Cô Hầu Gái Của Các Thiếu Gia

Chương 49: (Phòng luyện tập)

Bang!

Một tiếng vỗ tay vang lên trong phòng luyện tập.

Phàn Mặc Hoàn che mặt, anh không thể tin được người phụ nữ trước mặt lại giơ tay tát anh, trên mặt anh mây đen giăng kín.

Anh chưa kịp giận dữ đã thấy Lý Y Y chớp chớp mắt, hai giọt nước từ khóe mắt cô chảy ra.

Một giọt, lại một giọt...

Chẳng mấy chốc, nước mắt như những hạt trân châu vỡ vụn thi nhau rơi xuống, Lý Y Y ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn lên!

Phàn Mặc Hoàn thấy thế, cơn giận của anh ngay lập tức bị dập tắt.

"Tôi vẫn chưa làm gì em mà, sao lại khóc thế này? Chúng ta nói chuyện rõ ràng được không?"

Anh kéo cô lại, nhưng lại bị Lý Y Y đẩy ra.

"Đừng chạm vào em! Không phải lúc trước anh rời đi không nói một lời sao? Là anh không cần em trước! Nếu anh không cần em, em đây cũng không cần anh!"

Cô càng khóc càng lớn, cuối cùng hóa thành nghẹn ngào.

Vẻ mặt Phàn Mặc Hoàn đầy bất lực. "Ai nói tôi không cần em? Lúc ấy tôi phải tham gia một ca cấp cứu, cho rằng sẽ nhanh chóng trở về, ai ngờ người bệnh đột nhiên chuyển biến xấu, yêu cầu phải chuyển viện. Tôi là chuyên gia nên phải đi cùng bệnh nhân. Vừa lúc đó chú ba gọi điện cho tôi nói đã về, tôi mới giao em cho chú ấy chăm sóc. Tôi đưa chú ấy 40 vạn, để chú ấy giúp mẹ em ứng ra trước một tháng tiền thuốc men. Một tháng sau tôi sẽ trở về!"

Lý Y Y đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh nhìn anh. "Anh nói thật sao?"

"Tôi đã nói dối em bao giờ chưa?" Phàn Mặc Hoàn hỏi lại.

Thật sự không có. Chỉ là...

"Vì sao anh không gửi tin tức gì cho em? Ngay cả điện thoại cũng không điện?"

"Tôi..." Trên mặt Phàn Mặc Hoàn lộ ra một tia chật vật hiếm thấy, "Có thể nói, ngày đó ở bệnh viện, đầu óc tôi nóng lên mới cưỡng ép em lên giường, xong việc nhìn thấy tiểu huyệt em bị xé rách, tôi mới thấy hối hận. Tôi không còn mặt mũi nào để gặp em, mỗi lần đều muốn liên lạc với em, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh lúc đó, tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Cho nên tôi..."

Thì ra là vậy.

Lý Y Y dở khóc dở cười.

"Nhị thiếu gia, có lẽ là ông trời trêu đùa lòng người đi! Chúng ta có duyên không có phận, bây giờ người em thích là tam thiếu gia. Anh quên em đi, 40 vạn kia, em sẽ nghĩ cách trả cho anh."

Ngay lập tức Phàn Mặc Hoàn kéo người phụ nữ vào lòng mình, hai người dán chặt lấy nhau.

"Y Y, em cảm thấy có thể sao? Em thật sự có thể quên được tôi? Mà tôi, cũng có thể buông tha cho người phụ nữ lần đầu tiên ăn vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ của tôi sao?"

Lúc nói chuyện, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này đã đứng thẳng giữa hai chân cô, bàn tay sau eo chậm rãi đi xuống, phác họa từng đường cong của mông, sau đó đi xuống một chút nữa, thẳng đến tiểu huyệt của cô.

"Nhị thiếu gia, anh không thể... Ưm ~ nhị thiếu gia không, không được!"

Sự phản kháng của Lý Y Y nhanh chóng bị biến điệu. Cô luống cuống chân tay muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng Phàn Mặc Hoàn lại đưa ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đến trước mặt cô.

"Y Y, em đã ướt."

Cùng lúc đó, một tay khác của anh cách một lớp qυầи ɭóŧ vuốt ve môi âʍ ɦộ của cô.

Không thể không thừa nhận, thân thể của cô có phản ứng với anh! Mà người đàn ông này đã nhận ra!

Lý Y Y khổ sở khóc.

"Phàn Mặc Hoàn, sao anh lại xấu xa như vậy?"

"Tôi xấu xa, nhưng em cũng thích, không phải sao?"

Phàn Mặc Hoàn hơi mỉm cười, anh cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô. "Y Y, tôi rất nhớ em. Mấy ngày nay em cũng rất muốn tôi phải không? Em có biết, hôm nay lúc bước vào cửa, tôi rất muốn cướp em từ trong lòng chú ba, mãnh liệt hôn em một trận. Kết quả, em lại bỏ chạy! Bây giờ, tôi cũng được như ý nguyện!"

Nói xong, anh không chút do dự hôn cô, ngón tay móc qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của cô. Côn ŧᏂịŧ để ở miệng huyệt ướŧ áŧ, từ từ căng ra.

"Ưm ~ a a a..."

Không được! Nơi này là phòng luyện tập của tam thiếu gia!

Lý Y Y đã kịp phản ứng lại. Nhưng khi cô mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy trong gương chiếu rọi hình ảnh côn ŧᏂịŧ thô to của Phàn Mặc Hoàn đang tách tiểu huyệt cô, sau đó từng chút một xâm nhập vào!