Nghe được lời của đối phương, bọn họ lập tức quay đầu, ánh mắt căm tức nhìn nhau.
"Anh cả, anh hại cô ấy thành ra như vậy, bây giờ cô ấy nhìn thấy anh là sợ hãi, anh còn muốn thế nào?" Phàn Mặc Dịch tức giận hằm hè.
Vẻ mặt Phàn Mặc Hàn đầy thành thạo: "Cô ấy đã đồng ý với anh sẽ luôn bên anh."
"Cô ấy bị anh ép! Cô ấy không có quyền lựa chọn!"
"Đó là lựa chọn của cô ấy."
"Hai cậu thôi đi!" Bác sĩ Tề không nhịn được ngắt lời bọn họ, "Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài, người bệnh cần được nghỉ ngơi!"
Hai anh em lập tức dừng lại, một trước một sau ra ngoài.
Không biết hai người kia đã ngầm thương lượng cái gì. Chờ đến khi Lý Y Y tỉnh lại, cô cũng không thấy đau đầu nữa, giọng nói cũng khá hơn nhiều, chỉ có điều cơ thể vẫn không có sức lực.
Vừa mới di chuyển, Phàn Mặc Dịch vội đỡ cô dậy.
"Y Y, em tỉnh rồi! Còn khó chịu không?"
Lý Y Y lắc đầu. "Khá hơn nhiều.... tam thiếu gia, em ngủ mấy ngày rồi?"
"Bốn ngày! Y Y, em làm anh sợ chết mất!" Phàn Mặc Dịch nhỏ giọng nói, hắn ôm chặt cô, l*иg ngực đập thình thịch, "Em không biết đâu, em hôn mê sốt cao liên miên, vừa khóc vừa kêu, anh đứng bên không giúp được gì, anh cảm thấy thật hận chính bản thân mình! Sớm biết vậy, lúc ấy anh không nên giao em cho anh cả!"
"Chuyện này không liên quan đến anh, là em tự lựa chọn. Ngược lại đêm đó, em và đại thiếu gia..."
Nhớ tới đêm đó chính mình phóng túng, cao trào khóc lóc dưới thân Phàn Mặc Hàn, lại còn làm theo ý của người đàn ông kia để Phàn Mặc Dịch nghe thấy, cô xấu hổ cúi đầu.
Phàn Mặc Dịch càng đau lòng ôm chặt cô: "Đêm đó chắc anh cả bắt nạt em lâu lắm đúng không? Nếu không em không thể nào mệt đến mức ngủ trong nhà vệ sinh. Phàn Mặc Hàn thật vô lương tâm, anh ấy cũng không xem em thế nào, để em nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nửa đêm, khiến em bệnh thành ra như vậy!"
A?
Lý Y Y sững người.
"Tam thiếu gia, tối hôm đó anh không nghe thấy gì trong phòng đại thiếu gia sao?"
"Nhà này dùng vật liệu tốt nhất để xây nên hiệu quả cách âm rất tốt. Trừ phi em ở trong phòng nhảy Disco, nếu không người bên ngoài sẽ không nghe thấy âm thanh bên trong." Phàn Mặc Dịch trả lời.
Lý Y Y giật mình.
Phàn Mặc Hàn! Anh lừa cô!
Người đàn ông xấu xa!
"Y Y, sao vậy?" Phàn Mặc Dịch cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, "Có phải đại ca bắt nạt em quá độc ác hay không? Bây giờ anh đi tìm anh ấy tính sổ!"
Vừa nói hắn vừa xoay người xuống giường.
Lý Y Y vội vàng kéo hắn lại.
"Tam thiếu gia, không cần."
"Y Y..."
"Tam thiếu gia, chúng ta không nhắc đến anh ấy nữa được không? Anh ôm em đi, em mệt mỏi quá!"
"Được."
Lúc này Phàn Mặc Dịch nằm trở lại trên giường, Lý Y Y chui vào lòng hắn, chôn sâu mặt vào ngực Phàn Mặc Dịch.
Nhìn cô dựa dẫm vào hắn như vậy, ngược lại tâm trạng Phàn Mặc Dịch trở nên vô cùng phức tạp.
"Y Y." Hắn nhẹ giọng nói, "Lúc em hôn mê, anh và anh cả có bàn bạc một chút...về chuyện của em."
Lý Y Y ngẩng đầu. "Là vấn đề của em với ai sao? Không phải em đã nói sẽ tiếp tục ở bên đại thiếu gia sao, còn anh...Chỉ cần anh không chê em, em cũng sẽ không từ bỏ anh."
"Đương nhiên anh sẽ không ghét bỏ em! Anh ghét bỏ em làm gì?" Phàn Mặc Dịch lớn tiếng nói, "Chỉ là anh cả..."
"Em cần tiền của đại thiếu gia." Lý Y Y khẽ nói.
Phàn Mặc Dịch nghẹn họng, cuối cùng hắn chỉ thở dài. "Y Y, xin lỗi."
Lý Y Y cười cười, không nói chuyện.
Hai người ôm nhau một lúc, Lý Y Y chợt nhận thấy có thứ gì cứng rắn ở giữa hai chân cô nhẹ nhàng cọ vào đùi.
"Tam thiếu gia?"
Phàn Mặc Dịch vùi mặt vào cổ cô, xấu hổ thì thào nói: "Y Y em đừng tức giận, anh cũng không biết sao lại thế này, mới vừa nãy còn tốt, bây giờ đã..."
Lý Y Y mím môi, cô luồn tay vào trong quần hắn, nắm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Phàn Mặc Dịch.
======
Tối nay tui đăng hẳn hai chương, các tình yêu ném sao cho tui nha