Ánh mắt Phàn Mặc Hàn lạnh lùng.
"Ai cho em tự tin để nói điều kiện với tôi?"
Ánh mắt lạnh băng, giọng điệu chậm rãi khiến cho xương cốt Lý Y Y ớn lạnh.
Phàn Mặc Dịch vội vàng ngăn Lý Y Y lại: "Em đừng chọc giận anh cả."
"Tam thiếu gia, đây là việc của em và đại thiếu gia, anh hãy để em với anh ấy giải quyết." Lý Y Y lắc đầu với hắn.
Phàn Mặc Dịch vô cùng tức giận. "Y Y em không biết anh ấy tàn nhẫn thế nào đâu. Em nói điều kiện với anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ làm em trả giá!"
Phàn Mặc Hàn nhướng mày. "Thì ra chú nghĩ anh là người như vậy! Chú tin hay không, những lời này của chú, anh có thể làm chú cả đời không nhìn thấy cô ấy?"
"Anh cả anh đừng quá đáng! Rõ ràng chúng ta đều đồng thời biết cô ấy, anh ỷ vào quyền lực để kéo cô ấy về bên mình trước, món nợ này em còn chưa tính với anh đâu! Bây giờ anh còn chơi trò này với em sao?" Phàn Mặc Dịch tức giận nói.
Lời kia vừa thốt ra, Lý Y Y ngẩn người.
Gương mặt Phàn Mặc Hàn khẽ biến sắc, đột nhiên anh đẩy Lý Y Y về hướng Phàn Mặc Dịch: "Không phải điều kiện của em là muốn tôi cho phép em với chú ba tiếp tục qua lại sao? Tôi đồng ý. Bây giờ hai người đi đi, không cần ở trước mặt tôi diễn tình chàng ý thϊếp, tôi không rảnh để xem trò trẻ con này."
Vốn dĩ cả người Lý Y Y không còn sức. Bất ngờ bị anh đẩy như vậy, cơ thể cô choáng váng, may mà có Phàn Mặc Dịch đỡ cô.
"Y Y, em làm sao vậy?"
"Đau đầu, khó chịu." Lý Y Y yếu ớt nói.
Phàn Mặc Dịch thấy sắc mặt cô tái nhợt, hắn vội vàng bế cô lên. Không để ý đến Phàn Mặc Hàn, hắn lao thẳng ra cửa, hét lớn: "Tam thúc, gọi bác sĩ Tề lại đây!"
Lúc sau, Lý Y Y mơ hồ, không nhớ rõ ràng nữa.
Cô láng máng biết, Phàn Mặc Dịch bế cô về phòng hắn, sau đó bác sĩ tư của Phàn gia tới, hình như ông ấy còn mắng Phàn Mặc Dịch?
Sau đó, thuốc được tiêm vào người cô, còn có người đút mấy viên thuốc cho cô.
"Đắng..."
Còn nhớ rõ lúc ấy, cô nhỏ giọng kháng cự.
Phàn Mặc Dịch dịu dàng an ủi cô. "Y Y ngoan, em uống thuốc sẽ đỡ thôi."
"Muốn ăn ô mai." Cô đưa ra yêu cầu.
"Được."
Chờ cô uống xong thuốc, quả nhiên có một viên ô mai chua chua ngọt ngọt nhét vào miệng cô.
Vị đắng trong miệng lập tức được hòa tan bởi ô mai. Lý Y Y vui vẻ cười, cái miệng nhỏ nhấm nháp ô mai, mãn nguyện ngủ thϊếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Chìm vào giấc ngủ sâu, cô không hề hay biết: Giờ phút này, ở bên cạnh giường cô, hai anh em Phàn Mặc Hàn và Phàn Mặc Dịch đều đứng đó. Ngoại trừ bọn họ, còn có một bác sĩ tầm hơn 50 tuổi đang nhìn cô gái nằm trên giường với ánh mắt phức tạp.
"Cuối cùng thì các cậu cũng tìm được cô bé rồi."
Ông thở dài, quay đầu nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của hai người đàn ông.
"Mấy năm nay không biết cô bé đã phải chịu bao nhiêu cay đắng? Tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào vì ăn một viên ô mai mà cảm thấy hạnh phúc như vậy! Các cậu nhìn xem các cậu đã làm ra chuyện gì? Một cô gái tốt đẹp thế, lại bị các cậu tra tấn thành ra thế này!"
Phàn Mặc Hàn lạnh mặt không lên tiếng, còn Phàn Mặc Dịch xấu hổ cúi đầu. "Cháu sai rồi, sau này cháu sẽ bảo vệ thật tốt cho cô ấy, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt cô ấy!"
Vừa nói, hắn vừa liếc xéo Phàn Mặc Hàn.
Phàn Mặc Hàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, thật lâu không nói lời nào, dường như anh không để ý đến lời uy hϊếp của cậu em trai này.
Phàn Mặc Dịch tức giận suýt chút nữa xông vào đánh nhau với anh!
Bác sĩ thấy tình hình này vội vàng hỏi: "Các cậu định thế nào? Cô bé...Các cậu có kế hoạch gì không?"
"Cô ấy là của cháu!"
Hai anh em đồng thanh hô lên không chút do dự.
========
Thả sao cho tui nha các tình yêu 😘