"Anh tránh ra, em muốn mang cô ấy đi!"
"Không được."
"Ha ha, anh đừng cho rằng em sợ anh. Cô ấy bị anh hại thành ra thế này, em sẽ không để cô ấy ở bên cạnh anh. Em sẽ mang cô ấy đi!"
"Chú cứ thử xem, xem chú có thể mang cô ấy bước ra cửa được không."
"Phàn Mặc Hàn, anh đừng quá đáng!"
"Cô ấy là của anh."
...
Lúc Lý Y Y từ trong mơ tỉnh lại, cô nghe thấy có tiếng cãi nhau bên tai.
Cơn tức giận đùng đùng ập vào mặt, đầu cô vốn đang đau càng đau hơn.
"Tam thiếu gia." Cô há mồm, cổ họng phát ra tiếng kêu đứt quãng.
Cô mệt mỏi quá, mí mắt nặng trĩu chua xót, không thể nhấc lên nổi.
Cổ họng cũng đau rát như bị nướng trên lửa, dường như mọi âm thanh phát ra đều vô cùng xa xỉ.
Kêu ra ba chữ này, đã là giới hạn của cô.
May mà Phàn Mặc Dịch đã nghe được.
"Y Y em tỉnh rồi sao? Em thế nào rồi? Có phải rất khó chịu không?" Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông kề bên tai, trái ngược hoàn toàn so với Phàn Mặc Hàn hung dữ.
Được người khác quan tâm thật là tốt.
Lý Y Y nhỏ giọng nói: "Khát."
Ngay lập tức một đồ vật bằng thủy tinh chạm vào môi cô, dòng nước mát lạnh khẽ chảy vào, Lý Y Y uống từng ngụm một, lúc này cô mới cảm thấy giọng nói thoải mái hơn chút.
Cô cố hết sức mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi trong lòng Phàn Mặc Dịch. Đối diện bọn họ là Phàn Mặc Hàn mặc âu phục phẳng phiu, bình tĩnh nhìn cô.
Nghĩ đến hành động của người đàn ông này tối qua, Lý Y Y rùng mình, cô co rúm trong lòng ngực Phàn Mặc Dịch.
Phàn Mặc Dịch đau lòng ôm chặt cô. "Y Y đừng sợ, anh ở đây! Lần này anh sẽ không nhường em cho ai nữa."
"Tối qua sau khi em vào phòng vệ sinh, tôi đã gọi cho trợ lý. Về sau toàn bộ tiền thuốc men của mẹ em sẽ do Phàn thị chi trả." Phàn Mặc Hàn chợt mở miệng.
Lý Y Y từ trong lòng Phàn Mặc Dịch ngẩng đầu.
"Đại thiếu gia, vì sao?"
"Đây là phần thưởng mà đêm qua em đã khiến tôi thoải mái."
Lý Y Y run rẩy.
Phần thưởng...
Tối hôm qua anh thưởng cho cô cũng không ít, mỗi một lần đều khiến cô kinh hồn khϊếp vía, tra tấn chết đi sống lại.
Nhưng dù vậy, phần thưởng hiện tại vẫn làm cô cảm động.
"Đại thiếu gia, cảm ơn anh." Cô khẽ mở miệng.
"Y Y!" Phàn Mặc Dịch tức giận gầm nhẹ, "Em đừng vì anh ấy đối tốt với em một chút mà nhượng bộ. Cùng lắm thì tiền thuốc men của mẹ em anh sẽ trả!"
"Chú còn tiền sao?" Phàn Mặc Hàn hỏi.
Phàn Mặc Dịch cứng lại. "Em, em sẽ nhận thêm nhiều việc, em sẽ kiếm!"
"Với tính tình của chú, khó."
"Phàn Mặc Hàn, anh đừng xem thường người khác! Có rất nhiều lời mời em diễn xuất! Giá cũng không thấp! Em chỉ cần nhận vài cái, thu nhập sẽ không ít!"
"Vậy trước hết chú trả 40 vạn đã mượn của chú hai và 20 vạn của chú tư đi!"
Phàn Mặc Dịch bị chặn họng không nói được.
Lý Y Y chợt bừng tỉnh hiểu ra—— thì ra Phàn Mặc Dịch ứng ra 100 vạn chi trả tiền thuốc men cho mẹ cô, trong đó có 60 vạn là mượn của người khác?
Người này sao lại ngu ngốc như thế chứ?
"Đó là chuyện của em, không liên quan gì đến anh!" Phàn Mặc Dịch tìm lý do, "Cùng lắm thì em bán cổ phần trong tay đổi lấy tiền!"
Không khí trong phòng giảm mạnh.
Giọng nói của Phàn Mặc Hàn trở nên u ám. "Chú lặp lại lần nữa?"
Phàn Mặc Dịch bị hơi thở trên đỉnh đầu ép xuống, bả vai co rụt lại, hắn không dám nói thêm gì nữa.
Lý Y Y thấy thế vội vàng tránh khỏi cái ôm của Phàn Mặc Dịch, "Tam thiếu gia, em biết anh rất tốt với em, em rất cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng anh không cần vì em mà làm ra chuyện như vậy."
"Y Y!"
Lý Y Y lắc đầu với hắn, cô chậm rãi bước đến chỗ Phàn Mặc Hàn. "Đại thiếu gia, anh cho em nhiều tiền như vậy, hẳn là còn yêu cầu gì với em chứ?"
"Ừm." Ánh mắt Phàn Mặc Hàn lóe lên, sự thông minh của cô làm anh rất hài lòng.
"Đại thiếu gia anh nói đi."
"Thân thể của em không tồi, tôi rất thích. Mấy ngày tiếp theo, cho dù em ở nơi nào, chỉ cần tôi muốn, em đều phải đến."
"Được." Lý Y Y gật đầu, "Nhưng mà, em có một điều kiện."