Ngón tay Phàn Mặc Hoàn chỉ vào một cái ghế.
Ghế này Lý Y Y không còn xa lạ—— trước kia mỗi lần Phàn Mặc Hoàn kiểm tra thân thể cho cô, cô đều ngồi trên ghế như thế này.
Ngẫm lại, nơi tư mất nhất trong cơ thể cô hoàn toàn lõα ɭồ trước mặt người đàn ông này, vậy mà trong lòng anh vẫn yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không bối rối chút nào.
Thế bây giờ thì sao đây, anh làm những điều này để làm gì?
Chứng kiến những thứ này, Lý Y Y chỉ cảm thấy phiền chán.
Cô xoay đầu: "Nhị thiếu gia, nếu anh không có gì để nói, vậy tôi cần phải đi."
Cô vừa mới xoay người, Phàn Mặc Hoàn đã bắt lấy tay cô.
"Nếu không nghe lời, tôi chỉ có thể cho em một bài học."
Âm thanh của người đàn ông trầm thấp, trước mắt cô trời đất quay cuồng. Chờ cô phản ứng lại, Phàn Mặc Hoàn đã đem cô ấn vào ghế.
Ngay sau đó tay người đàn ông nhấc váy cô lên, tay kia kéo qυầи ɭóŧ xuống.
Nửa người dưới chợt lạnh, trong lòng Lý Y Y đầy căng thẳng. "Nhị thiếu gia, rốt cuộc anh muốn làm cái gì —— a!"
Bàn tay người đàn ông dừng lại trên mông cô.
Hơn nữa, Phàn Mặc Hoàn cũng không giả vờ, anh thực sự đánh!
Trên mông nhỏ Lý Y Y dâng lên một trận đau đớn, suýt nữa khiến cô nhảy dựng lên.
Phàn Mặc Hoàn lại tăng thêm sức lực, gắt gao ấn cô xuống ghế. Sau đó ——
Bang! Bang! Bang!
Anh đánh xuống mông cô liên tiếp vài cái bạt tay, mỗi lần đều dùng hết sức, đánh không lưu tình chút nào.
Mông bị đánh đỏ ửng, cô há hốc mồm.
Cô bắt đầu giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, bàn tay Phàn Mặc Hoàn càng dữ dội hơn.
Lý Y Y vừa đau vừa xấu hổ, nước mắt rơi đầy mặt. "Nhị thiếu gia, anh buông tôi ra! Anh không có tư cách đánh tôi!"
"Tôi không có tư cách? Hửm?" Phàn Mặc Hoàn khóe môi phát ra tiếng cười lạnh, "Là ai lúc trước luôn miệng nói, nếu tôi tiếp tục đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ bám lấy tôi, cả đời làm tôi không buông xuống được? Rõ ràng tôi vẫn trước sau như một đối tốt với cô ấy, cô ấy thì sao? Em có biết hay không người phụ nữ này báo đáp tôi như thế nào?"
Lý Y Y ngây ngẩn cả người.
Phàn Mặc Hoàn lại giáng xuống một cái tát vào mông cô.
"Tôi vừa mới rời đi mấy ngày, cô ấy liền gấp không nổi nhào vào ngực một người đàn ông khác! Nếu hôm nay tôi đến chậm một bước, có phải em sẽ ở dưới thân hắn dục tiên dục tử?"
Lý Y Y đột nhiên ngừng giãy giụa.
"Tôi không có." Cô nhẹ giọng nói.
"Nói dối!" Phàn Mặc Hoàn lại đánh một cái tát.
"Tôi thật sự không có!" Lý Y Y nghẹn ngào trả lời, "Hắn đem chuyện giảm tiền thuốc men tới dụ dỗ tôi, thiếu chút nữa tôi cũng động tâm. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cự tuyệt hắn, trước lúc anh xông vào tôi cũng đẩy hắn ra rồi!"
"Em cảm thấy tôi còn tin được em sao?" Phàn Mặc Hoàn cười lạnh.
Lý Y Y nhắm mắt lại. "Tin hay không tùy anh."
Phàn Mặc Hoàn nhìn người phụ nữ dưới thân, tuy rằng cô nằm sấp ở đó, nhưng anh vẫn nhìn ra thân thể của cô bởi vì kiềm chế mà căng chặt, bả vai run nhè nhẹ, rõ ràng là đang cố nén khóc.
Lập tức, có một giọt nước mắt rơi xuống đệm da.
Sau đó lạch cạch lạch cạch, liên tiếp vài giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Nhưng Lý Y Y vẫn cắn chặt răng không khóc ra tiếng.
Cho dù những cái bạt tay của Phàn Mặc Hoàn vẫn diễn ra.
"Em... Ai!"
Anh thở dài vô lực, kéo cô gái nhỏ vào trong lòng. "Ở bên đại ca, tam đệ em khóc thoải mái thế nào mà trước mặt tôi em lại thương tâm rơi lệ như vậy? Em như thế khiến tôi cảm thấy thật thất bại, em biết không?"
~~~~~
May: không có thịt ăn rồi ^^