Cô Hầu Gái Của Các Thiếu Gia

Chương 26: Nhị thiếu gia tức giận (Ngón tay)

Sự việc xấu hổ như vậy, cứ tự nhiên từ miệng anh nói ra.

Lý Y Y bỗng dưng ngẩng đầu: "Nhị thiếu gia, anh có ý gì?"

"Ý tôi là: Đột nhiên tôi phát hiện, người phụ nữ như em quá biết gạt người, hết lần này đến lần khác câu dẫn như vậy, còn giả bộ đáng thương, tôi không nghĩ sẽ thả em ra, cũng không muốn đợi nữa." Phàn Mặc Hoàn nhẹ nhàng vỗ về cằm cô, sâu kín nói.

Lý Y Y thân thể cứng đờ.

Trong lúc đầu óc chưa kịp phản ứng, cô nhận thấy một luồng nhiệt ấm áp lặng lẽ thấm ướt lối vào tư mất nhất trên cơ thể cô.

Cô lại động tình trước những lời nói của người đàn ông này.

Lý Y Y, mày thật vô dụng!

Cô âm thầm mắng chính mình.

Rõ ràng đã nói với bản thân không được có bất kỳ hy vọng gì với người đàn ông này rồi. Nhưng giờ anh chỉ nói vài câu ý vị không rõ ràng, mày đã không khống chế được mà ướt!

Khuôn mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ, nhanh chóng thoát khỏi Phàn Mặc Hoàn.

Cô lại muốn chạy sao?

Ánh mắt Phàn Mặc Hoàn tối sầm lại.

"Quả nhiên những lời em nói là gạt tôi?"

"Nhị thiếu gia, tôi... Anh coi như tôi lừa anh đi! Tôi phải đi." Cô không muốn tiếp tục chịu đựng những đau khổ tra tấn này nữa.

Biết rõ thân phận của mình không thể trèo cao với đến anh, chi bằng sớm một chút cắt đứt, đối với mình lại là giải thoát tốt nhất.

Dẫu sao vừa rồi ý anh nói, căn bản không để bụng cô đã lên giường với Phàn Mặc Hàn cùng Phàn Mặc Dịch.

Cho nên, trong lòng anh vẫn không có cô. Việc gì cô phải tự mình đa tình?

Nghe thấy cô nói vậy, đáy mắt Phàn Mặc Hoàn hiện ra tín hiệu nguy hiểm.

"Y Y, em thật không nghe lời. Hơn nữa, những lời này của em đã thành công chọc giận tôi. Em biết chọc giận tôi có kết cục gì không?"

Thâm âm người đàn ông nhẹ nhàng, uyển chuyển chui vào lỗ tai, Lý Y Y cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp toàn thân.

"Không sai." Người đàn ông gật đầu, khóe miệng cười nhạt đầy ý vị thâm trường, "Tôi sẽ khiến em muốn khóc cũng không khóc được."

"Không ——"

Lý Y Y toàn thân phát run, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều dâng lên một trận lạnh run!

Một tiếng hét kinh hãi qua đi, cô bị Phàn Mặc Hoàn bế tới đặt lên ghế, hai chân dang rộng lộ ra tiểu huyệt run rẩy.

Sau đó, ngón trỏ phải của người đàn ông trêu chọc giữa hai cánh hoa.

Lý Y Y phát ra một tiếng kêu rên, một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.

Đầu ngón tay anh dính một vệt chất lỏng, anh đưa đến trước mặt cô. "Nhanh như vậy đã động tình? Tùy tiện bị đàn ông sờ vài cái là có phản ứng. Nếu vừa rồi tôi không mang em đi, có phải em sẽ ở dưới thân Hoàng Thành ướt đến rối tinh rối mù?"

Lý Y Y nhấp môi. "Nhị thiếu gia, anh đem chính mình đặt bên cạnh Hoàng bác sĩ sao? Tôi cho rằng anh vẫn luôn coi thường hắn."

Cô vừa dứt lời, cánh môi truyền đến đau đớn.

Cô kinh ngạc trợn to mắt —— người đàn ông này lại cắn cô!

Một ngụm hung hăng cắn lấy môi cô, Phàn Mặc Hoàn nhấm nháp mùi máu tươi nhàn nhạt trên đầu lưỡi, nụ cười trên mặt anh dần nhiễm một mạt tà tứ.

"Không sai, tôi coi thường hắn. Xem ra em cũng coi thường. Rất tốt, như vậy tôi có thể yên tâm."

Anh yên tâm cái gì? Lý Y Y trong lòng thầm nghĩ. Nhưng lập tức cô không rảnh lo những thứ đó, bởi vì ——

"Nhị thiếu gia, anh đừng, không được ——"

Thừa dịp cô phân tâm, ngón tay của người đàn ông liền dò tìm tiểu huyệt của cô, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng cọ xát vài cái nơi miệng huyệt, Lý Y Y lập tức nhận thấy lối đi phía sau chảy ra càng nhiều chất lỏng.