Cô Hầu Gái Của Các Thiếu Gia

Chương 24: Ngồi lên đi

"Bang" một âm thanh vang lên, trong văn phòng hai người đàn ông đều ngây ra.

Bác sĩ Hoàng trông có vẻ không thể tin được, còn Phàn Mặc Hoàn chỉ kinh ngạc một lúc, sau đó anh nhướn mày, đáy mắt lạnh lẽo hiện lên một tia thích thú.

Cái tát này của Lý Y Y là dùng hết sức. Đánh xong, tay cô còn hơi đau.

Nhưng chút đau đớn nơi lòng bàn tay lại không là gì so với sự tức giận đang cuộn trào trong lòng cô.

Cô lạnh lùng nhìn bác sĩ Hoàng: "Nói cho cùng, căn bản anh không thích tôi. Anh chỉ đang lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của tôi để chiếm tiện nghi! Thủ đoạn này anh dùng thuận tay như vậy, có lẽ không phải chỉ một lần chứ? Vào thời điểm người khác gian nan, anh lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chiếm tiện nghi của người ta, y đức của anh để đâu? Lương tâm của anh để đâu? Đều bị chó ăn rồi sao?"

"Cô dám đánh tôi? Lại còn mắng tôi?" Bác sĩ Hoàng đỡ mặt, gã hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Cô đừng quên, vận mệnh của mẹ cô còn đang nằm trong tay tôi! Cô dám đối với tôi như vậy, tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời!"

Phàn Mặc Hoàn khẽ cười: "Tôi rất muốn biết, bác sĩ Hoàng định làm bạn gái tôi hối hận cả đời bằng cách nào? Rút ống dưỡng khí mẹ vợ tương lai của tôi? Loại chuyện này hẳn là bệnh viện sẽ không cho phép."

Bác sĩ Hoàng trong lòng cả kinh "Bác sĩ Phàn, anh..."

"Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ dám dùng lời nói này để uy hϊếp người bệnh. Anh lại khen ngược, chỉ là một bác sĩ chủ trị nhỏ bé, lại có thể thuần thục uy hϊếp người khác? Anh nói xem, nếu viện trưởng nghe được những lời nói này của anh, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?" Phàn Mặc Hoàn vừa thong thả ung dung nói chuyện, vừa đưa ra bút ghi âm.

Bác sĩ Hoàng lập tức hoảng sợ, mặt biến sắc.

"Bác sĩ Phàn, tôi không có ý này! Tôi, tôi là tức giận, thuận miệng nói bậy!"

"Lời này anh nói với viện trưởng đi!"

Phàn Mặc Hoàn lạnh lùng nói, một bên kéo Lý Y Y ra ngoài.

Lý Y Y ngây ngốc bị anh lôi ra khỏi phòng, mùi thuốc sát trùng ập vào mặt cô, cô bừng tỉnh, cuối cùng mới kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra.

Cô định lặng lẽ lui về phía sau.

"Không muốn bị tôi vén váy lên đánh vào mông thì em thành thật chút." Âm thanh lạnh lùng của anh vang lên.

Lý Y Y sợ hãi, không dám lộn xộn.

Phàn Mặc Hoàn lôi cô đến cửa thang máy, tiến vào vuốt vân tay, ấn tầng năm. "Đinh" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

Lý Y Y tới bệnh viện này nhiều năm như vậy, thang máy cô cũng đi rất nhiều lần, cũng nhìn thấy bảng điều khiển có phím tầng năm, nhưng chưa bao giờ ai ấn đi lên. Có người từng hỏi qua hộ sĩ: "Tầng năm là nơi nào?"

"À, nơi đó là kho thiết bị của bệnh viện." Hộ sĩ trả lời như vậy, mọi người cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ đi theo Phàn Mặc Hoàn, cô mới phát hiện: Nơi này căn bản không phải là kho thiết bị!

Dưới chân là nền nhà bằng đá cẩm thạch, cô đi theo anh qua một dãnh hành lang có ảnh chụp của các danh y các nước khác.

Anh muốn mang cô đi đâu? Anh muốn làm gì?

Lý Y Y rất muốn hỏi, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cô không dám lên tiếng.

Đi đến hành lang cuối cùng, Phàn Mặc Hoàn mở ra một cánh cửa, kéo cô vào.

Lý Y Y phát hiện, đây là một căn phòng rộng rãi. Hai phòng nhỏ một phòng khách, bên trong sắp xếp như nhà ở, nhưng lại lạnh tanh không có hơi người.

"Ghế ở kia, em cởϊ qυầи áo, ngồi lên đi."

~~~~

May: Đoán xem chương sau chúng ta có thịt ăn không???