"Bác sĩ Hoàng, anh không nên như vậy." Lý Y Y muốn đẩy gã ra.
Nhưng người đàn ông đột nhiên tăng thêm sức lực, môi gã tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng hướng vào lỗ tai thổi khí: "Lý tiểu thư, cô phải biết rằng, mẹ cô bệnh rất nặng, bây giờ chỉ cần ra khỏi phòng ICU sẽ chết. Cô yêu bà ấy như vậy, chắc chắn không thể để bà ấy rời cô đi, đúng không? Nhưng gia cảnh của cô tôi hiểu, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế. Vừa vặn, viện trưởng bệnh viện này là chú tôi. Nếu tôi đánh tiếng với chú tôi, có lẽ ông ấy sẽ miễn giảm một ít tiền viện phí cho cô. Nói không chừng, còn có thể tạm thời cho cô nợ tiền."
Lý Y Y tay ngừng một lát.
Nhìn thái độ cô dịu lại, bác sĩ Hoàng càng tiến thêm một bước: "Chẳng qua, muốn tôi đi cầu chú ấy, tôi phải có lý do đáng tin cậy mới được, cô nói đúng không?"
Lý Y Y cắn môi. "Vậy tôi phải làm gì?"
"Chỉ cần cô làm bạn gái tôi là được." Bác sĩ Hoàng nhẹ giọng nói, "Em biết không? Ngày đó ở bệnh viện, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị khí chất thanh thuần u buồn của em hấp dẫn. Em thật đẹp, càng nhìn càng xinh đẹp, anh vẫn luôn muốn ôm em như vậy. Hôm nay rốt cuộc anh cũng được như ý nguyện!"
Gã hưng phấn đến thanh âm đều phát run, tay gã vội vàng chui vào váy cô, theo bả vai hướng ngực đi đến.
Lý Y Y cứng còng thân thể nhắm mắt lại, trong lòng muốn nhịn xuống.
"Không được!"
Cô vẫn không thể nhịn được!
Cô đứng lên, đẩy người đàn ông này ra.
Cố tình lúc này, cửa truyền đến một tiếng vang lớn, văn phòng bị một người dùng chân đá văng, một thân ảnh mảnh khảnh bước vào.
"Bác sĩ Phàn?" Nhìn thấy người vừa xông vào, bác sĩ Hoàng ngây ngẩn cả người, "Anh có chuyện gì vậy?"
Phàn Mặc Hoàn không để ý tới gã, anh trực tiếp đi đến trước mặt Lý Y Y, hai mắt lãnh đạm nhìn cô.
"Em đối với tôi như vậy sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm vẫn mềm nhẹ ôn nhu trước sau như một, nhưng Lý Y Y lại không khỏi rùng mình.
"Nhị, nhị thiếu gia, sao anh lại ở đây?"
"Ồ, thì ra bác sĩ Phàn với Y Y quen biết nhau? Sao chuyện này Y Y không nói với tôi?" Bác sĩ Hoàng thấy thế, vội vàng cười ha hả lôi kéo làm quen.
"Anh kêu cô ấy là Y Y? Hai người rất quen thuộc?" Phàn Mặc Hoàn thanh âm lạnh lùng.
Tuy là nói chuyện với bác sĩ Hoàng, nhưng hai mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Lý Y Y.
Cả người cô rét run.
"Nhị thiếu gia, chúng tôi không thân. Anh ta chỉ là bác sĩ chủ trị của mẹ tôi."
Bác sĩ Hoàng lúc này phát hiện có gì đó không đúng. Gã định thần: "Bác sĩ Phàn, anh còn chưa nói anh đến đây có việc gì? Hơn nữa kể cả anh là chuyên gia mà bệnh viện chúng tôi mời đến, anh cũng không thể đá cửa văn phòng tôi như vậy! Nơi này là bệnh viện, ảnh hưởng không tốt."
"Bạn gái tôi bị anh mang vào đây nửa ngày không ra ngoài, anh cảm thấy chuyện này ảnh hưởng tốt sao?" Phàn Mặc Hoàn lạnh giọng hỏi lại.
Lời kia vừa thốt ra, Lý Y Y cùng bác sĩ Hoàng đồng thời ngây người.
"Nhị thiếu gia, anh đang nói gì vậy?" Lý Y Y lắc đầu.
Bác sĩ Hoàng phì cười. "Bác sĩ Phàn anh nói đùa sao? Lý tiểu thư nghèo như vậy, mỗi lần nộp tiền thuốc men cho mẹ đều phải đi khắp nơi vay tiền, tôi đều thấy nhiều lần cô ta bị người khác mắng đến máu chó phun đầu vẫn phải cúi đầu khom lưng cười làm lành. Nếu cô ta đúng thật là bạn gái anh, anh sẽ để cho bạn gái mình bị người ta khi dễ vậy sao?"
Toàn thân Lý Y Y tức khắc trở nên lạnh băng.
Thì ra là vậy.
Cô nâng tay lên, một cái tát giáng xuống mặt bác sĩ Hoàng.
~~~~
Ấn sao nào các cô ơi