"Không thể khóc. Lý Y Y, mày không thể vì một người như này mà rơi nước mắt. Không đáng, hắn cũng không nhìn thấy được." Cô thấp giọng khuyên bảo chính mình, chậm rãi thu hồi thương tâm, đứng dậy xuống dưới ăn cơm.
Sau khi cô đi ra ngoài, mới biết được Phàn Mặc Hoàn đã rời đi.
"Vừa rồi bệnh viện gọi tới, bên kia có hội chẩn, nhị thiếu gia bị gọi đi. Có thể gọi nhị thiếu gia đi, đều là bệnh nặng, ít nhất mười ngày nửa tháng, cậu ấy sẽ không trở lại." Lúc cô đang ăn cơm, Liễu thẩm âm dương quái khí bên tai cô nói chuyện.
Vốn dĩ bà cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Y Y, không ngờ rằng Lý Y Y nghe xong, cô lại vui vẻ cười. "Như vậy sao, thật tốt quá!"
Đây đúng là điều cô muốn!
Trong lòng có thoải mái hơn nhiều, ăn cơm xong, cô còn chủ động giúp Liễu thẩm rửa bát đĩa, mới trở lại phòng nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, cô vẫn tiếp tục dùng thuốc mỡ mà Phàn Mặc Hoàn cho, cũng học phương thức mát xa sau eo mà anh làm, thân thể dần hồi phục.
Mà Phàn Mặc Hoàn cũng không trở về.
Có một ngày, bệnh viện bên kia đột nhiên gọi tới: "Lý tiểu thư, mẹ cô bệnh trạng có chút thay đổi, mong cô nhanh đến bệnh viện!"
Lý Y Y trái tim bay lên cổ họng.
Cô nhanh chóng xin tam thúc rồi đánh xe thẳng đến bệnh viện, đã thấy mẹ bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
"Sao lại thế này? Mẹ tôi làm sao rồi?" Lý Y Y giữ chặt hộ sĩ ở cửa hỏi.
Hộ sĩ đưa cho cô một bản báo cáo. "Chiều nay lúc một giờ, người bệnh đột nhiên chuyển biến xấu. Tuy rằng kịp thời phát hiện, cũng đã làm biện pháp ứng phó, nhưng vẫn yêu cầu người bệnh ở lại ICU vài ngày."
Giá tiền nằm phòng ICU so với nằm viện dài ngày còn đắt hơn...
Lý Y Y cầm báo cáo bệnh viện, run rẩy gọi điện cho Tô Tình.
"Ừ, mày lấy được tϊиɧ ŧяùиɠ của Phàn Mặc Hàn rồi?" Điện thoại vừa mới tiếp, Tô Tình gọn gàng dứt khoát hỏi.
Lý Y Y nhấp môi. "Đại tiểu thư, mẹ tôi bệnh tình chuyển biến xấu đang nằm ở phòng ICU. Ở đây một ngày cần ít nhất 5 nghìn NDT, trong tay tôi bây giờ không có nhiều tiền như vậy."
"Nói cách khác, mày vẫn chưa lấy được?" Thanh âm Tô Tình đột nhiên trở nên chua ngoa.
Lý Y Y sốt ruột. "Chị, tôi đang nói mẹ tôi phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU..."
"Mẹ mày thì liên quan gì đến tao? Tao sớm đã nói rồi, tao chỉ phụ trách chờ bà ta chết, rồi mang tro cốt tiến vào phần mộ tổ tiên của Tô gia, ở bên cạnh cha tao. Còn những chuyện khác không liên quan đến tao!" Tô Tình trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Y Y lại gọi lại, đối phương căn bản chưa tiếp liền cắt đứt.
Gọi lại mấy lần, thế nhưng cô đã bị kéo đen!
Lý Y Y trước mắt tối sầm.
"Lý tiểu thư? Lý tiểu thư?"
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô.
Lý Y Y ngẩng đầu, phát hiện người này là bác sĩ Hoàng – bác sĩ chủ trị cho mẹ cô.
Cô vội vàng tránh gã. "Bác sĩ Hoàng."
"Lý tiểu thư, bệnh tình của mẹ cô, cô đã biết rồi đúng không? Tuy nhiên còn có một số chi tiết liên quan và việc theo dõi bệnh nhân, chúng ta cần phải thương lượng một chút, bây giờ cô đi cùng tôi đến văn phòng một chuyến!" Bác sĩ Hoàng hào hoa, phong nhã nói.
Lý Y Y gật đầu, đi theo gã tới văn phòng.
Sau khi nghe giải thích cụ thể bệnh tình của mẹ, trong lòng cô càng tuyệt vọng.
Dựa theo bệnh trạng, mỗi ngày cần hết 10 nghìn NDT! Một tháng là 30 nghìn NDT! Nhiều tiền như vậy, cô thực sự không kiếm đâu ra!
"Lý tiểu thư, cô không cần quá sốt ruột. Chắc chắn sẽ có biện pháp, bây giờ chúng ta cùng nhau nghĩ, khẳng định sẽ ra, cô nói đúng không?"
Thấy cô như vậy, bác sĩ Hoàng ôn nhu, an ủi cô.
Hai tay của gã dừng ở trên vai cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng, vuốt ve bả vai...
~~~
Ấn sao ủng hộ May nha