Cô Hầu Gái Của Các Thiếu Gia

Chương 21: Tôi hận anh

"Điều hòa sao?"

Phàn Mặc Hoàn đẩy mắt kính, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt. "Lần đầu tiên có người hình dung về tôi như vậy."

"Vậy anh nghe thấy rồi đấy." Lý Y Y lạnh lùng nói, "Cho nên, anh có thể đi được chưa?"

"Không thể."

Lý Y Y sửng sốt, Phàn Mặc Hoàn đã động thủ, một tay xốc váy cô lên, tay kia bắt đầu cởϊ qυầи lót.

"Nhị thiếu gia, anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Anh buông tay tôi ra, đi ra ngoài được không?" Lý Y Y khẽ gọi.

Phàn Mặc Hoàn không mở miệng, nhưng đôi tay mảnh khảnh của anh đã kéo qυầи ɭóŧ cô xuống.

Nửa người dưới chợt lạnh, nước mắt cô lăn xuống.

Cô cố hết sức đá chân, nhưng cơ thể mềm nhũn căn bản không làm gì được. Cô thoáng động một chút, eo cùng miệng huyệt truyền tới từng cơn đau nhức, hai chân cùng toàn thân mềm đến mức cô không khống chế được.

Mới đá chân vài cái, cô đã mất hết sức lực, chỉ có thể nằm trên giường, mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.

Phàn Mặc Hoàn cũng giống như lần trước, vẻ mặt trịnh trọng tách ra hai chân cô, nghiêm túc đánh giá miệng huyệt, sau đó anh gật đầu: "Tiểu tử kia còn có lương tâm, đều đã rửa sạch sẽ cho em rồi."

Nói xong, anh cầm lấy thuốc mỡ bôi một tầng từ trong ra ngoài tiểu huyệt cô.

Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên miệng huyệt, cơ thể tự động thoải mái không ít. Nhưng lúc này, ý thức của Lý Y Y đã trở nên trì độn.

Cô vẫn không nhúc nhích nằm đó, tùy ý để anh đùa nghịch thân thể mình, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Vốn tưởng rằng bôi thuốc cho cô xong, Phàn Mặc Hoàn sẽ buông tha cô. Không nghĩ tới, người đàn ông này xoay cô lại, để cô nằm sấp trên giường. Anh kéo khóa váy cô ra, lột váy xuống.

Sau đó, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào eo cô, lực đạo vừa phải rơi xuống, rất nhanh đã xoa dịu cơn đau ở eo.

Lý Y Y mệt mỏi nhắm mắt, nước mắt càng dữ dội.

"Vì cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Phàn Mặc Hoàn không trả lời, mà cẩn thận mát xa từ eo đến hai chân một lượt, sau đó mới đắp chăn lên cho cô. "Được rồi, em nghỉ ngơi đi! Tôi đi đây."

"Phàn Mặc Hoàn, tôi hận anh!" Lý Y Y nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

Người đàn ông vừa đi ra tới cửa, nghe được lời này, anh chỉ nhăn mày lại. "Đừng tùy hứng. Bây giờ tùy hứng đối với em không tốt."

Sau đó anh đi ra ngoài, phanh một tiếng đóng cửa.

Lý Y Y rốt cuộc cũng không nhịn được, thân thể thả lỏng khóc lớn.

Trong đầu không khỏi nghĩ tới những ánh mắt xem thường mà cô gặp hàng ngày ở Phàn gia, sự châm chọc mỉa mai của Tô Tình, thậm chí nghĩ về cuộc sống khi còn bé ở cùng mẹ, sống nương tựa vào nhau, mỗi ngày chỉ có thể ăn mỳ nấu nước lạnh...

Cuộc sống đã khó khăn như vậy, cô chỉ muốn thoải mái một chút khi ở nơi đây, chẳng lẽ những điều này đều là hy vọng xa vời sao?

Nghĩ như vậy, nước mắt cô chảy càng nhiều.

Cuối cùng, cô liền ngủ rồi.

Tỉnh lại một lần nữa, cô đây là bị đói làm cho tỉnh lại.

Thời điểm tỉnh lại, đôi mắt cô vẫn còn đau nhức, nhưng thân thể từ trên xuống dưới đã cải thiện rất nhiều.

Thuốc và mát xa của anh có tác dụng rất lớn.

Hiểu rõ điều này, đáy lòng cô lại đau xót, thiếu chút nữa muốn khóc.

~~~

May: chương này đau lòng thật :(((