Cô Hầu Gái Của Các Thiếu Gia

Chương 20: Nhị thiếu gia, anh đi đi

Chẳng qua là, cô bị người đàn ông này tra tấn, sức lực nâng lên đầu ngón tay cũng không có.

Cho nên nếu hắn kiên trì muốn ôm cô, cô cũng không thể tránh thoát được.

Lý Y Y bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại, dựa vào lòng Phàn Mặc Dịch ngủ say.

Đến khi cô mở mắt ra, đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Cả người đau nhức.

Hoa huyệt bị sử dụng quá độ, vô cùng đau đớn, còn có eo cô... Nơi đó càng bủn rủn.

Thậm chí có thể nói, thân thể của cô đau nhức, vô lực rất nhiều so với lần lần đầu tiên cùng Phàn Mặc Hàn làm.

Đây là kết cục của việc làm những tư thế không bình thường, cùng với một người đàn ông có một cái eo quá tốt đến nửa đêm.

"Về sau không thể làm cùng hắn nữa. Số tiền này không thể kiếm!" Lý Y Y cười khổ hai tiếng, tự giễu lầm bầm.

Xuống giường mặc quần áo, cô ra khỏi phòng Phàn Mặc Dịch, từng bước một xuống cầu thang, đoạn đường chưa đến 50m này, cô phải đi ít nhất 15", hơn nữa còn khom lưng, dựa vào tường từng chút một để trở về.

Nghĩ đến việc xuống tầng, còn phải về phòng mình, một đoạn đường ngày thường đối với cô không có khó khăn gì, bây giờ lại trở nên lâu và dài như vậy, trong lòng Lý Y Y đầy tuyệt vọng.

Đang lúc cô vùi đầu đi về phía trước, đột nhiên nghe được một tiếng than nhẹ ở bên tai.

Cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Phàn Mặc Hoàn đã xuất hiện từ bao giờ.

"Nhị thiếu gia..."

Phàn Mặc Hoàn không nói hai lời, đi tới bế cô lên, bước nhanh xuống tầng, đưa cô về phòng.

Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, trên người tỏa ra hương vị thuốc nhàn nhạt, trong lòng Lý Y Y đầy phức tạp.

Lần trước cô cùng Phàn Mặc Hàn làm xong, thì gặp anh. Anh giúp cô rửa sạch tiểu huyệt, bôi thuốc cho cô. Lúc này đây, Phàn Mặc Dịch trước mặt anh trực tiếp ôm cô đi. Chờ sau khi làm xong, người đàn ông này lại lần nữa xuất hiện giúp cô giải quyết tốt hậu quả!

Nhưng mặc kệ là lần trước hay lần này, anh đều trưng ra sắc mặt bình tĩnh giúp đỡ cô, trong ánh mắt không có nhiều hơn một tia tình cảm khác thường nào.

Thậm chí có thể nói, đôi mắt anh không có cô, trong lòng lại càng không.

Cô hết hy vọng.

Bởi vậy, khi Phàn Mặc Hoàn đưa cô lên trên giường, lại giơ tay muốn tách hai chân cô ra, Lý Y Y chủ động khép lại hai chân.

Phàn Mặc Hoàn hơi nhíu mày. "Tách chân ra, anh mới bôi thuốc cho em được."

"Không cần. Lần trước thuốc nhị thiếu gia cho tôi còn chưa dùng hết, hơn nữa quá trình khôi phục anh đã ghi chép lại rồi sao? Bây giờ, hẳn là không cần ghi chép lần thứ hai đâu." Lý Y Y lạnh nhạt cự tuyệt.

Phàn Mặc Hoàn nhướng mày nhin cô, Lý Y Y cũng đã quay đầu đi. "Cảm ơn anh hôm nay đưa tôi trở về. Nhưng nhị thiếu gia, anh là bác sĩ nổi danh quốc tế, anh nên tiếp xúc với người khác, làm chuyện anh nên làm! Anh không cần quan tâm tới tôi, tôi không đáng."

Ánh mắt Phàn Mặc Hoàn chậm rãi âm trầm.

"Là ai nói với em gì sao?"

"Không có."

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

"Không có chuyện gì xảy ra, tôi không nghĩ muốn gặp lại anh! Tôi muốn hoàn toàn hết hy vọng, có thể chứ?" Lý Y Y không thể nhịn được nữa lên tiếng rống to, "Anh rõ ràng không thích tôi, vậy cũng không cần giống như cái máy điều hòa phát cho tôi sự ấm áp, nếu không tôi sẽ càng tham lam. Anh vẫn luôn đối tốt với tôi như vậy, tôi sẽ cho rằng anh thích tôi, sau đó sống chết quấn lấy anh, làm cho cả đời anh không thoát khỏi!"

~~~~

May: Một người đàn ông ấm áp, nhẹ nhàng như anh Hoàn ai chả thích đúng không? Y Y cũng không tránh khỏi rung động ~ Đây cũng là người đàn ông mà chị nhà thích nhất trong 4 anh :))))