Có thể xem như kết thúc!
Cảm giác được côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong tiểu huyệt nhảy dựng, cuối cùng Phàn Mặc Dịch cũng tước vũ khí, Lý Y Y thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngã xuống.
Phàn Mặc Dịch nhăn mày lại, hắn nhỏ giọng lầu bầu: "Vốn dĩ anh còn muốn cắm một lúc nữa."
Hắn còn chưa hưởng thụ đủ thân thể của cô đâu!
Chỉ là côn ŧᏂịŧ đã bắn liên tiếp hai lần nên giờ hoàn toàn mềm nhũn, sau khi thân thể khôi phục lại trạng thái sau phấn chấn, cũng bắt đầu nhắc nhở hắn đã tiêu hao quá độ tinh lực.
Tuy rằng hơi chán nản, nhưng hắn vẫn đem côn ŧᏂịŧ bên trong tiểu huyệt rút ra.
Côn ŧᏂịŧ cắm vào quá sâu, lại làm cho tiểu huyệt căng ra quá lớn, nên rút ra còn phát ra tiếng vang nhỏ "ba".
Ngay sau đó, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ miệng huyệt Lý Y Y chảy ra, rơi trên mặt đất.
Thấy thế, đáy mắt Phàn Mặc Dịch lại phun ra ngọn lửa.
Lý Y Y vừa mới khôi phục lại tinh thần, cô giương mắt nhìn thấy dục hỏa trong mắt hắn.
Cô sợ hãi lấy tay che lại miệng huyệt. "Không thể làm! Bằng không nơi này thật sự sẽ bị cắm hỏng!"
Hai mắt cô ướt dầm dề, thanh âm mềm như bông, còn mang theo tia nức nở. Cô nghiêm túc khẩn cầu chăm chú nhìn hắn, trong lòng Phàn Mặc Dịch liền nhũn ra.
"Được rồi, anh không làm. Bây giờ anh cũng nên nghỉ ngơi." Hắn gật đầu, đem thiếu nữ trong ngực thả xuống ngồi trên bồn cầu.
Lúc này Lý Y Y mới nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ rằng người đàn ông này lại cầm lấy vòi hoa sen vặn chốt mở, xoay người tách ra hai chân cô.
Lý Y Y sợ tới mức cả người căng chặt. "Không phải nói..."
"Anh chỉ muốn rửa sạch cho em." Hắn nhìn cô, vẻ mặt vô tội.
Lý Y Y tức khắc dở khóc dở cười.
Rõ ràng cô bị người đàn ông này khi dễ thảm như vậy, tiểu huyệt vẫn còn đang nhức mỏi! Nhưng giờ thì sao, hắn bày ra bộ mặt ngây thơ, vô tội với cô, giống như cô đang khi dễ hắn!
Vừa rồi là ai hồng con mắt, liều mạng đem côn ŧᏂịŧ thô to vào trong tiểu huyệt cô?
Kết quả chờ côn ŧᏂịŧ rút ra, hắn liền thay đổi thành người khác.
Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy?
Nhưng cô chỉ có thể mắng trong lòng.
Thấy cô không nói gì thêm, Phàn Mặc Dịch coi như cô đồng ý. Hắn vội vàng đem ôm cô đứng lên, để thân thể mềm mại dựa vào chính mình, sau đó nghiêm túc dùng vòi hoa sen rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào cô.
Nhìn tiểu huyệt đáng thương phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, vẻ mặt hắn áy náy: "Thực xin lỗi, đáng lẽ anh nên mang áo mưa."
Nước ấm xối ở trên người, trong phòng tắm cũng bốc lên hơi nóng, làm thư giãn cơ thể đau nhức. Lý Y Y lười biếng thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần: "Bắn cũng bắn rồi, không sao."
Dù sao cô vẫn luôn uống thuốc, chính là đề phòng những tình huống như vậy.
Phàn Mặc Dịch cẩn thận rửa sạch cho cô, lâu khô bọt nước trên cơ thể hai người, sau đó ôm cô trở lại phòng ngủ, cùng nhau nằm trên giường.
Hai tay hắn vòng lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng.
Lý Y Y giãy giụa. "Tam thiếu gia, em cần phải trở về."
"Không được, em ngủ với anh." Phàn Mặc Dịch sống chết không bỏ.
"Tam thiếu gia..."
Lý Y Y muốn nói, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, l*иg ngực kề sát ở sau lưng cô theo quy luật phập phồng —— người này đã ngủ rồi?
Đây là ngủ không tốt mà hắn nói đến sao?
~~~~
Ấn vào ngôi sao nha ʕ•ᴥ•ʔ