Vượt Rào

Chương 15: Thẩm Tuấn

Kì nghỉ lễ Quốc Khánh còn lại một ngày, Tống Phi Vũ tính toán muốn ra ngoài chơi. Từ hôm khẩu giao cho Chu Chính, cô vẫn chưa gặp lại người đàn ông này. Chu Chính đang trốn cô, từ sáng sớm anh đã lái xe đến công ty rồi tận khuya mới trở về nhà.

Nói Chu Chính trốn Tống Phi Vũ cũng không hẳn đúng, bởi anh đang tìm cách khiến bản thân bình tĩnh trở lại. Anh chưa từng làm chuyện xấu, giây phút Tống Phi Vũ quyến rũ anh thực hiện hành vi bất chính, Chu Chính không còn kiềm chế nổi, điều đó khiến anh cảm thấy tội lỗi. Trong đầu Chú Chính bây giờ rất loạn, một mặt anh chỉ muốn cách Tống Phi Vũ càng xa càng tốt nhưng mặt khác anh lại chẳng thể quên cảm giác sung sướиɠ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong phòng gym hôm đó. Bởi vậy công việc chính là giải pháp tốt nhất giúp anh trốn tránh phải đối mặt với cảm giác mẫu thuẫn đó.

Tống Phi Vũ dự định đến thủy cũng chơi một mình. Nghe nói nơi này là thủy cũng có diện tích lớn nhất Châu Á với hơn một ngàn loài sinh vật biển. Tống Phi Vũ đặt vé rồi quyết định khởi hành từ sáng sớm mai.

Sáng hôm sau cô lại nhận được tin nhắn của Thẩm Tuấn.

"Bạn học Tống, hôm nay anh rảnh, liệu có thể cùng em ra ngoài chơi.”

Tống Phi Vũ nhìn liếc nhìn điện thoại, hình như cô cũng quên mất sự tồn tại của nhân vật này.

Ngẫm lại Thẩm Tuấn đã mời cô nhiều lần, nếu lại từ chối thì không hay. Bởi vậy để người ta không nghĩ cô bất cận nhân tình*, cô đành phải trả lời: “Được ạ!”

*Bất cận thân tình (不近人情) tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình, khó thân cận.

Bên này sau Thẩm Tuấn nhận được tin nhắn, ngay lập tức việc đầy tinh thần, lao như bay vào phòng tắm rửa mặt.

Thời tiết mấy ngày Quốc khánh nhiệt độ giữ ngày và đêm chênh lệch khá lớn. Bởi vậy khi Tống Phi Vũ ra ngoài, cô mặc váy. Phi Vũ nghĩ sẽ đi chơi về sớm, không đến tối khuya nên cũng không cầm theo áo khoác.

Hai người lần cuối gặp nhau là ở ngã tư đường, hôm nay gặp lại Thẩm Tuấn trông rất kích động. Nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp, cậu hấp tấp đến mức nói chuyện còn không rõ chữ.

Hôm nay Thẩm Tuấn ăn mặc vô cùng ưa nhìn, cậu không mặc bộ đồng phục thể thao như mọi lần mà diện một bộ cao bồi. “Em mới mùa thêm một vé vào thủy cung, bây giờ chúng ta xếp hàng đi lấy vé nhé.”

“Được!” Thẩm Tuấn chưa một lần biết mùi bạn gái nên chẳng có kinh nghiệm gì. Cậu hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Trong lòng đang thầm Tống Phi Vũ cười trộm, xem ra là đây là lần đầu tiên hẹn hò.

Hai người bắt taxi đến thủy cung. Lúc đến nơi bên ngoài đã tập trung rất nhiều người xếp hàng, có thể hàng người kéo dài đến tận 50-60m. Tống Phí Vũ không ngờ ngày nghỉ lễ Quốc khánh cuối cùng lại còn nhiều người đến đây chơi như thế.

Thẩm Tuấn thấy còn rất đông người, liền nói: “Đằng kia có ghế đá nghỉ chân, em ra ngồi đợi đi, để anh xếp hàng là được.”

“Thôi ạ, em không mệt, em đứng đợi cùng anh” Tống Phi Vũ đứng sau cùng, chàng trai đứng sau cô.

Vừa đông lại bị chen lấn, chưa đến một tiếng đồng hồ, Tống Phi Vũ như bị trút hết sức. Hơn nữa có người đi tới va vào cô, cô lảo đảo suýt ngã may mà có Thẩm Tuấn kịp thời đỡ kịp.

Thẩm Tuấn ôm eo nhỏ gọn của người con gái được vài giây, rồi vội vàng buông tay ra, khuyên Tống Phi Vũ: “Hay là em cứ ra ngoài kia nghỉ ngơi đi.”

“Vậy em đi,” Tống Phi Vũ thật sự không thể kiên trì được nữa, đành phải ra ngồi nghỉ.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, Thẩm Tuấn cũng lấy được vé. Cậu hướng về phía người con gái phất tay ra hiệu, cô liền vội vàng chạy đến.

Tống Phi Vũ lấy được vé, cùng đoàn người đi vào.

Thủy cung không hổ là rộng nhất Châu Á, nó to đến mức có khi phải đi một ngày mới có thể đi hết.

Kết thúc cuộc dạo chơi, Tống Phi Vũ và Thẩm Tuấn chụp ảnh lưu niệm ở bể cá mậ, cả hai cười đều cười vô cùng rạng rỡ.

Chạng vạng tối, nhiệt độ giảm nên trời chuyển lạnh, Tống Phi Vũ rét đến mức co ro ôm chặt mình. Cũng may Thẩm Tuấn có áo khoác. Anh cởi ra rồi mặc cho cô.

“Cảm ơn anh!” Tống Phi Vũ ngày càng có ấn tượng tốt với người con trai này, không chỉ có có trách nhiệm, còn rất đáng tin cậy.

Thẩm Tuấn hiếm khi nhìn thấy cô cười với cậu, nghĩ thầm: "Hôm nay mày làm rất tốt.”