“Đợi đến khai giảng em trả áo cho anh nhé.” Tống Phi Vũ mặc áo khoác to sụ nhưng bên dưới đôi chân dài trắng nõn vẫn bị lộ trong không khí đó mặc váy. Bởi vậy cô vẫn rét run cầm cập.
“Em cứ giữ lấy, bao giờ trả anh cũng được.” Thẩm Tuấn ước sau khi khai giảng, mỗi ngày cậu đều có thể gặp cô.
“Vậy thì em về trước đây.” Tống Phi Vũ xem đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, cô phải trở về nhà rồi.
“Để anh đưa em về!” Thẩm Tuấn đề nghị.
“Không cần đâu, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Tống Phi Vũ nghĩ một hồi, sau rồi vẫn cự tuyệt.
“Vậy được, về nhà nhớ gọi cho anh.” Thẩm Tuấn làm động tác gọi điện.
“Vâng.” Tống Phi Vũ trả lời, xe cô gọi cũng đã tới. Tài xế mở cửa xe cho cô, cô liền nhanh chóng vào ngồi, vẫy tay tạm biệt Thẩm Tuấn.
Về đến nhà, từ đằng xa cô đã thấy người đàn ông đang đứng dựa vào gốc cây hút thuốc.
Chu Chính hít một điếu thuốc rồi nhả khói, tâm tình không thể nhìn thấu. Vừa rồi anh về nhà, Tống Viện cho anh xem ảnh Tống Phi Vũ chụp chung với cậu thanh niên nào đó trên vòng bạn bè. Vốn dĩ chỉ là ảnh chụp bình thường mà không hiểu sao nhìn cô gái nhỏ đứng bên người khác, lòng anh lại nảy sinh những cảm xúc khó hiểu, anh vô cùng tức giận.
Tống Phi Vũ xuống xe, người đàn ông cũng nhìn về phía cô.
“Anh rể, anh đợi em về hả?” Tống Phi Vũ vẫn đang mặc áo khoác đàn ông vẫy tay với anh.
Xem ra anh đã nghĩ đúng, cô còn mặc quần áo của chàng trai kia, không biết hôm nay hai người đã làm chuyện gì, chẳng lẽ…
Lông mày Chu Chính nhíu lại nhìn cô gái, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Đi đâu về?” Anh hỏi.
Tống Phi Vũ không nghĩ nhiều, nói: “Đi ra ngoài chơi.”
“Đi ra ngoài chơi mà không có mồm nói với ai?.” Giọng nói của Chu Chính tràn ngập sự bực tức.
“Em có thấy anh đâu, nói với ai được cơ chứ! Thật là.” Tống Phi Vũ trợn tròn mắt, đàn ông đúng là giống loài khó hiểu.
Chu Chính nhìn đùi cô lộ ra ngoài thì càng thêm tức giận. Cô gái này đúng là loại con gái thiếu thao, trời sinh dâʍ đãиɠ mà. Anh ném tàn thuốc xuống đất rồi hung hăng dẫm, xoay người đi vào đại sảnh.
Tống Phi Vũ chạy nhanh theo, cô không biết bản thân đã làm gì sai chọc tới người đàn ông này, càng nghĩ càng không thể hiểu được.
Chu Chính ấn thang máy, hai người cùng bước vào. Chờ cửa thang máy đóng lại, anh không còn khống chế được cơn giận, trực tiếp ấn vai cô vào thang máy, phẫn nộ nói: “ Mẹ nó, cô thèm khát thế này, có phải chỉ cần có côn ŧᏂịŧ là có thể làm cô thảo mãn.”
“Anh làm gì thế? Đau em.” Tống Phi Vũ trừng mắt nhìn anh.
“Đúng là coi thường cô rồi. Nói cho tôi biết, có phải cô thích đi quyến rũ đàn ông không?” Chu Chính không có biết rõ tình hình nhưng vẫn nghĩ cô đã tìm đàn ông khác, thậm chí anh còn nghĩ tiểu huyệt chặt chẽ của cô cũng đã bị người ta chơi.
“Anh phát điên gì thế? Anh muốn làm gì?!” Tống Phi Vũ giật mình nhìn người đàn ông. Anh dùng tay vén váy cô, sờ vào khu vườn bí mật của con gái.
“ Người đàn ông kia cao như thế, chắc hẳn chơi em rất sướиɠ?” Chu Chính đè tay lên khu tam giác của cô, ngón thô ráp mang đầy tính chiếm hữu.
Hóa ra người đàn ông biết cô ra ngoài chơi cùng Thẩm Tuấn nên mới tức giận.
“Em ra ngoài hẹn hò với ai thì liên quan gì đến anh?” Tống Phi Vũ giữ chặt tay đang làm loạn của người đàn ông.
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Chu Chính, anh kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, bá đạo tách hai chân cô ra.
“Anh rể, em rất có giá đó. Anh không cần em nhưng vẫn đầy người mơ được chơi em đó!” Tống Phi Vũ tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đàn ông.
Chu Chính tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, anh cắn răng nói: “Đúng không?”
Tống Phi Vũ nhìn người đàn ông ấn lên tầng 30, lối ra sân thượng.
Chu Chính nghẹn bao lâu thì hôm nay cũng chính thức bộc phát.