Một lát sau, dươиɠ ѵậŧ Chu Chính mềm xuống, lý trí của anh cũng dần khôi phục.
Trên mặt Tống Phi Vũ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô không biết tại sao người đàn ông trước mặt bắn tinh lại nhiều như vậy.
Chu Chính nhét dươиɠ ѵậŧ vào lại trong quần, nhanh chóng lấy khăn từ trong túi ra đưa cho Tống Phi Vũ.
Cô đưa tay ra nhận rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, phải dùng vài tờ giấy lau mới sạch. Mặt cô sói gương tuy không còn gì nhưng cô vẫn cảm thấy có mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙, rửa bằng nước cũng không hết.
Ra khỏi nhà tắm, cô thấy Chu Chính đứng ở cửa sổ sát đất đang đợi cô, hình như anh đang suy nghĩ gì đó?
“Anh rể?” Tống Phi Vũ thấp giọng gọi.
Chu Chính xoay người, anh nhìn cô gái trước mặt, ngập ngừng một chút rồi nói: “Vừa rồi tôi không nhịn được.”
“Sau đó thì sao?” Tống Phi Vũ cảm thấy người đàn ông hẳn là cố ý nói như vậy.
“Nói chuyện một chút đi..” Mặt Chu Chính đầy vẻ nghiêm túc.
“Nói chuyện gì?” Tống Phi Vũ hỏi ngược lại.
“Cô cảm thấy loại quan hệ này của chúng ta có thể kéo dài được không?” Chu Chính nói.
“Không thể.” Tống Phi Vũ thành thật trả lời, nhưng cô lại lẳиɠ ɭơ thêm một câu: “Nhưng mà em biết anh rể nghẹn đến mức khó chịu. Vả lại, nếu chúng ta không nói ra sao chị em biết được?"
Cô nói như vậy là đang ngầm ủy hϊếp anh, nếu ngày nào đó tâm tình cô không tốt, cô nhất định sẽ tố cáo chuyện hôm nay cho Tống Viện.
Chu Chính có vẻ đã xem nhẹ cô gái, anh mặt lạnh nói: “Tôi không quan tâm.”
"Đừng tự dối lòng mình, anh vốn luôn để ý, vô cùng để ý đến chuyện này. Nếu một ngày mọi người biết anh nɠɵạı ŧìиɧ với em vợ của mình thì sao ha. Biết chúng ta ở cùng một chỗ, làm chuyện xằng bậy với nhau. Anh rể, đến lúc đấy hình tượng người đàn ông cao quý anh vất xả xây dựng sẽ tan thành mây khói đó?”
Tống Phí Vũ nói đến vấn đề mấu chốt, Chu Chính biết cô gái này thực nguy hiểm, anh đành phải hỏi: “Vậy tóm lại có muốn gì ở tôi?”
“Em không muốn cái gì, chỉ là đơn thuần muốn quyến rũ anh, muốn sở hữu côn ŧᏂịŧ của anh. Tống Phi Vũ đều nói thật. Cô chẳng cần gì từ Chu Chính ngoài việc ham muốn xá© ŧᏂịŧ.
Chu Chính khó chịu nói: “Cô cho rằng tôi sẽ mặc kệ cho quyến rũ tôi!”
“Sẽ không nhưng ảnh rể của em ơi, có phải anh hồ đồ rồi không. Ngày hôm nay là lần đầu tiên anh mất khống chế thì chắc gì lần sau anh không như vậy? Anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi !” Tống Phi Vũ không nghĩ nói lời khó nghe nhưng cách nói chuyện của người đàn ông này làm cô không nhịn được mà phản bác lại.
“Tống Phi Vũ, cô thật không biết xấu hổ?” Chu Chính cuối cùng cũng không giữ nổi bộ dáng của một chính nhân quân tử, bình thường thì lạnh lùng, kiểu ngạo. Có lẽ mặt u ám của anh đã được ngụy trang hoàn hảo.
“Anh rể, anh biết không? Em thích anh như vậy, chuyện khác đều không để bụng.” Tống Phi Vũ đi qua, ôm lấy cổ Chu Chính.
Chu Chính không có kháng cự, anh nhìn chằm chằm cô nói: “Không cần quyến rũ tôi, chỉ sợ cô không chịu nổi tôi thôi!”
“Anh nói đến phương diện kia? Trên giường? Hay là hậu quả của việc quyến rũ anh?” Tống Phi Vũ không cho là đúng, phá đi hạnh phúc gia đình của người khác, với tính cách của cô nhất định sẽ làm được.
“Chơi dao có ngày đứt tay*, đừng có mà hối hận.” Chu Chính nghiêm giọng cảnh cáo.
*Câu gốc: Chơi với lửa có ngày chết cháy
“Em sẽ không hối hận, chúng ta thử xem. Yên tâm đi, em chỉ cần thể xác anh, chứ đâu rảnh mà trêu đùa con tim anh. Mà anh cũng đâu có mất gì.” Tống Phi Vũ bắt đầu nói điều kiện cùng người đàn ông.
Chu Chính thấy cách cô gái này nói chuyện đúng kiểu fuckgirl, nghĩ muốn hùng hăng đè cô ra mà "làm" một cách thô bạo.
“Anh rể, anh suy nghĩ một chút đi.” Tống Phi Vũ muốn chạm môi mình lên môi anh nhưng bị Chu Chính tránh mất, thành ra lại thành hôn vào mặt anh.
“Anh EQ thật thấp. Mẹ nó bà đây vẫn còn là xử nữ, mười mấy năm cuộc đời chưa một lần nắm tay trai tự nguyện cho không anh. Ấy vậy mà anh còn giả vờ lạnh lùng. Thế là có ý gì?”
Chu Chính đẩy cô gái ra, chai nước cũng không cầm liền đi nhanh khỏi phòng tập thể hình.
Tống Phi Vũ không đuổi theo, dù sao sớm muộn Chứ Chính cũng là của cô, giờ chạy theo thì cũng chẳng được tích sự gì.