Quan Hệ Bất Chính

Chương 63: Bán thân


Trans: Yun.

Đúng 6 giờ, điện thoại cô vang lên.

"Anh ở trước cổng đợi em, xuống đây."

Uông Thanh Huyền cúp điện thoại, giây trước còn tươi cười giây sau nụ cười cứng đờ ở khóe môi.

Đối với chuyện sắp xảy ra cô đã làm chuẩn bị tâm lý xong cả rồi, lúc này mới thong thả xuống lầu.

Công ty cách Mai Uyển quá xa, anh nhất định nhịn không được tới lúc về Mai Uyển cho nên chỉ có thể chọn lựa nhà chung cư gần đây.

Quả nhiên, cô đoán không sai.

Vừa bước vào nhà cô bị anh ấn lên sau cửa, váy bị anh giật xuống tay luồn vào trong qυầи ɭóŧ, môi cô đau lên do bị anh cắn mạnh một cái, nghe thấy giọng nói khàn đặc của anh: "Đã ướt như vậy rồi."

"Về phòng." Giọng cô vừa dứt, một cái chân bị anh nhấc lên gác ở giữa eo khiến phần lưng đập ra sau, đau đến mức cô kêu ra tiếng.

"Xịt" một tiếng, anh đã đút vào rồi.

Tên súc sinh này.

Anh hôn cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, thở hổn hển nói: "Cho anh vào trước đã, bảo bối."

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi "bảo bối" nên đã thất thần trong phút chốc.

Bị đâm mạnh liên tục mười mấy cái, chân cô đã nhũn ra sắp ngã xuống sau đó bị anh kéo lên câu chặt quanh eo anh.

Cô cụp mắt nhìn thấy chỗ đã giao hợp của hai người, gậy thịt cực lớn màu tím thẫm ra ra vào vào dẫn ra không ít nước nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Áo trên bị anh kéo xuống ném ra sàn, hai bầu ngực vừa bị nắn bóp qua nhảy ra, trên phần da trắng nõn vẫn còn in dấu răng đỏ tươi.

Người đàn ông nặng nề nhìn cô, kích động ngậm một bên vυ' mềm mại vào trong miệng dùng răng ma sát.

Người cô run bần bật, cánh cửa lạnh lẽo mà cơ thể lại nóng bừng khó nhịn.

“Đau.” Cô khẽ kêu lên.

Cô nói xong, cơn đau trên đầṳ ѵú càng tăng thêm, gậy thịt vùi sâu trong âʍ đa͙σ bắt đầu rút ra đâm vào điên cuồng.

Cô suýt chút nữa đã quên, người đàn ông này có sở thích bạo da^ʍ, cô càng kêu đau anh càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tiếp theo cô học ngoan hơn cắn chặt lấy môi dưới, chỉ thỉnh thoảng bật ra tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.

“Sao không kêu nữa?” Người đàn ông nhả đầṳ ѵú ra, thấy nó sưng đỏ dựng đứng lên thì hưng phấn không thôi: “Kêu ra đi.”

“Không muốn.”

“Chúng ta không làm bao lâu rồi?” Không đợi cô trả lời, anh lại ngậm lấy môi cô: “Mỗi buổi tối nhìn em nằm ngủ bên cạnh sờ không được ăn không được, anh nhịn sắp hỏng rồi, Thanh Huyền.” Nói xong lại bắt đầu đợt tấn công mới, tiếng nước chảy ‘xì xì’ càng lúc càng lớn, phần đùi trong của cô ướt thành một mảnh lầy lội.

Phần lưng có lẽ bị thương rồi khiến cô cảm thấy rất đau bèn bám chặt cổ anh, điều này lấy được lòng anh.

“Em ngoan quá.” Anh khẽ than ngậm đầu lưỡi của cô, thấy cô phục tùng đón nhận nụ hôn của anh khiến thớ tình cảm dịu dàng trong lòng như sắp tuôn trào.

Anh ôm cô lên, vừa đi vừa đâm vào đặt cô lên sô pha, gập hai chân cô lên để trước ngực, vừa hôn cô vừa chuyển động.

Đây là lần làʍ t̠ìиɦ hiếm khi không cãi nhau của hai người, cô ngoan đến mức khiến lòng anh sinh đau.

Bảo cô bày tư thế gì cô đều ngoan ngoãn làm theo, anh thích vào từ phía sau, thích đánh mông cô, cô đều tiếp nhận hết.

Sau đó anh không thỏa mãn khi chỉ làm mỗi trên sô pha thôi, trong phòng bếp phòng tắm mỗi nơi đều làm một lần, khắp nhà tràn ngập chất nhầy do cuộc làʍ t̠ìиɦ của họ để lại.

Cuối cùng anh còn muốn ra bancon nữa, cô bị dọa sợ khóc xin tha, lúc này anh mới buông tha cô.

Sức cùng lực kiệt nằm trên giường chốc lát, chứng cứ gì cũng bị quẳng hết ra sau đầu, Uông Thanh Huyền chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối mịt rồi, cô vừa nhúc nhích thì bàn tay của người đàn ông bên cạnh đã vòng lên nắm một bên ngực nắn bóp.

“Dậy rồi?”

Cô rêи ɾỉ một tiếng cảm thấy không đúng lắm, cô ngủ xoay lưng với anh, phần thân dưới của hai người kết hợp khắng khít, bên trong cô vẫn còn ngậm lấy gậy thịt to lớn của anh.

Người đàn ông giống như chỉ đợi mỗi thời khắc này, sau đó bắt đầu chuyển động nhè nhẹ.

“Chúng ta không tách ra nữa, được không?”

Đây là lần yếu đuối hiếm có của anh, nhưng có thể là do mới ngủ dậy nên khi Uông Thanh Huyền nghe thấy lời này bỗng cảm thấy phần cảm xúc bi thương nơi đáy lòng bắt đầu khuếch tán ra.

Cô bị sao thế này?

Anh nửa ép buộc cô nửa thuận theo làm thêm một lần nữa, cho tới khi bụng hai người vì đói kêu lên mới thôi.

“Mệt quá, hôm nay đừng nấu cơm nữa, anh gọi đồ ăn lên, em muốn ăn gì?” Anh vén phần tóc mái ẩm ướt trên trán cô ra, đặt lên đó một nụ hôn rồi hỏi.

Cô nói một cái tên quán ăn ra.

“Được, anh gọi điện thoại.”

Nhưng quán ăn đó nóng tính không chịu được, căn bản không có giao đồ tận nhà.

“Đổi quán khác nhé?” Anh xoa đầu cô, dịu giọng hỏi.

Vẻ mặt cô đầy thất vọng, bĩu môi nói: “Nhưng em chỉ muốn ăn của quán đó thôi.”

Có lẽ anh đã thu được sự thỏa mãn trong cuộc làʍ t̠ìиɦ hôm nay nên khiến anh nhịn được tính tùy hứng đột ngột tới của cô, anh đứng dậy bắt đầu mặc quần áo: “Anh lái xe đi mua.”

Cô lại tươi cười đầy mặt, chủ động in một nụ hôn lên môi anh.

Đợi anh đi rồi, Uông Thanh Huyền lấy tốc độ nhanh nhất để xuống giường đi tới trước cánh cửa đóng chặt đó.

Trải qua mấy ngày quan sát của cô, 58 và 32 là chữ số Đàm Kiến Văn thường hay dùng làm mật mã nhất, chẳng biết có hàm ý gì khác không.

Cái tay nhập mật mã hơi run lên, nhập vào 6 chữ số xong cô hồi hộp nhìn chằm chằm màn hình.

Mật mã không đúng.

Nhập tiếp thêm hai lần nữa nhưng vẫn sai.

Trừ mật mã ra, còn có cách gì có thể mở cánh cửa này ra không?

Lúc cô đang chìm vào thế bí, điện thoại trong tay bỗng reo lên.

Là dãy số lạ, cô chần chừ bắt máy.

“Bà Trần?”

Đã lâu chưa có ai xưng hô như vậy với cô, giọng nói này cũng rất xa lạ.

“Anh là?”

“Chúng ta từng gặp qua một lần.” Anh ta khựng lại: “Ở bên ngoài phòng làm việc của Đàm Kiến Văn, tôi nghe nói cô lại trở về làm thư ký cho anh ta rồi.”

Uông Thanh Huyền chẳng có ấn tượng gì với người này.

“Vào 1 giờ trưa mai, tôi ở nhà hàng Ý dưới lầu tập đoàn Đàm Thị đợi cô, chỗ tôi có thứ cô muốn.”

Tiếng tút tút truyền tới, Uông Thanh Huyền nhíu mày.

Thứ mà cô muốn, anh ta biết đó là gì?

Người đó chắc chắn là cô sẽ đi?

Anh ta có quan hệ với Đàm Kiến Văn?