"Mấy hôm nay cô ấy bận việc gì?" Đàm Kiến Văn tan tầm không thấy Uông Thanh Huyền ở nhà, bèn gọi điện thoại hỏi Từ Tự Cường.
"Gần đây cô Uông đang tìm việc làm."
"Tìm việc làm? Hiện tại hai người đang ở đâu?"
"Tới cửa Mai Uyển rồi ạ."
Lúc ăn cơm, cô chẳng hé môi nửa chữ. Cho đến trước khi đi ngủ, anh nhịn không được bèn hỏi ra.
"Ngồi ở nhà mãi chẳng có việc gì làm, tìm việc làm gϊếŧ thời gian cũng tốt."
"Chẳng phải em đang dạy đàn cho con gái của Tô Uyển à?"
"Tôi nói với Điềm Điềm rồi, cuối tuần mới học."
"Thuận lợi không?"
Cô không muốn nói nhiều: "Chuyện này anh đừng quản nữa." Ngập ngừng chốc lát lại nói tiếp: "Anh có thể đừng cho Từ Tự Cường theo tôi mãi không? Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm...... thật khó chịu. Tôi biết dù tôi có chạy tới đâu anh cũng có thể tìm được tôi, cho nên tôi không muốn đi nữa."
"Được, anh đồng ý với em." Anh đáp đầy sảng khoái.
Liên tục một tuần sau đó, ngày ngày cô đi sớm về muộn, có lúc anh tan làm về nhà mà cô vẫn chưa về. Bởi vì cắt Từ Tự Cường đi rồi nên không thể gọi điện hỏi thăm tình hình của cô nữa.
Cô cần cù như vậy, anh cho rằng nhất định sẽ tìm được nhanh thôi nhưng không ngờ nửa tháng qua đi rồi mà vẫn chưa nhận được một lá thư offer nào.
Có lần anh nghe thấy cô nói chuyện với dì Từ, tự cười nhạo mình "giống một phế vật", vẻ tự trách trên gương mặt đó khiến anh chịu không được.
"Bằng không em trở lại Đàm Thị đi, để Vu Minh Minh dẫn dắt em." Hôm sau sau khi ăn bữa sáng xong, anh đưa ra đề nghị. Vốn tưởng rằng cô sẽ từ chối nhưng không ngờ cô đồng ý cực kỳ nhanh, nhanh đến mức có phần tương phản với ngày thường.
Trở về với vị trí công việc, Uông Thanh Huyền chẳng còn vẻ căng thẳng và hoảng hốt như lần đầu nữa. Vu Minh Minh nhìn thấy cô lập tức tươi cười, có điều nụ cười đó chỉ có bảy phần miễn cưỡng ba phần thật lòng.
"Tôi còn cho rằng cô đi hưởng phúc rồi, sao lại trở về rồi?"
Uông Thanh Huyền đáp lại nụ cười mỉm, thầm nghĩ chuyện vị thư ký thân cận này biết chỉ có nhiều chứ không ít.
Tại sao lại trở về Đàm Thị làm việc ư?
Bởi vì cô đoán những video riêng tư đó không nằm trong máy tính ở công ty mà là ở nhà trong thành phố của anh, sau khi bọn họ ngả bài, anh chẳng có lý do gì đặt thứ đồ quan trọng như vậy ở trong biệt thự Mai Uyển.
Thấy Uông Thanh Huyền trở lại, người trong công ty đều ngửi được mùi vị của bát quái, tin đồn với đủ loại phiên bản đua nhau lan truyền khắp công ty, mà những suy đoán này đều xuất phát từ một nguồn.......
Đàm tổng và thư ký Uông ngày ngày cùng nhau đi làm cùng nhau tan ca.
Đàm Kiến Văn ít nhiều cũng nghe được những tin này, cho rằng cô sẽ để ý nhưng không ngờ cô chẳng những không để ý mà còn cố ý dẫn dắt mọi người suy nghĩ theo chiều hướng đó.
Đây đúng là chuyện hiếm lạ.
"Còn có chuyện gì sao?" Anh đã ký tên xong mà cô vẫn không đi, cứ nhìn chằm chằm vào anh, nhìn cái gì chứ?
"Ở công ty sao anh lại nghiêm túc như vậy chứ?" Cô dời mắt đi, lẩm bẩm nói.
Anh mỉm cười, duỗi tay ra ôm lấy eo cô ấn cô ngồi lên đùi mình.
"Thế này chẳng giống em chút nào." Anh vuốt cổ cô, khẽ giọng nói.
Mắt cô chợt lóe, thầm nghĩ có phải màn biểu diễn của mình để lại dấu vết quá sâu rồi không?
"Anh chỉ mặt nào?"
"Trước kia, ở công ty em luôn tìm cách xóa sạch quan hệ với anh."
"Lúc đó khác."
"Khác chỗ nào?"
"Trước kia tôi là vợ của Trần Phong, tôi nhất định phải tránh những lời đồn đại lung tung. Nhưng nay bọn họ đều đoán được quan hệ của chúng ta rồi, anh cũng làm rất rõ ràng, thế tôi cần gì phải tiếp tục vờ vĩnh đi thanh minh giải thích chứ."
"Vậy em cam tâm không?"
"Ý anh là việc họ nói tôi bị anh bao nuôi à?"
Anh gật đầu.
"Chẳng có gì là cam với không cam tâm cả."
"Anh không để em chịu uất ức nữa đâu." Anh nói xong hôn lấy môi cô.
Người Uông Thanh Huyền cứng đờ nhưng sau đó cô ép bản thân thả lỏng trở lại, chậm chạp hé miệng tiếp nhận anh. Nụ hôn này từ từ chìm vào cảnh đẹp, anh ra sức mà hôn, bưng lấy mặt cô, cắn lấy môi cô, không ngừng trao đổi nước bọt cho nhau.
Nửa người dưới dán chặt sít sao khiến độ nóng tăng cao, rất nhanh cô lập tức cảm giác được chỗ đó của anh đã bắt đầu cứng lên, cô muốn đứng dậy thì bì anh giữ chặt lại ấn trở về.
Áo lông bị anh kéo ra khỏi váy, tay luồn từ phía dưới váy vào, tay anh rất lạnh mà người cô thì nóng, ngón tay vừa chạm vào da cô khiến cô lập tức run lên.
"Đừng." Cô muốn đẩy anh ra.
Một bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại vuốt ngược lên trên, cách áσ ɭóŧ nặng nề nắn bóp ngực cô.
Uông Thanh Huyền vừa sợ vừa lạnh, đầu lưỡi còn bị anh quấn chặt, cả người cuộn tròn trong lòng anh không nhúc nhích được.
Đàm Kiến Văn coi những hành động liên tiếp gần đây của cô là "giải tỏa căng thẳng", anh đoán cô đã tha thứ cho anh rồi nên mới không để ý mấy tin người ngoài đồn về họ, mới có thể lấy ánh mắt chuyên chú vừa rồi nhìn anh, mới có thể vào giây phút anh ôm cô vào lòng mà không phản kháng.
Anh đẩy áo lông cô lên rồi tháo áσ ɭóŧ để hai cặρ √υ' nhảy ra, đã bao lâu rồi anh không thưởng thức chúng nó? Gần như là vội không kịp đợi há miệng ngậm một bên vυ' vào trong miệng mυ'ŧ mạnh.
Từ lần trước hoàn toàn lãnh cảm không ra được nước với anh, cô tưởng rằng sau này vẫn sẽ như vậy, nhưng không ngờ anh chỉ mới nhẹ nhàng trêu chọc một chút thì cô đã bắt đầu ẩm ướt rồi.
Hốc mắt Uông Thanh Huyền ửng hồng, cô vì cơ thể của mình mà cảm thấy trơ trẽn.
Có thể tưởng tượng được trong ngần ấy năm anh đã hạ bao nhiêu thuốc lên người cô, cơ thể cô đã in ký ức về anh.
Tiêu Kỳ đồng ý sẽ giúp cô điều dưỡng cái bộ xác rách này, nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết được trong một sớm một chiều.
Hai cặρ √υ' bị anh bú ʍúŧ đến sưng đỏ, đầṳ ѵú đỏ tươi như lớn thêm gấp bội đang không ngừng run rẩy. Riêng việc ngậm vυ' thôi đã tốn không ít thời gian, cô vừa để ý xem ngoài cửa có người đến gõ không vừa lo lắng bản thân sẽ kêu ra tiếng.
Tiếng kéo dây khóa vang lên, cô giật mình phản ứng lại nhanh chóng đẩy anh ra.
"Anh làm gì thế? Còn đang ở phòng làm việc đấy!" Cô vội vàng mặc áσ ɭóŧ vào, sau đó kéo áo lông tử tế lại.
Vẻ mặt Đàm Kiến Văn đầy tiếc nuối, miếng thịt đưa tới miệng rồi còn bay mất.
"Thế em nói xem phải làm sao bây giờ?" Anh kéo tay cô qua ấn lên phần thân dưới căng phồng.
"Tôi đi ra đây!" Cô đứng dậy, vừa định đi thì đã bị anh túm cổ tay lại.
"Về nhà!" Anh chậm rãi phun ra hai chữ.
"Bây giờ?!" Mặt cô đầy kinh ngạc.
"Ừ, bây giờ!"
"Không được! Công việc của tôi còn chưa làm xong!” Cô nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa mới tan làm."