Quan Hệ Bất Chính

Chương 61: Phản kháng


Trans: Yun.

Đàm Kiến Văn cả đêm không chợp mắt.

Ba anh đã trải qua cấp cứu dài hơn 10 tiếng đồng hồ mà cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở ra.

Chẳng ai biết ông có thể sống tiếp hay không.

Trong đường hành lang dài ngoại trừ anh ngồi trên ghế ra còn có Ngụy Vịnh em gái cùng cha khác mẹ của anh, cùng với Tưởng Bội Tiệp - mẹ kế của anh. Từ giây phút ba anh được đẩy vào trong đó thì hai mẹ con nhà này cứ khóc mãi không ngừng, anh nghe mà đầu kêu ong ong bèn dứt khoát đứng dậy định đi ra ngoài hút thuốc.

Vừa bước được hai bước, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, anh vội vàng xoay người đi trở lại.

Thời gian cuộc phẫu thuật dài, sắc mặt bác sĩ mỗ chính đầy mệt mỏi, hít một hơi báo tin mừng cho gia đình bệnh nhân.

Tưởng Bội Tiệp nghe thấy tin này vui mừng quá mức lập tức ngất ngay tại chỗ, hiện trường lại bắt đầu rối loạn.

Thăm ba xong lại hỏi bác sĩ vài điều cần chú ý, anh định về khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Trên đường trở về, anh nhận được điện thoại của dì Từ.

"Đàm tiên sinh, cô Uông chịu ăn cơm rồi."

"Là cô ấy tự nguyện hay là?"

"Tự nguyện ạ, tôi làm một bàn đồ ăn, cô ấy ăn hết cả một bát cơm."

"Gần đây cô ấy có chỗ nào khác thường không?"

Dì Từ ra chiều nghĩ ngợi: "Trừ lúc không chịu ăn cơm, thời gian còn lại...... cô ấy thường hay ngây người, nhiều lúc tôi gọi cô ấy mà cô ấy dường như không nghe thấy."

"Được, tôi biết rồi, cực cho dì rồi."

Về tới khách sạn tắm rửa ăn cơm xong, lúc định nghỉ ngơi một chút lại nhận được điện thoại của trợ lý ba anh: "Ngụy tổng tỉnh rồi, nói muốn gặp anh."

Lúc anh đến, ngoài cửa có một đám người đang vây chặt, trừ đôi mẹ con đó ra còn có mấy vị cổ đông của công ty, khiến anh bất ngờ nhất chính là Trang Minh cũng tới.

Trợ lý Đồng dẫn anh đi xuyên qua đám người, mở cửa phòng bệnh ra.

"Trợ lý Đồng, chúng tôi cũng muốn vào thăm ông lão, cậu xem......" Tưởng Bội Tiệp chùi nước mắt, hỏi.

"Xin lỗi, phu nhân, hiện tại Ngụy tổng chỉ muốn gặp Đàm tiên sinh."

Các cổ đông phía sau đưa mắt nhìn nhau, xem ra công ty sắp có sự biến đổi lớn rồi.

**

Tìm được chứng cứ tống Đàm Kiến Văn vào tù trở thành động lực to lớn khiến Uông Thanh Huyền sống tiếp.

Cô trang điểm nhạt, thay bộ đồ thể thao rồi xuống lầu, nhìn thấy dì Từ đang nhìn mình chằm chằm.

"Con dắt chó ra ngoài đi dạo."

Con chó ngốc đã lâu không được ra ngoài nên mừng rỡ đến mức luôn chạy tứ tung, vừa mới không để ý một chút chú chó đã thoát khỏi sợi dây trong tay cô điên cuồng chạy khắp nơi.

Uông Thanh Huyền giơ chân tránh đi, dì Từ ở phía sau kêu lên: "Chó chạy rồi! Cậu còn không đuổi theo mau!"

"Được được được." Từ Tự Cường cũng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Thấy một người một chó chạy đi xa rồi, Uông Thanh Huyền quay đầu đi về phía hội sở của Tiêu Kỳ.

Cho tới trời tối mới xách theo chiến lợi phẩm về nhà.

Trong sân dừng xe của Đàm Kiến Văn, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, đút tay vào trong túi áo giả vờ bình tĩnh đi vào nhà.

"Về rồi à." Mấy ngày không gặp, Uông Thanh Huyền phát hiện anh gầy tới mức mắt trần cũng có thể nhìn ra được hơn nữa râu cũng mọc lổm chổm, trông không giống như đi công tác ngược lại giống đi tù nhiều hơn.

"Ừm." Cô thấp giọng đáp, nhìn thấy con chó ngốc đáng thương đang nằm bên cạnh sô pha, nghĩ chắc là bị mắng rồi.

"Em đi đâu thế?" Anh hỏi.

"Tìm chó đó." Trêu chọc chú chó mấy cái, cô lại đi vào bếp: "Dì Từ, làm món gì ngon vậy ạ?"

"Lần trước cô nói thích ăn củ sen mật ong, hôm nay tôi lại làm rồi đây."

Đàm Kiến Văn nhìn chằm chằm người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, bỗng cảm thấy đâu đó ở cô đã thay đổi.

Trước khi anh đi cô vẫn còn nháo một hai đòi sống đòi chết, mới có mấy ngày ngắn ngủi thì đã thông suốt rồi?

Trên bàn ăn, mạnh ai ăn của người nấy chẳng hề trò chuyện nửa câu, cô ăn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đâm ra mất tự nhiên.

Tối đến, dì Từ và Từ Tự Cường rời khỏi, cô luyện yoga một lúc rồi về phòng tắm rửa.

Đàm Kiến Văn định lên lầu tìm cô nói chuyện nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thế là nhốt mình trong thư phòng.

Đến mười một giờ rưỡi, để ý thấy không có tiếng động vọng ra từ trong phòng ngủ nữa anh mới nhẹ nhàng mở cửa thư phòng ra, một loạt hành động của anh trong đêm nay nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ cảm thấy không thể nào tưởng tượng nỗi.

Anh cũng không thích bản thân như vậy.

"Phịch" một tiếng, anh đóng mạnh cửa lại giống như đang phát tiết vậy.

Cửa phòng bị mở ra, Uông Thanh Huyền nhìn thấy người đàn ông đi vào, liếc mắt một cái, lực chú ý tiếp tục đặt trên chiếc IPad trên tay.

Anh lấy áo ngủ vào phòng tắm, chẳng lâu sau lập tức có tiếng nước vang lên, chốc sau nữa tiếng nước ngừng lại, trong lòng cô luôn đánh trống.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Ánh đèn trên đầu bị chắn lại, cô ngẩng đầu lên: "Được thôi, nói chuyện gì?"

Anh ngồi xuống bên cạnh cô: "Còn đang giận?"

"Anh cảm thấy tôi không nên tức giận à?" Cô hỏi ngược lại.

"Nên." Anh gật đầu: "Có điều tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, chẳng bằng em nói xem, anh nên làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?"

"Rất đơn giản, tôi tìm một đám đàn ông thay phiên cưỡng bức anh đồng thời quay phim lại cuộc làʍ t̠ìиɦ của anh, anh có thể chấp nhận không?"

"Còn...... cách nào khác không?" Anh khựng lại, nói tiếp: "Trừ việc bỏ đi."

"Hết rồi." Cô lắc đầu, hồi lâu sau lại nói: "Đời này của tôi duyên thân thích rất mỏng, cho nên nói từ chỗ không cha không mẹ, sau khi kết hôn Trần Phong và ba mẹ chồng đều đối xử với tôi rất tốt, tôi luôn cảm thấy đây chính là sự bồi thường của ông Trời giành cho tôi để tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nhưng tôi không ngờ tới......."

"Trần Phong đã trả giá rồi."

"Thế cái giá của anh đâu?" Cô hỏi.

"Cho anh chút thời gian." Anh giơ tay lên vuốt ve gương mặt cô: "Anh sẽ chứng minh cho em thấy."

"Thật ra gần đây, tôi suy nghĩ rất nhiều." Một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt cô, cô nghẹn ngào nói: "Tuyệt thực thật ra là chuyện rất ngu ngốc, tổn hại đến sức khỏe của bản thân chứ chẳng hề tổn thương đến anh."

Cô càng nói càng đau lòng: "Tôi thật sự không biết nên làm thế nào, anh nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào đi?"

Cô khóc hệt như đứa trẻ yếu đuối dễ bị tổn thương, Đàm Kiến Văn áy náy không thôi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Xin lỗi, anh xin lỗi, cho anh một cơ hội đi Thanh Huyền, cho anh một cơ hội nhé."

Là ai nói, nước mắt phụ nữ là vũ khí lợi hại nhất, lúc này Uông Thanh Huyền giơ tay tán đồng cả vạn lần.

Hiện tại điều duy nhất cô có thể lợi dụng cũng chỉ là lòng thương hại và tình yêu nhỏ nhoi đó của anh mà thôi.