Quan Hệ Bất Chính

Chương 60: Chứng cứ


Trans: Yun.

Anh giấu đi đoạn mượn giao gϊếŧ người kia, số còn lại đều nói hết cho cô nghe.

Uông Thanh Huyền cảm thấy hoảng sợ, cô không dám tin, không muốn tin một người chồng luôn yêu thương cưng chiều cô lại bán cô đi.

Mà người đàn ông trước mắt, chỉ vì nhìn trúng thân thể cô đã hạ thuốc hai năm trong đó chẳng biết đã cưỡиɠ ɧϊếp cô bao nhiêu lần.

Thời buổi này là thế đạo gì đây chứ?

"Những điều kiện Trần Phong đề ra với anh, anh đều có ghi âm lại." Đàm Kiến Văn bóp mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi, anh nói: "Nếu em muốn nghe......"

"Tôi muốn báo cảnh sát." Cô ngẩng phắt đầu dậy, nhìn anh chầm chập, lặp lại lần nữa: "Tôi muốn báo cảnh sát."

Đàm Kiến Văn nghe thấy cô nói như vậy chẳng hề có chút bất ngờ nào, ngắm nhìn gương mặt mất khống chế của cô, anh thấp giọng than: "Chuyện này ngoại trừ anh và Trần Phong ra thì chẳng có người thứ ba biết, mà Trần Phong...... đã chết rồi......"

"Nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách thôi." Cô bụm mặt, túm lấy tóc, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Thanh Huyền." Anh chầm chậm dựa gần tới cô, sợ kinh động tới cô bèn giơ tay vỗ về lưng cô: "Chuyện này là anh không đúng, nhưng mọi thứ đã xảy ra rồi."

Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, cơ thể run rẩy, nở nụ cười kỳ dị: "Có một người nhất định biết chút gì đó, bà ấy nhất định biết."

"Mai Sâm?" Anh bình thản hỏi, không đợi cô trả lời lại nói tiếp: "Hôm qua Mai Sâm đã bay đến Pháp rồi."

Cô sững sờ, nụ cười cứng đờ ở khóe môi, ngây ngốc nhìn anh.

"Là anh bảo bà ấy đi ư?" Hồi lâu sau cô mới ngắc ngứ hỏi.

Anh giữ im lặng.

"Đàm Kiến Văn, anh đúng là có thể một tay che trời nhỉ?" Cô giống như quả bóng cao su bị rút cạn hơi, bỗng xẹp nhún xuống.

"Đừng đi, ở lại bên cạnh anh, chỉ cần là em muốn anh đều sẽ cho em."

"Không thể nào, không thể nào."

"Chuyện trước kia của bọn anh là anh không đúng, anh sẽ bồi thường cho em. Sức khỏe của em anh cũng sẽ tìm người chăm sóc điều dưỡng lại, em đừng lo lắng."

"Anh có còn là con người không?" Cô nhìn anh một cách không dám tin.

"Thanh Huyền, trước giờ anh chưa từng hối hận trong chuyện chiếm lấy em, nếu thời gian có quay ngược trở lại anh vẫn sẽ làm như vậy." Nhưng anh sẽ đổi sang một cách thức khác tốt hơn.

"Anh cho tôi đi, cho tôi đi đi được không? Tôi không muốn ở lại đây, cũng không muốn nhìn thấy anh." Cô khổ sở cầu xin.

"Em muốn chạy đi đâu?"

"Anh cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ, được không? Tôi thật sự không biết nên làm sao để đối mặt với anh?" Cô định áp dụng chiến lược vòng vo.

"Vừa vặn mấy ngày tới anh phải đi công tác, em cứ tiếp tục ở lại đây, anh tìm người tới chăm sóc em."

"Anh......" Cô nghẹn ngào: "Anh vẫn còn muốn giam lỏng tôi?"

Anh chùi nước mắt nơi khóe mắt cô, không hề phủ nhận.

"Đợi anh trở về."

Từ Tự Cường dẫn một bà dì khoảng bốn mươi tuổi tới, là người bản địa của thành phố Tô, khẩu âm đậm chất thành phố Tô, giọng điệu rất dịu dàng.

Bữa sáng làm hai kiểu Trung Tây kết hợp, rất thịnh soạn, bày đầy cả bàn. Thấy cô vẫn không chịu ăn cơm, dì Từ đó bèn mềm mỏng khuyên: "Cô Uông, sức khỏe là của mình tuyệt đối chớ giận dỗi làm hại bản thân, giận hỏng rồi sau này muốn bồi bổ lại cũng bồi bổ không được."

Uông Thanh Huyền ngồi thẩn thờ trước bàn ăn, nghe thấy mấy lời này đến mí mắt cũng chẳng thèm động.

Đàm Kiến Văn rời khỏi hai ngày rồi, hai ngày này dì Từ theo cô một tấc không rời, thức ăn hàng ngày cùng vật dụng cần thiết đều có người chuyên phụ trách đưa tới cửa, còn Từ Tự Cường ở ngay gần đây giám sát cô.

Cô muốn đi nhưng đi không được.

Con chó ngốc ngồi đợi bên cạnh cô, đưa ánh mắt khát vọng nhìn ra ngoài kêu ăng ẳng, nó cũng lâu rồi chưa được đi ra ngoài.

Dì Từ nghe thấy tiếng chó kêu, thế là vội vàng nói: "Con chó này phải đi dạo mỗi ngày, hay là cô Uông dẫn chó ra ngoài đi dạo đi, ra ngoài đi lại thả lỏng cũng tốt."

Cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

"Vậy chúng ta vào trong ăn sáng nhé? Hôm qua cô chẳng ăn uống gì, hôm nay cũng không ăn, cơ thể sẽ chống không nổi mất!"

Cô tuyệt thực hai ngày, hai ngày nay ngoại trừ nước thì chẳng ăn thứ gì khác cả, người đã gầy gò vàng vọt nhưng cô chính là không muốn ăn.

Dì Từ nhìn bộ dạng này của cô, lắc đầu thở dài một hơi rồi trở vào nhà gọi điện cho Đàm Kiến Văn.

"Cô Uông vẫn không chịu ăn cơm thưa Đàm tiên sinh."

"Tôi biết rồi." Cúp điện thoại xong, anh gọi điện cho Từ Tự Cường: "Cậu mau nghĩ cách cho tôi, làm thế nào để cô ấy chịu ăn cơm!"

**

"Cô Uông, Đàm tổng bảo cô nhất định phải ăn chút gì đó." Từ Tự Cường ăn nói vụng về, làm việc vận động tay chân còn được, riêng việc dỗ phụ nữ thì anh ta đầu hàng, càng huống chi là người phụ mạnh mẽ như cô Uông này.

Anh ta gãi đầu, đến trứng cũng thấy đau.

"Cô Uông, nếu cô tiếp tục không chịu ăn uống gì, bọn tôi buộc phải đưa cô đến bệnh viện truyền dịch thôi."

"Cô Uông, cô coi như làm phước được không, một khi cô đổ bệnh nói không chừng Đàm tổng sẽ nổi trận lôi đình mất."

Uông Thành Huyền lẳng lặng lắng nghe, suýt chút nữa vì tức mà cười, sau đó cảm khái lần nữa, đây rốt cuộc là thế đạo gì chứ.

Đàm Kiến Văn không biết bản thân đang phạm pháp à? Anh không chỉ cưỡиɠ ɧϊếp cô còn giam người trái phép, nếu đi báo cảnh sát thì anh phải ngồi tù không ít năm.

Nhưng anh chính là không biết sợ như vậy, bởi vì đoán được cô không có chứng cứ.

Chứng cứ.

Đầu Uông Thanh Huyền chợt lóe, nếu muốn tố cáo anh, cô phải tìm được chứng cứ trước.

Ghi âm giao dịch của anh và Trần Phong, những video riêng tư đó của cô cùng nhân chứng quan trọng Tần Mai. Chỉ cần tìm được hết thì nhất định có thể tố cáo rồi!

Cô không thể gục ngã, đến lúc này rồi cô tuyệt đối không thể gục ngã.