Nhà hàng Ý ở dưới lầu chỉ có một, lúc Uông Thanh Huyền đi vào đúng vào cao điểm của giờ ăn, cô nhìn xung quanh, thật ra đối phương là ai đến giờ cô vẫn không biết.
Chốc lát sau có người tới vỗ vai cô: "Bà Trần."
Cô quay người qua, người đàn ông trước mặt đeo kính râm nhưng nhìn cảm thấy có mấy phần quen mặt.
"Ở đây đông người, theo tôi."
"Chúng ta có quen biết?" Cô đi sau anh ta, thấp giọng hỏi.
"Tôi từng đưa một tấm danh thϊếp cho cô luôn đợi cô tới tìm tôi, nhưng đáng tiếc không đợi được."
Danh thϊếp? Cô nhíu mày nhớ lại.
"Là anh!" Bởi vì sợ Đàm Kiến Văn phát hiện, tấm danh thϊếp đó đã bị cô xé vụn từ lâu rồi.
"Tôi họ Trang, Trang Minh."
Cái tên này…… Trong đầu chợt lóe lên, bước chân cô khựng lại: "Anh là…… em rể của Đàm Kiến Văn?"
"Cô biết tôi? Xem ra anh ta nói tất cả mọi việc với cô rồi?" Người đàn ông bỗng xoay người, cô giật mình đứng lại, lúc này mới nhìn anh ta nói ra từ chữ một: "Từng nghe anh ta nhắc tới."
Trang Minh nhìn cô chằm chằm như đang đoán xem lời cô nói có mấy phần thật mấy phần giả.
Nếu Đàm Kiến Văn nói hết chân tướng vụ tông xe của Trần Phong cho cô nghe, mà cô vẫn còn cam tâm tình nguyện làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta?
"Cái chết của chồng cô……"
Lần này đến lượt Uông Thanh Huyền ngây người: "Anh biết chồng tôi?"
Trang Minh khựng lại, chỉ về phía quán ăn tư nhân nằm đối diện đường nói: "Đi thôi, chúng ta qua bên đó nói."
Anh ta đặt một phòng bao, Uông Thanh Huyền mang theo một bụng nghi vấn đi sau anh ta.
"Để tôi đoán xem, Đàm Kiến Văn chỉ nói với cô chuyện của hai người, nhưng anh ta không hề nói với cô cái chết của Trần Phong là do một tay anh ta sắp xếp?"
"Anh có ý gì? Trần Phong không phải bị đυ.ng xe nên chết ư? Gì mà nói là một tay anh ta sắp xếp?"
"Chuyện này tốt nhất là tự cô về hỏi anh ta. Anh ta cố ý nói một nửa giấu một nửa."
"Anh nói cho rõ ràng đi!"
"Cô chớ vội kích động như vậy." Trang Minh tháo kính râm xuống, bình thản nói: "Có một số chuyện cô không biết sẽ tốt hơn."
"Hôm nay anh hẹn tôi tới đây, là có ý gì?"
"Đàm Kiến Văn đã từng nhắc tới tôi với cô, thế cô có lẽ biết lập trường của tôi và anh ta trái ngược nhau."Anh ta nói: "Hôm nay tôi hẹn cô đến, là muốn hợp tác với cô."
******
Cả chiều hôm đó, Uông Thanh Huyền luôn rơi vào tình trạng hoảng hốt, ngay cả Vu Minh Minh cũng nhìn ra được.
"Cô bị sao thế?" Giờ nghỉ trưa, hai người chạy lên quán cà phê trên tầng lầu, Vu Minh Minh quan tâm hỏi han.
"Có thuốc không?" Cô hỏi.
"Cô hút thuốc? Nhìn không ra đấy." Vu Minh Minh đưa một điếu thuốc cho cô, sau đó cũng châm cho mình một điếu.
Lúc này suy nghĩ của Uông Thanh Huyền rất rối bời, trong đầu lúc thì Trần Phong lúc thì Đàm Kiến Văn không thì là Trang Minh.
Từng người họ đều đang nói chuyện với cô, lời của từng ngượi lại không giống nhau.
Cô nên tin ai mới đúng đây?
“Trông cô giống như đang có tâm sự trùng trùng thế? Gặp phải khó khăn trong công việc à?” Vu Minh Minh kéo suy nghĩ cô trở lại.
Uông Thanh Huyền lắc đầu, chốc lát sau lại hỏi: “Minh Minh, có rất nhiều, cô biết hết phải không?”
“Nên biết thì sẽ biết, không nên biết tôi sẽ xem như không biết.” Vu Minh Minh bị cô hỏi ngược lại, im lặng hồi lâu mới trả lời.
“Tôi nói một bí mật cho cô nghe nhé.” Uông Thanh Huyền rít thuốc, nhìn về xa xăm: “Trong nhà tôi có một chiếc kính viễn vọng, ban đầu tôi cho rằng nó chỉ dùng để ngắm sao, sau này tôi mới phát hiện thì ra nó còn có thể dùng để nhìn trộm người khác.”
“Ban đầu tôi cảm thấy rất tội lỗi vô sỉ, nhưng hóa ra chuyện bí mật nhìn trộm người khác là chuyện dễ gây nghiện.”
Hôm đó tan tầm, Đàm Kiến Văn không tìm được Uông Thanh Huyền, gọi điện thoại cũng chẳng ai bắt.
Lái xe về Mai Uyển đợi tới mười giờ rưỡi tối mà cô vẫn chưa về.
Lòng anh nóng như lửa đốt, gọi một hơi mười mấy cuộc mà vẫn chẳng ai nghe, cuối cùng thật sự ngồi không được nữa lập tức lấy chìa khóa xe đích thân đi tìm.
Đi tới cửa hàng piano của cô, tới nhà hàng Tây cô thích nhất, tới nhà hàng Pháp mà trước kia cô từng làm, tới quán bar cô từng uống say đều không thấy bòng cô đâu.
Cuối cùng, anh lái xe tới dưới lầu nhà cô.
Bàn tay nắm chặt bánh lái, cả buổi tối thất vọng từ lần này tới lần khác đã khiến anh mất hết phong độ đang bước tới bờ vực mất khống chế.
Tốt nhất đừng để anh nhìn thấy cô ờ đây, tuyệt đối đừng, bằng không anh có thể sẽ tận tay bóp chết cô. Trước khi lên lầu, câu này đã xâm chiếm đầy đầu anh.
Ấn chuông hai cái, không ai ra mở cửa.
Đợi thêm năm phút nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Anh không biết giờ phút này bản thân đang có tâm tình gì, có chút vui mừng sau đó là bị nỗi lo lắng chiếm đóng.
Lúc vừa xoay người định đi thì cánh cửa sau lưng bỗng bật mờ.
Người phụ nữ anh tìm cả buổi tối giờ này đang trong bộ dạng nhếch nhác đầu tóc rối bù, người nồng nặc mùi rượu cười với anh: “Vào đây ngồi chút đi.”