Quan Hệ Bất Chính

Chương 55: Giam lỏng


Trans: Yun.

Trong nhà đồ có thể đập đều bị cô đập hết rồi, nền nhà bừa bãi lộn xộn không có chỗ đặt chân.

Anh lạnh mặt nhìn cho đến khi trên mặt chịu phải một cơn đau đớn. Bốn năm cái camera mini bị cô nắm trong tay, ra sức ném mạnh về phía anh.

“Anh có còn là người không? Hả?” Cô cuồng loạn gào lên với anh: “Tôi vẫn cảm thấy khó hiểu tại sao tôi làm chuyện gì anh cũng biết hết, thì ra ngoài tìm người giám sát tôi, anh còn lắp camera trong nhà tôi.”

“Anh bị biếи ŧɦái tâm lý à?” Cô tức tới run người: “Coi tôi là tên ngốc đùa giỡn ư? Tôi hỏi anh! Những cuộn băng ghi hình đó anh còn giữ lại không? Phần dự phòng ấy?”

Một khi nổi giận thì lý trí cũng mất, chuyện quan trọng trước mắt phải xác định xem anh có sao chép dự phòng gì lại hay không, cái thóp này nếu để anh nắm trong tay thì tương lai sau này của cô sẽ hậu hoạn khôn lường.

Đàm Kiến Văn từ khi cô bắt đầu ném đồ vật đầu tiên thì luôn giữ im lặng đến cả đầu mày cũng chẳng nhíu lấy một lần, cái bộ dạng thong dong bình tĩnh đó khiến ngọn lửa trong lòng cô càng cháy rừng rực. Đối diện với sự chất vấn của cô anh vẫn lựa chọn mím chặt môi im lặng không lên tiếng.

“Là anh điên rồi, hay là tôi điên rồi?” Cô cười như mếu, từ từ ngồi xổm xuống ôm đầu gào khóc.

Người đàn ông cuối cùng cũng có phản ứng, buông lỏng hai nắm tay ra ngồi xổm xuống, giọng nói hơi khàn: “Trong chuyện này là anh không đúng.”

Anh không hề giải thích cũng chẳng phủ nhận mà cứ thế thừa nhận, điều này khiến Uông Thanh Huyền càng thêm bồn chồn lo lắng.

Cô hỏi liên tiếp ba lần ‘tại sao’?

Tại sao cứ phải là cô? Tại sao muốn giám sát cô như vậy? Tại sao rõ ràng anh phạm lỗi nhưng chẳng hề thấy áy náy?

Cô đẩy mạnh anh ra: “Còn có chuyện gì anh không làm ra được không? Phía trước còn bao nhiêu cạm bẫy đợi tôi nhảy vào? !” Đôi mắt cô vô hồn, bởi vì nói chuyện quá nhanh nên bắt đầu ho dữ dội.

Tay Đàm Kiến Văn vỗ nhẹ lên lưng cô giúp cô thông khí, nhưng cô không hề cảm kích mà còn đẩy anh ra lần nữa: “Anh đừng chạm vào tôi! Anh ghê tởm! Tôi cầu xin anh buông tha tôi đi, tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Lời vừa dứt lập tức nhìn thấy mặt người đàn ông sầm xuống, híp mắt lại dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn cô: “Em muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần nơi đó không có anh.”

“Em không được phép đi đâu hết!”

Anh đứng dậy nhìn cô từ trên cao xuống, đúng rồi, đây mới là Đàm Kiến Văn của lúc đầu, nghiêm khắc lạnh lùng không cho phép từ chối, sao cô có thể vì chút nhu tình thoáng chốc của anh mà cho rằng anh thay đổi rồi cơ chứ?

Đây mới là bản tính của anh, hung tợn tàn nhẫn.

Cô khóc cô nháo, đối với người đàn ông khác mà nói có lẽ sẽ có chút tác dụng nhưng đối với anh thì không, anh chẳng hề vì thế mà mềm lòng ngược lại còn lấy chuyện giày vò cô làm niềm vui.

Người cô run lên không cách nào khống chế được, cô thấy rất lạnh, cãi nhau hao tốn rất nhiều sức lực, cô cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nhẹ, ngực tắt nghẽn khó chịu đến hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

‘Phịch’ một tiếng, cô ngã ra sàn nhà.

Đàm Kiến Văn khϊếp vía, vội bồng cô lên chạy ra ngoài.

Lúc tỉnh lại cô đã ngủ trên giường ở Mai Uyển, tay trái nhúc nhích không nổi bởi đang truyền dịch.

Anh ngồi trên sô pha đặt bên giường, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng: “Tỉnh rồi.”

Cô xoay mặt sang hướng khác.

“Anh nấu cháo rồi.” Trên tủ đầu giường đặt một bình giữ nhiệt, anh vặn nắp bình ra, mùi cháo trắng lan tỏa khắp phòng.

Uông Thanh Huyền thấy đói nhưng cô không muốn ăn.

Cô không nói chuyện, anh tiếp tục đổ cháo ra: “Em ngủ khá lâu rồi, ăn chút đồ lót bụng đã.”

“Tôi không muốn thấy anh.” Vừa mở miệng ngay cả bản thân cũng giật mình, cổ họng này giống như vừa bị lửa thiêu qua, nghĩ lại là lúc cãi nhau bản thân quá xúc động nên gào vỡ giọng rồi.

“Vậy anh xuống lầu, tự em ăn xong cháo đi nhé.”

Anh đứng dậy đi tới cửa bỗng xoay người lại, cất giọng: “Nếu như em tiếp tục không ăn thì anh sẽ đi đón ba mẹ Trần Phong tới để họ chăm sóc em."

Đây rõ ràng là uy hϊếp, Uông Thanh Huyền lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô có tư cách gì, có năng lực gì để đấu với anh chứ? Trên tay anh có con cờ cực lớn, còn cô ngoại trừ thân thể này ra thì chẳng tìm được thứ gì khác nữa. Nhưng dù có chà đạp thân thể mình cũng phải đi báo thù anh? Đây có lẽ là cách làm ngu xuẩn nhất.

Vừa rơi nước mắt vừa ăn xong bát cháo, mới buông bát xuống thì anh lại đi vào.

“Uống thuốc vào.” Anh đưa mấy viên thuốc trong tay và ly nước ấm tới cho cô.

“Ở đây cũng có lắp camera à?” Cô cười nhạo hỏi.

“Uống thuốc vào.” Anh lặp lại.

Trông chừng cô uống thuốc xong, lại lấy ra một cái nhiệt kế đo tai đo nhiệt độ cơ thể cho cô.

“Hạ sốt rồi.” Anh nói.

“Rút kim ra đi.” Cô lạnh giọng nói.

Anh nhìn cô, gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình thuật lại tình hình của cô cho ông nghe.

Cúp điện thoại xong anh đứng dậy, mắt thấy anh định ra tay rút kim cho cô, Uông Thanh Huyền đen mặt: “Bác sĩ đâu?”

“Không cần bác sĩ, anh biết làm.”

Cô còn muốn vùng vẫy bỗng bị anh trừng một cái: “Còn muốn rút kim không?”

Rút kim xong, nhân lúc anh xuống lầu xử lý rác y tế, cô nhanh chóng mặc quần áo lên.

Cô không muốn tiếp tục ở lại đây dù chỉ là một phút.

Choàng khăn choàng lên lấy ví cầm tay qua, cô vừa mở cửa phòng ra bước chân lập tức ngừng lại.

Ngoaài cửa, người đàn ông nhìn cách ăn mặc của cô, giận quá hóa cười: “Em muốn đi đâu?”

“Anh tránh ra.”

“Uông Thanh Huyền.” Ba chữ này phát ra từ miệng anh khiến người cô lại run lên, chỉ nghe thấy anh nói ra từng câu từng chữ một: “Em ngoan ngoãn ở đây cho anh, không được phép đi đâu hết.”

“Anh muốn giam lỏng tôi?” Ngực cô phập phồng, dù có kiềm nén cách mấy thì lúc này hốc mắt cũng ửng đỏ.

“Em có thể lý giải như vậy.”