Có người vui vẻ có người lo âu, năm nay đối với Uông Thanh Huyền mà nói chẳng khác nào cơn ác mộng, mà đối với Tô Uyển mà nói thì lại là một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại.
Con trai và con gái đều bị ba mẹ chồng đưa về quê thăm thân thích, hiếm có dịp không cần chăm con nên Viên Lãng và Viên Thâm giấu cô đặt một chuyến du lịch bằng du thuyền kéo dài trong bảy ngày.
Kỳ nghỉ phép này cô ngoại trừ trải qua trên giường thì chính là mặc sức vung tiền trên bàn đặt cược, trải qua ngày tháng ăn chơi xa xỉ sớm chiều uống rượu sớm chiều say này khiến cô vui quên đường về.
Cô có chuẩn bị quà cho Uông Thanh Huyền, hôm nay ăn bữa sáng xong mang theo quà tới gõ cửa nhà cô bạn.
Mất một lúc sau cánh cửa mới được mở ra, chỉ mới mấy ngày không gặp mà nhìn người phụ nữ trước mặt khiến Tô Uyển giật cả mình.
“Cậu bị bệnh à?” Cô quan tâm hỏi han: “Sao lại gầy thành ra thế này?”
Kiểu gầy này không phải là gầy bình thường mà giống như ăn uống không điều độ hoặc do suy nghĩ quá nhiều, trông chẳng có chút tinh thần cùng sức sống.
“Vào nhà đi.”
“Rốt cuộc cậu bị sao thế?” Tô Uyển kéo tay cô ngồi lên sô pha: “Trước tết cậu còn rất tốt mà, mới có mấy hôm không gặp mà cậu đã thành ra cái dạng này rồi.”
“Cái dạng nào?” Uông Thanh Huyền cười nhạt hỏi.
“Rất tiều tụy.”
“Gần đây mất ngủ khá nặng.” Cô lánh nặng tìm nhẹ.
“Mình thấy là không chỉ mất ngủ thôi đâu.” Cô hỏi dò: “Có phải gặp chuyện phiền phức gì rồi đúng không?”
Trong mấy ngày qua Uông Thanh Huyền chưa từng bước qua khỏi cánh cửa này cũng không giao tiếp với bất kỳ ai ngoại trừ Đàm Kiến Văn, ngay cả con chó anh đưa tới cô cũng lười chơi cùng.
Chỉ cần ngày nào có anh ở nhà cô nhất định sẽ tránh thật xa, nếu anh ở lầu một thì cô sẽ chạy tới lầu hai.
Có nhiều lần anh tới tìm cô nói chuyện nhưng cô ngoại trừ im lặng thì vẫn hoàn im lặng.
Tối đến hai người nằm chung một giường nhưng lần nào cô cũng xoay lưng lại với anh, có một lần anh nổi giận kéo người cô qua, kết quả nghênh đón anh lại là một cây dao gọt trái cây sắc nhọn.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì đã đâm vào thịt anh rồi.
Nhưng dù có như vậy, anh cũng không chịu chia phòng ngủ.
Đêm nào cô cũng chìm trong phập phồng lo sợ cơ bản chẳng thể nào thả lỏng được dẫn tới chất lượng giấc ngủ ngày một tệ, chỉ đến khi trời sáng anh dậy rồi cô mới ngủ được một giấc.
Đàm Kiến Văn thấy cô ngày một gầy đi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã sụt mất mười cân, trong lòng lo lắng nhưng không biết nên làm thế nào.
Cục diện bế tắc này nên làm sao để phá vỡ đây? Anh cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Không có gì, do ngủ không tốt thật mà.” Uông Thanh Huyền nở nụ cười với Tô Uyển, loại chuyện này tuyệt đối càng ít người biết càng tốt, cho dù là bạn bè cô cũng không thể nói ra được.
“Có chuyện gì cần giúp đỡ cậu cứ tới tìm mình.” Trước khi rời khỏi, Tô Uyển dăn đi dặn lại mấy lần.
Biết được Uông Thanh Huyền và Tô Uyển buổi chiều gặp nhau, sợi dây căng chặt trong lòng Đàm Kiến Văn mới thả lỏng được đôi chút, chí ít cô còn bằng lòng tiếp xúc với người ngoài.
“Tiết trời tốt thế này, dẫn chó ra ngoài dạo nhé?” Chú chó ngốc bị nhốt trong nhà nhiều ngày lòng sớm đã bay ra ngoài rồi, mỗi ngày đều cáu kỉnh gào rú. Chiều hôm nay, Đàm Kiến Văn thấy cô thở dài với con chó bèn đưa ra đề nghị.
Rõ ràng nghe thấy lời anh nói nhưng cô lại vờ như không nghe thấy. Sượt qua người anh định trở lên lầu.
“Em đứng lại cho anh!” Anh quát bảo cô lại.
Nhưng anh càng gọi cô càng đi nhanh hơn, Đàm Kiến Văn nhìn bóng lưng của cô bị lửa giận làm mờ đầu óc, giẫm hai ba bước lên cầu thang túm chặt tay cô, lạnh lùng hỏi: “Em còn định nháo tới khi nào?”
Cô mím chặt môi không nói chuyện cũng không phản kháng, hai người rơi vào thế giằng co khá lâu.
Đàm Kiến Văn không ngờ lòng kiên nhẫn của bản thân lại tốt đến như vậy, đối diện với lạnh nhạt thờ ơ của cô vậy mà có thể nhịn được tới bây giờ.
“Theo anh qua đây.” Anh nắm cổ tay cô kéo cô đi vào thư phòng.
“Ngồi xuống.” Ấn cô ngồi lên ghế, anh mở máy tính cách tay ra.
Suốt quá trình Uông Thanh Huyền hệt như một con rối vậy để mặc anh lôi kéo, mặt chẳng tỏ buồn vui.
Cho đến khi trên màn hình máy tính xuất hiện bóng dáng của cô, lúc này cô mới bắt đầu hét lên.
Đó là phòng tắm trong nhà cô, cô đang tắm, người để trần, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi góc độ liên tục thay đổi, cô đếm ít nhất có đến ba chiếc camera.
Ống kính vô cùng rõ nét đến cả nốt ruồi đỏ trên đầu ngực, cái bớt phía trong đùi cùng với từng sợi lông âm mao…… đều nhìn thấy rõ ràng.
Tên súc sinh này, hai mắt cô đỏ ngầu chộp lấy đồ gạt tàn trên bàn lên, còn chưa kịp ném tới thì đã bị anh ấn chặt tay.
“Cuối cùng cũng có phản ứng rồi?” Anh khom lưng xuống, dán môi bên tai cô phun ra những lời khiến cả người cô run rẩy: “Trừ nhiêu đây ra anh còn có rất nhiều, muốn cùng anh hồi tưởng lại một chút không?”
Nước mắt lăn dài, trong cơn hốt hoảng cô nghe thấy tiếng cầu xin của mình: “Tôi phải làm thế nào anh mới chịu buông tha tôi?”
Lời này tựa như do miệng cô nói ra đồng thời lại giống như lời nói phát ra tự đáy lòng, cô có phần hoảng loạn rồi.
“Thanh Huyền.” Đàm Kiến Văn nắm tay cô, chùi nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Chúng ta tiếp tục giống như trước kia đi, được không?”
Giống như trước kia, là giống thế nào?
“Anh sẽ đối xử tốt với em, cả đời này đều sẽ đối tốt với em.” Giọng nói này lại bắt đầu huyễn hoặc, vừa như lời từ trong lòng anh nói ra vừa như không phải.