Quan Hệ Bất Chính

Chương 54: Mắc câu


Trans: Yun.

Uông Thanh Huyền không biết bản thân là khóc đến ngất đi hay là say đến ngất đi, đối với mọi việc tối qua ấn tượng duy nhất còn lại trong cô sau khi uống không ít rượu thì cảm xúc của cô bắt đầu mất khống chế bưng mặt khóc nức nở.

Tẩy đi lớp trang điểm rồi tắm rửa xong thì bụng bắt đầu sôi ùng ục.

Trong tủ lạnh không có gì để ăn cả, do dự chốc lát cuối cùng định đi siêu thị dưới lầu cọ một ít đồ về.

Mùng một tết trong siêu thị chỉ có lác đác vài nhân viên làm việc, cô đẩy chiếc kính râm trên mặt, bởi vì tối qua khóc đến sưng cả mắt nên không đeo kính đen cô không dám bước chân ra cửa.

Lúc đang đặt một túi gạo lớn vào trong xe đẩy hàng, vai bỗng bị vỗ một cái, cô quay đầu nhìn qua.

"Không ngờ là cô thật." Vương Mãnh hé môi cười: "Uông tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?"

Uông Thanh Huyền cũng cong môi cười: "Là anh à, đã lâu không gặp, chúc mừng năm mới."

Hai người trò chuyện hồi lâu, Vương Mãnh thấy đồ cô mua không ít bèn đề nghị xách về nhà giúp cô.

"Vẫn ở nơi trước kia ở đúng không?" Anh ta hỏi.

Uông Thanh Huyền từ chối theo bản năng, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó bèn gật đầu: "Đúng vậy, nhà tôi anh từng tới rồi, vậy làm phiền anh rồi."

"Không phiền."

Vương Mãnh đột ngột biến mất rồi lại xuất hiện một cách kỳ lạ nhưng Uông Thanh Huyền không có tâm trạng để ý nhiều như vậy, hiện tại cô chỉ muốn làm rõ chuyện camera là thế nào thôi.

Lúc tới nhà cô, Vương Mãnh định rời khỏi bỗng bị cô gọi giật lại: “Vào nhà uống ly nước không?”

Anh ta ngẩn người, mặt phút chốc đỏ ửng: “Được.”

Vương Mãnh có ý gì với mình đương nhiên Uông Thanh Huyền biết rất rõ, chính vì lẽ đó cô mới yên tâm xuống tay từ chỗ anh ta.

Nhớ tới lần trước bị Đàm Kiến Văn đánh cho một bạt tai chính là bởi vì anh cho ra cô và Vương Mãnh có tư tình với nhau.

Lúc đó cô cứ tưởng là Vương Mãnh bí mật tố cáo, nay nghĩ lại có lẽ là do mấy chiếc camera chết tiệt đó mà ra.

“Lần trước tại sao anh không từ mà biệt?” Rót cho anh ta một ly trà, cô dịu dàng hỏi.

“Tôi cũng không muốn vậy, có điều Đàm tổng có nhân tuyển càng tốt hơn, nên mới……”

“Nên cứ thế ‘xào’ anh?”

Anh ta gật đầu, sau đó lúng túng cười hỏi: “Uông tiểu thư, gần đây cô sống tốt chứ?”

“Tôi sống rất tốt.” Uông Thanh Huyền nở nụ cười gượng, cô phát hiện kiểu ‘cười khó coi hơn cả khóc’ này của cô đã luyện tới trình độ xuất quỷ nhập thần rồi: “Đàm tổng không có làm khó anh chứ?”

“Điều này ngược lại thì không có.”

“Thế sau đó tôi gọi điện thoại cho anh sao cứ gọi mãi không vào.” Cô nói.

“Số tôi cho cô là số công việc, sau khi bị cách chức thì trả cho Đàm tổng rồi.”

“Chuyện này nói ra vẫn là tôi có lỗi với anh.” Uông Thanh Huyền nhìn anh ta, nói lời xin lỗi: “Anh ta cho rằng tôi…… với anh, cho nên mới thế.”

Vương Mãnh lập tức hiểu rõ ý của cô, mặt vụt một cái lại đỏ lên: “Đàm tổng hiểu lầm tôi rồi.”

Còn một câu nói mà anh ta vẫn chưa nói ra, đó là Uông tiểu thư tại sô cô lại thích người như Đàm tổng chứ?

“Không giấu gì anh, ở bên anh ta thật ra tôi rất mệt mỏi.” Nói xong, hốc mắt cô đỏ lên: “Sau khi anh đi rồi, anh ta lại phái tới một người cực kỳ hung hãn để giám sát tôi.”

‘Bịch’ một tiếng, đồ điều khiển bị ném lên tường vỡ vụn, Đàm Kiến Văn nhìn chằm chằm đôi nam nữ lại ôm dính lấy nhau trong màn hình hận không thể đập vỡ cả cái tivi.

Tối qua anh đi tìm cô, chuông cửa ấn muốn hỏng mà chẳng có ai đáp, điện thoại cũng gọi không vào, anh đứng ngoài cửa đợi cả một tiếng đồng hồ.

Không cho anh vào lại đi cho người đàn ông khác vào, còn để cho người đàn ông khác ôm vào lòng ở sau lưng anh? !

Rốt cuộc cô coi anh là gì? Coi bản thân là cái gì? !

Uông Thanh Huyền nhìn đồng hồ trên tường thầm đoán xem màn diễn xuất hôm nay có thể thành công hay không? Giờ phút này Đàm Kiến Văn có nhìn thấy chăng?

Vương Mãnh sống 26 năm, trước giờ chưa có người phụ nữ nào khiến anh ta động lòng như vậy, nửa năm qua đi nhưng anh ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác bồi hồi khi lần đầu ôm cô, không ngờ hôm nay cô lại trở về rồi.

Lúc này anh ta đang chìm vào trong tưởng tượng tươi đẹp nên không hề hay biết người phụ nữ trong lòng đã ngưng khóc, khóe môi đang giương lên một độ cong khác thường.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy sắp đến giờ rồi cô bèn mượn cớ đuổi Vương Mãnh đi.

Đây là chuyện giữa cô và Đàm Kiến văn, không nên liên lụy tới người ngoài.

Cửa bị rõ phành phạch, cô dập thuốc thong thả đứng dậy khỏi sô pha, người đàn ông này sợ là đã mất đi lý trí rồi mất luôn cả phong độ rồi, có chuông cửa mà không thèm ấn.

Cô cố ý thả nhẹ bước chân, trước lúc lòng kiên nhẫn của anh sắp mất hết mới mở cửa.

Anh đi vào đẩy mạnh cô ra, cô lảo đảo ngã lên sàn nhà.

“Cậu ta đâu?” Anh ngồi xổm xuống, bóp cằm cô, hỏi bằng giọng dữ tợn.

“Ai?” Cô cười hỏi.

“Vương Mãnh.” Anh nghiến răng nghiến lợi.

“Chỉ có mỗi mình tôi trong nhà thôi.” Cô nói.

“Tôi cho em thêm một cơ hội nữa.”

“Không cần đâu, muốn đánh muốn mắng, tùy anh.”

Anh giơ tay lên nhưng chần chừ không hạ xuống.

Ánh mắt cô hệt như lưỡi dao tẩm độc, điều này khiến Đàm Kiến Văn cảm thấy sợ hãi, trước giờ anh chưa từng thấy cô như vậy.

“Thế nào? Xuống tay không được?” Cô ha ha cười lớn, xoay phần má bên phải qua đối diện với anh: “Ngay cả loại chuyện lắp camera trong nhà tôi anh còn làm ra được, vậy mà không dám đánh tôi? Tới đi, đánh ngay đây này, dù sao cũng không phải là lần đầu nữa.”