Quan Hệ Bất Chính

Chương 53: Chiến tranh lạnh


Trans: Yun.

Lần đầu tiên Uông Thanh Huyền qua đêm ở đây, trong nhà không có quần áo của cô, lúc này mà ra ngoài đi mua thì không hiện thực lắm.

“Mặc của anh đi.” Đàm Kiến Văn lấy cho cô áo ngủ anh.

“Không có của nữ ạ? Cái của anh dài quá.”

“Em là người phụ nữ đầu tiên qua đêm ở nhà anh.” Anh nhìn cô một cách sâu xa.

Trải qua mấy tháng ở chung không phải là công cốc, ánh mắt này đủ để cô biết có ý gì.

Tắm xong sấy khô tóc rồi ngồi trong phòng tắm thêm một lúc, làm xong tâm lý chuẩn bị hết rồi mới đi ra.

Nhìn thấy cô, Đàm Kiến Văn trêu chọc: “Anh tưởng là em ngất ở trong đó luôn rồi.”

Ngược lại cô rất muốn ngất đi, Uông Thanh Huyền nghĩ.

Chiếc áo ngủ nam màu xanh đen mặc trên người cô càng tôn lên nước da trắng ngần đó, Đàm Kiến Văn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cổ họng cử động: “Qua đây.”

Cô vừa đi tới bên giường thì cánh tay đã bị anh bắt lấy kéo mạnh một cái, giây tiếp theo cô đã nằm dưới người anh.

“Để anh ngắm xem……” Cổ họng người đàn ông động đậy, kéo cổ áo ra nhìn thấy bên trong còn mặc áσ ɭóŧ lập tức nhíu mày: “Đã sắp ngủ tới nơi rồi, còn mặc cái này nữa?”

Trong lòng cô chống đối, biểu cảm trên mặt vô cùng cứng nhắc.

Từ khi biết trong nhà bị anh lắp camera giám sát, mỗi một hành động trước kia đều bị anh nhìn thấy hết đến cả lúc tắm cũng…… Hiện tại cô hễ nhìn tới anh là cảm thấy sởn gai ốc, cả người mất tự nhiên.

“Sao ra mồ hôi rồi?” Bàn tay anh vuốt góc trán của cô, lấy làm kinh ngạc.

“Em…… căng thẳng.”

“Đâu phải là xử nữ nữa, căng thẳng làm gì?” Lời vừa dứt anh lập tức hôn lên môi cô, bàn tay thò vào trong cổ áo cởi móc áo ngực ra.

Một bên ngực bị anh nắm lấy, Uông Thanh Huyền cắn chặt môi dưới nhắm tịt mắt lại.

“Mở miệng ra.” Môi anh vờn trên chóp mũi cô, ra lệnh.

Bụng ngón tay chai sần khảy đầṳ ѵú cho đến khi nó từ từ cứng lại nhô lên, thấy cô vẫn không chịu mở miệng, hai ngón tay anh nắm lấy bóp mạnh một cái.

Cô bị đau ‘a’ lên một tiếng, đầu lưỡi anh thừa dịp lùa vào cướp đi hô hap1a của cô.

Trong nháy mắt áo trên đã bị anh cởi ra, Uông Thanh Huyền nhắm chặt mắt như cũ, thầm nghĩ cứ coi như đang bị cưỡиɠ ɠiαи đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu.

Đàm Kiến Văn thấy người cô vẫn còn cứng đờ thì lấy làm bực bội.

Trước kia anh mới làm có mấy cái thì cô đã mềm nhũn thành vũng nước rồi, hôm nay làm sao vậy chứ?

Anh không tin tà, thô lỗ cởϊ qυầи ngủ của cô xuống định liếʍ cho cô một phen.

Qυầи ɭóŧ dược cởi ra, nhìn thấy u cốc của cô khô ráo, mày anh nhíu càng chặt hơn.

Cô vậy mà không động tình?

Thấy anh mãi mà không có động tác gì, Uông Thanh Huyền mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn chằm chằm thân dưới của mình không thèm chớp mắt.

Giây tiếp theo anh đứng dậy đi ra ngoài, cô âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng mấy giây sau anh lại quay trở vào, trong tay còn cầm theo một chai thuốc bôi trơn.

“Anh muốn làm gì?” Hai chân bị anh kéo ra, Uông Thanh Huyền có phần sợ hãi kêu lên.

Mặt anh đen tới đáng sợ, nặn một miếng keo sền sệt trong suốt ra.

Thân dưới bỗng thấy mát lạnh, người Uông Thanh Huyền run lên, vừa d9nh5 bò về phía sau thì chân bị anh nhanh tay ấn chặt.

“Không cần cái này.” Cô thở hổn hển nói.

“Lâu quá không có làm rồi, anh sợ làm em bị thương.” Anh liếc nhìn cô, lại nặn thêm một miếng lên ngón tay: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Ngón giữa anh xoa âʍ đa͙σ rồi từ từ đẩy vào, dưới sự trợ giúp của kem bôi trơn nên đi vào không gặp trở ngại, nhưng mới vào được nửa đốt thì cô bắt đầu hô đau.

“Đau quá…… đi ra…… em không muốn……”

“Đừng nhúc nhích.” Chân cô vừa mới khép lại thì bị anh ra sức tách ra lần nữa.

“Em đau lắm rồi…….” Uông Thanh Huyền thấy đau thật, trước giờ cô không biết thì ra làʍ t̠ìиɦ cũng có thể giày vò người ta như vậy.

Cô càng kêu càng lớn tiếng, Đàm Kiến Văn phiền lòng dừng động tác trên tay laij.

“Ngủ đi.” Lau sạch chất nhầy ở thân dưới cho cô rồi mặc qυầи ɭóŧ vào cho cô xong, anh nói.

Nói xong lại đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Ngoài ban công.

Gió đêm khá là lạnh nhưng người đàn ông với dục hỏa khắp người không có chỗ phát tiết, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, hút liền tù tì mấy điếu mà tâm tình chẳng những không chuyển biến tốt ngược lại càng bức bối hơn.

Vấn đề nằm ở đâu chứ?

Trước kia cũng từng thử làm với cô mà không cần đến thuốc, nhưng chưa có lần nào rơi vào  tình trạng như hôm nay.

Đối với đủ cách khơi gợi của anh mà cô không cách nào ướt nổi, hơn nữa anh cảm nhận được cơ thể anh rất bài xích anh.

Một trận gió lạnh thổi tới, anh dập tắt điếu thuốc trên tay rồi xoay người trở vào phòng.

Người phụ nữ trên giường đã ngủ say rồi, cô cuộn chặt người lại, vệt nước mắt nơi khóe mắt vẫn còn chưa khô.

Anh vòng sang bên còn lại ngồi xuống, chăm chú nhìn gương mặt ngủ của cô.

“Rốt cuộc trong lòng em đang nghĩ gì thế?” Anh tự lẩm bẩm một mình.

Ngày hôm sau tỉnh lại không thấy Đàm Kiến Văn đâu, cô tìm khắp nhà một lượt nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh.

Tắm rửa xong, ngồi ngây ngốc ở trong nhà một lúc rồi cô quyết định về nhà của mình.

Hai người cứ thế rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Hai ngày sau đó cũng chính là ngày ba mươi tết, sáng sớm Uông Thanh Huyền đã nhận được điện thoại của mẹ chồng bảo cô về nhà ăn bữa cơm tất niên.

Ăn cơm xong cùng xem xuân vãn với ba chồng một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa bèn đứng dậy tạm biệt lái xe về nhà.

Trong cái ngày nhà nhà họp mặt đoàn tụ, cô ngồi trong căn nhà lắp đầy camera rót cho bản thân uống say hết chín phần. Lúc chuông đồng hồ chỉ 12 giờ vang lên, trên bầu trời thành phố bung nờ từng đóa pháo hoa rực rỡ, Đàm Kiến Văn xoay điện thoại thất thần nhìn chằm chằm bầu trời.

Giờ này cô đang làm gì? Có giây phút nào nhớ tới anh không?

Trên đỉnh đầu lại có thêm một chùm pháo hoa nở rộ, anh xoay người đi vào nhà, mở căn phòng đã lâu chưa mở ra kia.

Hệ thống khởi động chỉ mất 20 giây nhưng anh cảm thấy dài vô cùng, cho đến khi trên màn hình xuất hiện người phụ nữ đó, trái tim này mới từ từ bình tĩnh lại.

Khi nhìn rõ cô đang làm gì, tim anh lại đâp mạnh một cái.

Trong màn hình, áo sơ mi của người phụ nữ xộc xệch, khóc nhòe hết lớp trang điểm, tiếng khóc bi thương khiến anh lập tức bật người dậy chụp chìa khóa xe nhanh chóng phi ra ngoài.