Quan Hệ Bất Chính

Chương 52: Căn phòng khép kín

Trans: Yun.

Mỗi lần tới căn nhà này của anh, Uông Thanh Huyền luôn có cảm giác sợ hãi vô cớ.

Thay dép xong anh xách đồ đi vào phòng bếp, cô nối gót theo sau.

"Em sắp xếp những thứ này lại một chút, đồ đông lạnh thì bỏ vào tủ lạnh." Anh nói.

Uông Thanh Huyền dùng ngón tay quẹt trên mặt bếp khảm gạch Italy ngay cả một hạt bụi cũng không có, xem ra là có người chuyên phụ trách quét dọn vệ sinh thường xuyên.

Trong tủ lạnh ngược lại trống rỗng không có gì, cô phân loại đồ ăn xong rồi phân biệt đặt vào tủ bảo quản đồ tươi sống và tủ ướp lạnh, tủ lạnh hai cửa nhanh chóng được lấp đầy.

"Em…… đi về đây." Đóng cửa tủ lạnh lại, cô nhìn anh, khẽ giọng nói.

"Chẳng phải em muốn đón năm mới ở thành phố này sao? Chỗ anh không tốt hơn à?" Anh hỏi.

Đương nhiên là không tốt rồi, vẻ mặt cô lúng túng: "Em vẫn muốn trở về nhà của mình."

"Em cứ xem đây như là nhà của mình." Giọng điệu không cho phép phản bác.

Uông Thanh Huyền nhìn chằm chằm bóng lưng anh, tức tới mức giậm chân.

Anh ra ngoài bancon nghe điện thoại, Uông Thanh Huyền ngồi trên sô pha xem tivi, ấn remote mà tâm trạng ở đâu đâu, đổi mười mấy kênh liên tục mà chẳng xem vào được kênh nào.

Liếc mắt nhìn sang hướng khác, đột nhiên dừng tại ngay cánh cửa đóng chặt đó.

Cô nhớ đợt trước tới, cánh cửa này cũng đóng chặt như vậy.

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh đập phình phịch liên hồi, cô ném điều khiển tivi đi, đứng dậy bước về phía căn phòng đó.

Căn phòng này rốt cuộc chứa thứ quan trọng gì? Mà lại khóa bằng mật mã?

Nhìn chằm chằm ổ khóa đó ngớ người hồi lâu, người đàn ông phía sau dựa tới gần mà cô cũng không phát hiện.

“Nhìn gì thế?”

“A……” Cô hét ra tiếng, bị giật mình lần nữa.

“Tập trung như vậy.” Anh cười nhạo một tiếng.

“Chỗ này của anh, đừng nói là có giấu phụ nữ đấy nhé?” Cô tỉnh táo lại, cất giọng hờn dỗi với anh.

Chỉ thấy sắc mặt anh không có gì khác thường, cười nói: “Giấu một mình em là đủ rồi.”

“Em biết ngay mà.” Cô xụ mặt xuống, biểu cảm giống như bị uất ức: “Quan hệ của chúng ta là không được phơi bày ra ánh sáng.”

“Em đây là làm sao thế?” Anh ôm eo cô, chẳng những không lấy làm lạ đối với vẻ khác thường của cô, ngược lại còn cười xán lạn hơn: “Anh nói sai rồi à.”

“Anh không cần giải thích đâu, thật ra em và mấy cô tình nhân bồ nhí đó của anh chẳng có khác biệt gì hết.” Cô giận dỗi nói.

“Tình nhân? Bồ nhí? Em cũng giác ngộ tốt thật.” Anh cười nói.

Cô đẩy mạnh anh ra: “Cho dù em chết chồng nhưng cũng không đến mức tự xỉ nhục bản thân mình như vậy, đi làʍ t̠ìиɦ nhân bồ nhí của anh.”

“Anh nói đùa thôi.” Anh vuốt lưng cô, vội vàng dỗ dành.

“Thế bên trong này rốt cuộc đựng cái gì? Văn kiện cơ mật à?” Cô lại kéo vấn đề trở lại.

Bàn tay trên lưng cô ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, cho dù tim đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng nhưng vẫn ép buộc bản thân cố tỏ ra thản nhiên.

“Bỏ đi, chuyện của anh em chẳng có hứng thú chút nào.” Cô cố ý nghiêm mặt, nói.

“Em muốn biết điều gì?” Anh nhìn cô cười như có như không.

“Anh…… từng kết hôn chưa?” Cô chớp mắt, hỏi.

“Không có.”

“Anh đã tới độ tuổi này rồi, tại sao không kết hôn?”

“Giờ vẫn chưa gặp được người vừa nhìn xác định ngay chính là một nửa của mình.” Anh xoa mặt cô một cái.

Đây là câu nói tình cảm nhất mê hoặc nhất phát ra từ miệng anh, trong phút chốc Uông Thanh Huyền không biết nên tiếp lời thế nào.

“Khả Nhi nói anh từng có rất nhiều bạn gái.”

“Tìm bạn gái khác với tìm bà xã.”

“Những người như các anh đến cùng vẫn phải đi liên hôn thương mại hay sao?”

Anh ngẩn người, nhìn cô chăm chú hồi lâu mới lắc đầu: “Không một ai có thể làm chủ được anh.”

Lúc ở Đàm Thị, Uông Thanh Huyền đã nghe nói cả rồi, mẹ của anh là người phụ nữ rất độc đoán, tuy nói Đàm Kiến Văn là người thừa kế duy nhất của bà nhưng cũng không có quyền quyết định tuyệt đối, trên một số việc vẫn phải nghe theo lời của mẹ anh.

“Nếu một ngày nào đó, anh có đối tượng thích hợp để kết hôn thì nhờ nói trước với em một tiếng.” Giọng điệu tủi hờn đến mức khiến ngay cả bản thân Uông Thanh Huyền cũng phải giật mình, xem ra cô rất có tài năng diễn xuất.

“Em luôn không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, chính là vì lo lắng điều này?” Anh hỏi, giọng điệu chứa đựng phần vui mừng.

Cô cho anh một nụ cười mỉm còn khó coi hơn cả khóc, sau đó vùi đầu vào lòng anh.

Theo Đàm Kiến Văn thấy, nút thắt trong lòng cô đang dần dần được tháo giải, quan hệ giữa hai người đang phát triển theo chiều hướng tích cực, anh kích động ôm chặt lấy cô, thân thiết hôn lên mái tóc của cô.

Giờ phút này trong đầu Uông Thanh Huyền chỉ có cánh cửa khóa chặt phía sau lưng, cô phải làm thế nào mới có thể mở cánh cửa đó đây?

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô, căn phòng đó chính là đáp án có liên quan đến vụ việc camera giám sát.