Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 12: Bạch nguyệt quang của Tổng giám đốc 12

Bây giờ Lộ Thiệu Quân lại nhìn thấy cảnh sát, anh ta thốt lên: “Cô tính kế tôi?”

Vệ An Huyên như bị sét đánh, thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vô lực giải thích: “Tôi không có, không phải.”

Lộ Thiệu Quân khách sáo nói với cảnh sát: “Tôi có thể mặc quần áo trước được không, rất nhanh sẽ ra ngoài.”

Chút thể diện này vẫn phải cho, cảnh sát lui ra khỏi phòng.

Lộ Thiệu Quân bắt đầu mặc quần áo. Thân thể anh ta lắc lư, tay chân như nhũn ra, ngón tay đều không có một chút sức lực, quần áo đều từ trong tay trượt xuống.

Quá mệt mỏi, hao phí thể lực, thuốc khá mạnh, hiện tại Lộ Thiệu Quân có thể nói là kiệt sức.

Vệ An Huyên thử thăm dò vươn tay đỡ Lộ Thiệu Quân. Anh ta trực tiếp vung tay cô ra, yếu ớt quát: “Cút!”

Nước mắt Vệ An Huyên trào ra, thái độ lạnh lùng, chán ghét của anh ta xé rách trái tim cô ta.

Cơ thể khó chịu khiến Vệ An Huyên không dám có động tác quá lớn, chỉ có thể đè nén, lặng lẽ rơi lệ.

Lộ Thiệu Quân mặc quần áo xong, nhìn thấy trên ga giường trắng tinh có vài vết máu đỏ sẫm. Anh ta nhíu mày.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng. Giữa những chiếc lá xanh trên chậu cây ở bàn trà chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, lập tức biến mất.

Một lát sau, có người đến lấy camera đi.

Cổ đông Trương xem đoạn phim, cười hả hê đắc ý: “Thật là bất ngờ, lại có cảnh sát can thiệp. Xem ra không chỉ mình chúng ta muốn xử lý Lộ Thiệu Quân.”

Chuyện này quả là bất ngờ. Ông ta làm vậy là muốn làm tổn hại hình ảnh của Lộ Thiệu Quân.

Làm sao để làm tổn hại hình ảnh một người? Cách tốt nhất và nhanh nhất đó là những tin tức nóng bỏng.

Bây giờ còn vào đồn cảnh sát, không biết có ảnh hưởng đến công ty không.

Thật sự là thằng nhóc Lộ Thiệu Quân này quá kiêu ngạo, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt. Anh ta chỉ muốn bọn họ ngoan ngoãn lấy tiền, không được can thiệp vào tập đoàn.

Chỉ lấy tiền có ý nghĩa gì, quyền lực mới là quan trọng nhất. Nếu không tại sao Lộ Thiệu Quân phải thu hồi nhiều quyền lực như vậy, muốn độc đoán.

Cảnh sát dẫn hai người đến đồn, hỏi thăm quan hệ của hai người theo thủ tục.

Lộ Thiệu Quân lập tức ngập ngừng. Làm sao giới thiệu quan hệ giữa anh ta và Vệ An Huyên đây?

Đặc biệt là khi hai người họ đã xảy ra chuyện như vậy.

Vệ An Huyên ngồi bên cạnh Lộ Thiệu Quân, không nói một lời. Mọi chuyện đều do anh ta nói. Bất kể Lộ Thiệu Quân giới thiệu quan hệ của họ như thế nào, cô ta đều chấp nhận.

Không khí giữa hai người vô cùng ngột ngạt, cảnh sát lại hỏi: “Hai người có quan hệ gì?” Trong lòng họ hiểu rõ!

Nghe nói vợ Lộ Thiệu Quân đang bị bệnh.

Lộ Thiệu Quân khó xử, trả lời thế nào cũng có vấn đề. Nếu nói đây là tình nhân của anh ta, thì anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, còn bị ghi vào hồ sơ.

Nhưng nếu nói không có gì, chỉ là quan hệ bình thường, tình một đêm, thì cũng là nɠɵạı ŧìиɧ.

Cũng không thể nói anh ta đi mua da^ʍ được. Đó là phạm pháp, vẫn phải ghi vào hồ sơ.

Lộ Thiệu Quân hít sâu nói: “Cô ấy… cô ấy là tình nhân của tôi.”

Dù sao anh ta cũng nɠɵạı ŧìиɧ rồi.

Vệ An Huyên ngạc nhiên nhìn Lộ Thiệu Quân, anh ta nói gì vậy?

Anh ta nói cô là tình nhân của anh ta?

Vệ An Huyên cảm thấy rất phức tạp. Vừa tức giận vì cô không thể nào làʍ t̠ìиɦ nhân của Lộ Thiệu Quân, nhưng lại mơ hồ thấy vui. Cô ta giống như một kẻ trộm đê tiện.

Cảnh sát hỏi Vệ An Huyên: “Hai người là quan hệ tình nhân phải không?”

Vệ An Huyên gật đầu: “Đúng vậy.”