Hệ thống không chịu đựng được sự miệt thị của kí chủ, nhất là đối phương mặt không đổi sắc chịu sét đánh, đây là sự khinh thường: “Cô tưởng dễ dàng nhận được thông tin Thiên Đạo sao. Đây là chuyện của họ, cô muốn ngăn cản cũng vô ích.”
Phù Gia cứng đầu nói: “Cậu vẫn vô dụng.”
Hệ thống:...
Cô thiếu suy nghĩ, là kẻ ngốc.
Hệ thống nói yếu ớt: “Đừng quan tâm đến chuyện đầu xanh nữa. Bây giờ chúng ta phải lên kế hoạch cho sau này. Dù thế nào đi nữa cô cũng phải sống thật rực rỡ.”
“Chỉ cần sống, những người này không thể tùy tiện vu khống cô.”
Phù Gia không để ý đến hệ thống, hỏi nhân viên phục vụ: “Họ đâu rồi, đi bao lâu rồi, anh có thấy một nam một nữ đẹp trai xinh gái không?”
Nhân viên phục vụ:...
Sao nhiều người hỏi thế.
“Không biết, có lẽ ở trong phòng, hoặc là đi rồi.” Nhân viên phục vụ dọn dẹp xong đi ngay.
Phù Gia lấy điện thoại ra, báo cảnh sát: “Chú cảnh sát, ở đây có người bán da^ʍ, còn gọi tới ba người, địa chỉ là xxx.”
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp: “Đây là cái thao tác gì vậy?” Vãi cả nồi.
Nó kinh ngạc: “Sao cô biết ba người?”
Phù Gia cười, khóe miệng cong lên, đôi mắt trong veo lấp lánh, xinh đẹp và thuần khiết, phản chiếu mọi thứ trên đời, “Tôi nói bừa thôi, nói càng nghiêm trọng càng được chú ý.”
Giọng điệu của cô kiêu ngạo một cách khó hiểu: “Cậu không phải người, đương nhiên không biết, gặp chuyện phải tìm cảnh sát.”
Hệ thống:???
Hệ thống càng lắp bắp, “Cô nói chồng cô mua da^ʍ. Đến lúc ly hôn không được chia tiền thì sao. Cô đi quán ăn rửa chén à, với thân thể này, cô làm sao làm được.”
“Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô làm anh ta mất mặt, đến lúc đó anh ta sẽ hận cô.”
Phù Gia vẫn cười hì hì: “Không sao, vậy thì đi rửa chén.”
Hệ thống:...
Với bộ dạng này của cô, làm sao rửa chén. Ai tin cô rửa chén được, chắc chắn để cô làm phục vụ.
Một số gã đàn ông dê cụ chiếm hời. Cô ấm ức khóc lóc nhưng vẫn phải cúi đầu xin lỗi.
Sau khi Phù Gia báo cảnh sát, không hề có gánh nặng tâm lý trở về bệnh viện ngủ. Khuya rồi, không thể thức khuya. Thức khuya hại sức khỏe.
Bên kia, đã có quần chúng nhân dân phản ánh, ít nhất phải điều tra, hơn nữa còn là ba người?
Chơi quá trác táng.
Lộ Thiệu Quân dưới tác dụng của thuốc, thả lỏng tinh thần thể xác, vận động mạnh mẽ. Còn Vệ An Huyên tỉnh táo nên rất khó chịu. Nhưng cô ta để mặc Lộ Thiệu Quân.
Khi cảnh sát gõ cửa, thần trí Lộ Thiệu Quân tỉnh táo lại. Anh ta cố gắng nhìn rõ người dưới thân, nhưng bị Vệ An Huyên đẩy ra. Cô ta vội vàng mặc quần áo, mở cửa.
Quần áo không chỉnh tề, cảnh sát lập tức nói: “Đưa căn cước ra, trong phòng còn ai?”
Cảnh sát vào thì thấy Lộ Thiệu Quân. Anh ta rất nổi tiếng ở thành phố H. Chuyện này hơi khó xử.
“Nhanh mặc quần áo vào, đi cùng chúng tôi.” Cảnh sát nói thẳng.
Chuyện gì đây.
Lộ Thiệu Quân xoa mi tâm, nhìn cảnh sát, lại nhìn Vệ An Huyên. Nhìn kỹ, anh ta lập tức nhíu mày, không thể tin được mà kêu lên: “Sao lại là cô?”
Trong lòng mình, thì anh ta đang ở cùng vợ.
Trên cổ Vệ An Huyên lộn xộn những vết đỏ và vết răng. Nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.