Ngân Hồ

Chương 5

Nguyên lai đang lúc Ngân Hồ nghĩ cách lừa Giản Tấn, chợt nhìn thấy người quen.

Tiểu nhị vội vàng ra đón, tuy rằng toàn là hòa thượng, ni cô cùng đạo sĩ, nhưng mỗi người bên hông có ít nhất một thanh đao, hắn hiểu được đây đích thị là những nhân vật giang hồ nổi tiếng.

Giang hồ ai, thật sự là giang hồ. Không như miêu ta trong sách, mà tràn ngập sát khí, không vừa mắt là chém người ta thành hai nửa, giang hồ đẫm máu. Nghe nói Ngũ Thai sơn Thiếu Lâm tự, trong năm nay, đã liên tiếp thay hai vị phương trượng, hơn nữa nghe đâu hai vị tiền phương trượng đều chết không minh bạch, đang ngủ bị người ta vào lấy đầu, hung thủ đến giờ vẫn không tìm được. Việc này đã khiến Thiếu Lâm tự chịu không ít lời gièm pha, tính ra phương trượng tại vị cũng đã lâu, mọi người cũng chờ xem, ám sát có xảy đến nữa không, vị Thiếu Lâm phương trượng này cũng sốt ruột, mỗi sáng tỉnh dậy đều sờ sờ đầu, xem nó còn đó không. Vị trí đứng đầu võ lâm Trung Nguyên này thực giống củ khoai sọ nóng bỏng tay.

Tiểu nhị ngẫm lại, cầm đầu giang hồ quả thực đáng sợ, khó trách cầm đầu một đám hòa thượng đầu bóng sắc mặt rất khó coi, nói không chừng chính là Thiếu Lâm tự.

Nói tiểu nhị ngốc, nhưng đôi lúc hắn thật thông minh, đúng là lĩnh đầu ngày đó, Ngân Hồ chứng kiến, cùng đôi co với Giản Tấn chính là Thiếu Lâm tự Thất Chân đại sư.

Nhắc tời Thất Chân đại sư cũng không có gì hay ho, hai vị phương trượng sư huynh không minh bạch bị người ta hại chết, Thiếu Lâm tự vô luận thế nào cũng không tìm thấy manh mối, không còn chút uy tín nào. Những sư huynh trước hắn khi nghe nhắc đến phương trượng mặt liền biến sắc, đưa qua đẩy lại, cuối cùng lại đến tay tiểu sư đệ hắn, cũng phải cố gắng mà làm, cái chức phương trượng Thiếu Lâm tự đúng là gánh nặng.

Sau khi kế vị, để chỉnh đốn lại uy danh của Thiếu Lâm tự, hắn đẩy lùi đi vài kế hoạch, trong đó quan trọng nhất là…muốn đoạt bí tịch trong tay Giản Tấn, hắn mang theo phần đông cao thủ võ lâm Trung Nguyên, đuổi từ nam đến bắc, nhưng vẫn để Giản Tấn thoát được. Đáng hận nhất là, Giản Tấn đã từng kề dao vào cổ hắn nhưng không chặt bỏ, chỉ bỏ lại một câu làm hắn tức chết. Giản Tấn nói: “Ta một dao có thể chém chết ngươi dễ dàng, nhưng sau này nếu Thiếu Lâm tự lại chọn ra một phương trượng mới, nhất định sẽ rất hỗn loạn, ta không đành lòng, nên quyết định tha cho ngươi.”

Nghĩ vì lí do đó mà Giản Tấn buông tha cho mình, Thât Chân sư phụ vô lực không thể đứng dậy nổi.

Kẻ cầm đầu mất hứng, những kẻ đi sau nào vui vẻ.

Vì thế những thân ảnh quỷ dị kia, ngoài mặt thì mỉm cười, thân thiện với đám hòa thượng, ni cô, đạo sĩ, như thi xem mặt ai khó coi hơn. Chưa kể những kẻ đó thần tình dữ tợn, thô thanh thô thức, những kẻ này vừa lại gần đã thấy ngay trên trán viết, lão tử tâm tình không tốt, chớ có chọc vào.

Lúc này Ngân Hồ đang cố nghĩ đến vấn đề của Giản Tấn. Vừa lúc nãy lên cầu thang thì thấy ngay cái trán của Thất Chân đại sư, vội vàng dùng tay áo che mặt, nhìn Giản Tấn bên cạnh không một chút biểu tình, mới chợt nhớ ra, hắn đã mất trí nhớ. Vì thế hạ giọng nói, “Che mặt đi, đừng nhìn qua bên kia.”

Giản Tấn không rõ nguyên do, chỉ biết làm theo lời nương tử, che mặt mình, quay về chỗ ngồi.

Vừa vặn, nhân sĩ trong bang Nguyên Vũ Lâm ngôi ngay bên cạnh Giản Tấn, may mà Giản Tấn nghe lời Ngân Hồ đổi chỗ ngồi, bằng không chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.

Chỉ thấy những người kia ngồi vào chỗ của mình, lúc sau, nhỏ giọng nói chuyện với nhau rồi đứng lên. Ngân Hồ ý bảo Giản Tấn, ngồi gần lại, nghiêng tai lắng nghe.

Chỉ thấy Thất Chân phương trượng nói: “Các ngươi có nghe được tiểu tử họ Giản kia đi về hướng nào không?”

Một đệ tử Thiếu Lâm thấp giọng nói: “Bẩm báo phương trượng, theo như huynh đệ Cái Bang nói, gã họ Giản kia thường lui tới quanh đây.”

Giản Tấn cùng Ngân Hồ liếc nhau, không ngờ được là bọn họ vì mình mà tới.

“Hắn rốt cuộc đang ở đâu? Các ngươi có tìm được không?” Đạo cô Chân Vô Lễ nóng vội hỏi.

“Này…Thôi đi vậy.” Đệ tử Thiếu lâm sắc mặt khó xử.

“Này cái gì, nói mau.”

Một đệ tử Thiếu Lâm xen mồm nói: “Phương trượng, ngài đừng trách sư huynh, họ Giản đó lai lịch không bình thường, sau lưng dường như có người nâng đỡ, ngay cả quan phủ cũng che trở cho hắn. Huynh đệ Cái Bang phải hao hết thiên tân vạn khổ mới lấy được từng này tư liệu.”

Thất Chân phương trượng trầm ngâm nói: “Hắn thê lại có quan hệ với quan phủ. Họ Giản này rốt cuộc là ai?”

Chưởng môn phái Hoa Sơn Ngụy Quân Tử gào lên: “Sao phải quản hắn với quan phủ có gì, chúng ta vất vả truy lùng như vậy, chẳng lẽ lại quên sao?”

Mọi người đều âm thầm gật đầu, đã đến nước này, ai cũng không chịu bỏ cuộc. Nhưng nói đến bí tịch trong tay Giản Tấn, không ai là không bị hấp dẫn.

Nhưng đầu lĩnh Thất Chân phương trượng vẫn là cẩn thận, thấp giọng nói: “Cẩn thận, tai vách mạch rừng.”

Lập tức bọn họ không một người lên tiếng, vô luận tai Ngân Hồ có thính đến đâu cũng không nghe thấy. Quay đầu thì thấy bọn họ, mỗi người đều dùng một chiếc đũa trám thủy, ở trên bàn viết mật ngữ.

Ngân Hồ không nghe được gì, để tránh Giản Tấn bị phát hiện, liền kéo hắn ra ngoài. Ra đến đường mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng Ngân Hồ vẫn lo lắng, chạy một mạch về Hoa Hảo Nguyệt lâu, Giản Tấn khó hiểu, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Ngân Hồ, cũng rõ là đang trong tình thế nghiêm trọng, không nói một lời đi sát bên cạnh hắn.

Mãi cho đến cửa Hoa Hảo Nguyệt lâu, Ngân Hồ mới dừng cước bộ, lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Lũ đạo tặc ngốc đó cùng đạo sĩ thối mũi thính thật, đã đuổi đến tận đây, chúng ta phải tránh đi mới được.”

Giản Tấn đuổi theo sau không hiểu vì sao, hỏi: “Nương tử, làm sao vậy?”

Ngân Hồ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Giản Tấn, chúng ta phải trốn khỏi đây.”

“Vì cái gì?”

“Ngươi không nghe thấy lũ hòa thượng, đạo cô đó đang đuổi gϊếŧ ngươi sao?”

“Ta cùng bọn họ có cừu oán sao?”

Hai người không coi ai ra gì lớn tiếng thảo luận, vừa vặn Bát ca ra ngoài thấy bọn họ, tươi cười, lớn tiếng kêu lên: “Chưởng quầy, Giản công tử đã trở lại.”

Ngân Hồ sợ tung tích bại lộ, lại gặp phải một cái miệng vừa rộng vừa to như vậy, chỉ e người khác không biết lại tưởng là tiếng địa phương. Hắn nhất thời tình thế cấp bách, vội vàng bưng kín miệng tiểu nhị, uy hϊếp nói: “Ngươi mà còn ồn ào, ta gϊếŧ ngươi diệt khẩu.”

Lẽ ra người bình thường khi bị uy hϊếp như vậy nhất định hoảng sợ, nhưng Bát ca vẫn như cũ tươi cười đầy mặt, gật đầu lia lịa.

Chưởng quầy của Hoa Hảo Nguyệt lâu nghe được tiếng la của Bát ca, liền chạy ra. Thấy Giản Tấn tựa như thấy bảo khố, vội vàng chào đón, cười nói: “Giản thiếu gia, tiểu điếm có điểm nào không chu toàn, ngài cứ nói. Ngài sao lại không nói sớm? Nguyên lai là khách quý của quận chủ đại nhân. Nếu ngài sớm nói cho chúng ta biết, chúng ta liền nhiệt liệt hoan nghênh. Ngài xem ngài không nói, chúng ta nào biết, đương nhiên không phải chúng ta khó dễ ngài, chỉ là chúng ta không biết, làm sao hoan nghênh ngài được…”

“Chờ chút, ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn gì?” Giản Tấn thấy chưởng quẩy cứ thao thao như nước sông chảy, vội vàng hỏi: “Ngươi nói ta là khách quý của quận chủ, vậy quẩn chủ đâu?”

Chưởng quầy đáp: “Này…quận chủ đại nhân nói hắn không dám xuất hiện, hình như chỉ khi được ngài cho phép mới dám xuất hiện trước mặt ngài. Bất quá, quận chủ đại nhân phân phó, tất cả chi tiêu của ngài ở bản trấn đều do hắn phụ trách. Cho nên ngài cứ việc yên tâm.”

Ngân Hồ cũng mở lớn miệng cũng không thể ngờ, chính mình muốn nghĩ muốn tìm một người để hỗn ăn hỗn uống, lại không nghĩ rằng người này lai lịch phi phàm, không chỉ có hắc bạch lưỡng đạo đuổi gϊếŧ, còn có quan hệ với quan nhân.

Ngân Hồ tò mò nhìn Giản Tấn, đúng lúc Giản Tấn cũng quay lại nhìn hắn, con ngươi hắc bạch phân minh của Giản Tấn chớp động tỏa ra hào quang. Ngân Hồ nhìn sâu vào mắt hắn, phát hiện ra chính mình bị hãm vào sâu trong đó, không thể thoát ra được.

Hắn quyết định, phải giúp Giản Tấn phục hồi trí nhớ, chính là muốn theo bản năng muốn giúp Giản Tấn, nhưng nếu Giản Tấn khôi phục trí nhớ, phát hiện ra hắn lừa mình, thì không biết nên làm thế nào để đối mặt với y.

Khuỷu tay Ngân Hồ không hiểu sao cứ giãy dụa đυ.ng cả vào Giản Tấn đối diện, nguyên lai là Ngân Hồ quên buông tay Bát ca ra.

Chưởng quầy vội vàng nói: “Giản phu nhân, thực có lỗi. Nếu tiểu nhị của tiểu điếm chúng ta có gì đắc tội, ngài cứ nói với ta. Ta nhất định hảo hảo giáo huấn hắn, ngài cứ che miệng hắn như vậy, hắn sẽ không thể hô hấp, hắn…không thể…hô hấp, sẽ chết, hắn chết rồi, chúng ta làm sao giáo huấn hắn được, làm sao bình ổn được lửa giận của ngài…”

Giản Tấn cùng Ngân Hồ liếc nhau, gật gật đầu, đồng thới tiến vào bên trong khách điếm, đem chưởng quầy vẫn đang lảm nhảm bỏ lại phía sau.

Trở lại phòng, Ngân Hồ hỏi Giản Tấn: “Chúng ta có đi nữa không?”

Giản Tấn trầm mặc không nói.

Ngân Hồ nói tiếp: “Nếu ngươi muốn tìm lại trí nhớ, ở lại chỗ này là tốt nhất. Dù sao người nới này hầu như đều biết đến ngươi.”

Giản Tấn tán thành: “Đúng vậy, xem ra chúng ta chỉ có thể ở lại chỗ này. Bất quá về sau phải cần thận hơn.”

Ngân Hồ liên tục gật đầu, kỳ thật hắn trong lòng đã có tính toán khác. Vốn cảm giác của hồ ly rất nhạy cảm, chỉ cần gió thổi cỏ lay, liền bỏ của chạy lấy người, hắn lập tức rời xa Giản Tấn, đi thật xa, nhưng không biết rằng sau khi biến thành người, lá gan cũng lớn hơn, không hề có ý rời xa Giản Tấn.

Ngân Hồ trong lòng tự nhủ, chính là bởi theo Giản Tấn có thể được nổi tiếng, được ăn sung uống sướиɠ nên mới không muốn bỏ đi.

——————————

Sau một thời gian ngân giấm ta nộp chương mới đây. Nói thật là đọc Ngân Hồ dễ chán quá. Ta nghiền ngẫm mãi cũng thấy mất hứng. Nhưng vẫn cố edit hết cho pà con ^^