Giản Tấn cùng Ngân Hồ cứ như vậy bị chưởng quầy ân cần giữ lại, chiêu đãi sơn hào hải vị, lưu lại Hoa Hảo Nguyệt lâu của Trác Kinh quận. Nhưng hoàn cảnh xung quanh họ đã thay đổi, nguy cơ đến từ tứ phía, nguy hiểm mọc thành bụi.
Cũng không phải khoa trương, theo thời gian, cả Trác Kinh huyện xuất hiện rất nhiều hiện tượng bất thường.
Người mang theo hung khí trên đường nhiều lên, không chỉ hòa thượng, ni cô, đạo sĩ, còn có rất nhiều những nhân sĩ khác, bọn họ lúc đó như không nhận thức được, còn thường liếc mắt một cái thấy không hợp liền đánh. Bọn họ còn thường xuyên ngươi mắng ta “ra vẻ đạo mạo, xú đạo tặc, thối đạo sĩ” ta chửi “ma giáo nhân sĩ, âm hiểm giả dối”, đánh cũng không chút nương tay, bởi vậy hiện tại người Trác Kinh quận mở cửa nhìn thấy tay đứt chân đứt trên đường cũng chỉ đàm tiếu, mặt không đổi sắc; nhìn bên đường đánh gϊếŧ, cũng sẽ đổi hướng đi, tránh liên lụy; trà quán cũng thay chén sứ thành chén gỗ, không còn cách nào khác, so với mức tiêu thụ ban đầu, chi phí của khách điếm tăng cao.
Dù Trác Kinh quận hiếm có ăn mày nhưng giờ đây Cái Bang cũng đường hoàng đi ăn xin, nếu nhìn thấy mấy tên khất cài vây quanh một chỗ, ngàn vạn lần không nên nhìn tiền bố thí của chúng, bằng không sẽ bị đánh như đá bao cát, khóc không ra nước mắt. Mấy tên khất cái còn có thể nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, dám nghe lén Cái Bang họp, khẳng định là gián điệp. Không giáo huấn ngươi thì giáo huấn ai?
Một bang võ lâm nhân sĩ không coi ai ra gì, nghênh ngang đi trên phố Trác Kình quận, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Chỉ khổ cho Trác Kinh quận chủ, theo lý trong phạm vi quản hạt gặp sự tình như vậy, hắn nên quan tâm. Nhưng những người đó không phải là dân chúng bình thường, mà là võ lâm nhân sĩ, vẫn là tinh anh, nhân tài kiệt xuất trong chốn võ lâm. Chỉ cần có chỗ không tốt, hắn là quận chủ đại nhân nhất định sẽ chết không rõ nguyên do. Nhưng hắn lại không thể không quản, nếu cấp trên đổ lỗi xuống thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chức vị của hắn. Vì thế, mấy ngày nay, tuần bổ Trác Kinh quận bắt đầu thường xuyên đi tuần. Nhưng vẫn là làm nhiều công ít, kẻ kéo bè kéo phải đến đánh nhau không ít, không có biện pháp, luận khởi võ công, một tuần bổ nho nhỏ nào có thể làm đối thủ của Thiếu Lâm hòa thượng, Nga Mi đạo cô, Vũ Đường kiếm khách, Hoa Sơn đệ tử, ma giáo nhân sĩ. Gặp chuyện, tuần bổ so với kẻ khác chạy còn nhanh hơn. Bọn họ xuất hiện chính là biểu hiện một chút, Trác Kinh quận chủ cũng cố gắng một phen, không phải là không quản, mà là hữu tâm vô lực.
“Tốt, vất vả rồi.” Ngân Hồ cầm lấy đồng bạc lóe sáng trên bàn, đưa cho tiểu nam hài quần áo tơi tả trước mặt.
“Cảm ơn Ngân Hồ đại ca, có chuyện gì cứ phân phó.” Tiểu hải tử thấy nguyên bảo, hai mắt sáng lên.
“Không có gì đặc biệt, ngươi quan sát tốt lắm, có chuyện thì tùy thời cho ta biết, ngươi về trước đi.”
Tiểu nam hài gật đầu, sau đó rời khỏi khách điếm.
Đợi nam hài đi rồi, Giản Tấn ở sau bình phong mới đi ra.
Hắn nhìn Ngân Hồ, hai người sắc mặt tái nhợt, đối diện lấn nhau. Giản Tấn lẩm bẩm nói: “Thất Chân phương trượng, như thế nào sẽ chết!”
Khó trách Giản Tấn kinh ngạc, đây đã là vị phượng trượng Thiếu Lâm thứ ba chết trong năm nay, thật sự bất thường, vớ vẩn quái đản.(?!)
Ngân Hồ nhìn Giản Tấn nói: “Đáng sợ nhất chính là, chúng đem tất cả nợ nần tính sổ với ngươi.”
“Không phải ta, đêm qua ta làm gì, ngươi hẳn ra rõ nhất.” Giản Tấn phủ nhận nói.
Ngân Hồ đỏ mặt, hắn đương nhiên biết Giản Tấn đêm qua làm gì. Đêm qua, Giản Tấn quấn quýt lấy mình một lần rồi lại một lần, theo hắn nói có thể làm tăng tình cảm vợ chồng, làm hắn bây giờ thắt lưng xương sống vẫn còn đau.
“Vì cái gì ngươi đem toàn bộ sự việc đổ lên đầu minh?” Ngân Hồ hỏi.
Đột nhiên trong đầu bọn họ chợt lóe, mắt sáng lên, hai mắt đối diện, cùng kêu lên: “Có người giá họa!”
“Đúng vậy, nhất định có người giá họa cho ngươi.” Ngân Hồ lại cường điệu
“Đến tột cùng là ai? Còn bí tịch trong tay ta rốt cuộc ở đâu? Vì cái gì nhiều người lại muốn như vậy?” Giản Tấn nghĩ đến đau đầu, mắng: “Đáng giận, đều do ta mất trí nhớ, bằng không đã tìm biết được cái kia là gì.”
Ngân Hồ yếu ớt nói: “Giản Tấn, ta quên nói với ngươi. Bí tịch kia đã không còn ở trong tay ngươi. Nó đã bị ma giáo giáo chủ Chân Hiểu Nhân cướp đi.”
Giản Tấn hô to: “Cái gì! Sao ngươi không nói sớm.”
Ngân Hồ ủy khuất nói: “Ta quên! Võ lâm bí tịch kia trọng yếu ra sao? Trông ngươi rất khẩn trương.”
Giản Tấn quanh co nói: “Ta…quên, bất quá trong tiềm thức như có người nói cho ta biết, muốn dùng sinh mệnh để bảo hộ nó. Người kia là ai ta cũng không rõ.”
“Ta giúp ngươi lấy lại nó.”
Giản Tấn thở dài: “Vô ích, ma giáo giáo chủ Chân Hiểu Nhân từ trước đến nay đến vô ảnh đi vô tung, không dễ tìm được tung tích.”
Giản Tấn đi đến bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, không nói một lời, nhìn chằm chằm ngoài cửa, ánh mắt thoáng trầm tư.
Không khí trong phòng trở nên trầm mặc, Ngân Hồ nhìn chằm chằm sau lưng Giản Tấn, bắt đầu cảm thấy được nam nhân trước mắt hắn hoàn toàn không đơn giản.
Bên ngoài Hoa Hảo Nguyệt lâu, cũng có hai người đang nhìn cái bảng hiệu lớn trước cửa mà phát sầu, bảng hiệu với mấy chữ sơn vàng, dưới ánh mặt trời sáng bóng, bắt mắt.
“Uy, họ Trần, ngươi xác định là nơi này?” Nam tử phía sau hồ nghi nhìn người phía trước.
“Tiểu dã miêu, ngươi phải tin tưởng ta mới đúng.” Nam tử phia trước cợt nhả.
“Ta thật sự hoài nghi, ngươi không phải nói rằng hắn là mật sứ sao? Nào có mật sứ nào trụ ở một khách điếm lộ liễu như vậy.”
“Cái này, ta cũng không rõ. Hắn thường thì không trụ trong khách điếm. Hầu hết thời gian đều là màn trời chiếu đất.”
Nam tử phía sau lè lưỡi, nói: “Ta có phải hay không là nhờ hắn vòng vo tính, không phải chạy khắp nơi tìm hắn?”
Nam tử phía trước không trả lời, nắm lấy bả vai hắn, cất bước tiến vào khách điếm, hô: “Tiểu nhị, ở trọ!”
Nam tử bị nắm vai nhìn chằm chằm bàn tay không kiêng nể đặt trên vai mình, oán hận nói: “Nói đi nói lại, vì cái gì muốn ta cùng ngươi đi làm nhiệm vụ?” Trong giọng nói tuy mang theo chút bất mãn, nhưng lại toát ra chút làm nũng.
“Ai kêu ngươi quấn quýt lấy Kim Hồ, rồi khiến đại ca ngươi ăn phải giấm chua. Khó trách hắn coi ngươi là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt. Ta chính là hảo tâm đem ngươi ra khỏi chiến trường đầy mùi thuốc súng.”
Nam Cung Lợi quay sang liếc Trần Phong một cái: “Ta đây có nên cảm ơn ngươi hay không?”
Trần Phong cười vô xỉ, nói: “Cảm ơn thì không cần, chỉ cần ở trên giường nhiệt tình hơn một chút là được rồi.” Thuận thế còn sờ soạng mông Nam Cung Lợi một phen.
Nam Cung Lợi mặt ửng đỏ, hung hăng đạp Trần Phong một cước, thừa dịp hắn chưa đứng được dậy, bước vào khách điếm trước, mắng: “Đúng là miệng chó phun không ra ngà voi!” (Đại ý nói kẻ chẳng ra gì thì không thể nói ra đc lời nào tử tế. *xin phép bạn Thanh Khánh mượn cái này nhá*)
Trần Phong đau đến loan hạ thắt lưng, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: “Bộ dáng thẹn thùng của tiểu dã miêu thật sự hảo đáng yêu, bất quá móng vuốt hảo sắc, cần mài đi một chút.”
Nam Cung Lợi cùng Trần Phong lựa chọn khách phòng vừa đúng ngay bên cạnh phòng Ngân Hồ.
Nam Cung Lợi vừa tiến vào khách phòng, bất chấp rửa mặt chải đầu, liền gõ gõ xung quanh. Trần Phong ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà nhìn động tác của hắn, mang theo sủng nịnh. Tiểu dã miêu này khi nào đã học con chuột, đào bới tứ phía.
Lần thứ tư Nam Cung Lợi gõ vách tường, sàn nhà, Trần Phong nhìn không được, hỏi: “Tiểu dã miêu, ngươi đang làm gì vậy?”
Nam Cung Lợi nhìn hắn nhàn nhã như vậy, trợn tròn mặt, nói: “Ngươi nhìn không thấy sao? Ta đang tìm mật đạo cùng cửa ngầm.”
Trần Phong suýt nghẹn thầm nghĩ, tiểu dã miêu này có phải hay không đã xem quá nhiều sách, sao lại đơn giản như vậy “Không cần kiểm tra, đây là khách điếm. Nếu có mật đạo cùng cửa ngầm thì phải là hắc điếm.”
Nam Cung Lợi đang ghé sát sàn nhà, còn gõ gõ mặt sàn, xem có giấu gì hay không, nghe nói vậy, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Phong, mắng: “Tốt xấu gì ngươi cũng là phụng mệnh đến làm nhiệm vụ, sao lại có thể nhàn nhã như vậy. Tốt xấu gì ta cũng muốn cố gắng một chút.” Rồi lại quay đầu gõ gõ sàn nhà.
Trần Phong nhìn Nam Cung Lợi vì nằm úp trên sàn nhà mà cái mông mượt mà nhếch lên, du͙© vọиɠ nhiều này không phát tiết bắt đầu thức tỉnh, đôi mắt hắn trở nên trầm ngâm, hầu kết vị nuốt nước bọ mà vận động lên xuống, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
Nam Cung Lợi nửa ngày không nghe thấy hắn trả lời, xoay người, khi nhìn thấy đôi mắt của Trần Phong, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ nhìn mình, chính là một loại câu dẫn đến kinh người.
Hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể máy móc nhìn lại Trần Phong. Hắn theo trực giác vươn đầu lưỡi, cắn lên cánh môi khô khốc. Động tác này trong mắt Trần Phong như ngòi nổ, nhanh chóng làm du͙© vọиɠ bùng nổ.
Trần Phong buông chén trà, kiên định bước đến chỗ Nam Cung Lợi, mỗi bước, hắn liền cảm nhận du͙© vọиɠ của mình như con quái thú đang kêu gào, xé rách hắn, bức hắn phải khẩn trương.
Hai mắt hắn tựa hồ có ma lực, thiêu đốt Nam Cung Lợi. Trực giác nói cho hắn phải nhanh chóng rời đi, nhưng hắn không thể động đậy được, chỉ có thể ngây ngốc ngầng đầu nhìn Trần Phong, thẳng đến trước mặt mình, du͙© vọиɠ sớm đã đứng thẳng đối diện trước mắt Nam Cung Lợi, mùi tanh có chứa xạ hương tràn ngập khứu giác Nam Cung Lợi. Hắn như bị thôi miên, bị Trần Phong kéo đi. Lúc này Nam Cung Lợi không còn khí lực, toàn thân phải dựa vào Trần Phong mới không xụi lơ trên đất.
Trần Phong dùng thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu dã miêu, nhắm mắt lại.”
Nam Cung Lợi cuối cùng cũng giãy dụa, nói: “Ngươi còn nhiệm vụ.”
Trần Phong gầm nhẹ một tiếng, cúi xuống, hôn lấy đôi môi Nam Cung Lợi, đem lời nói mất hứng của hắn đổ lại cổ họng.
Nhiệt khí ấm áp theo đôi môi Trần Phong truyền vào cơ thể hắn, thôi miên ý thức hắn, Nam Cung Lợi theo bản năng nhắm mắt lại, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, hơi thở bắt đầu dồn dập, ý thức trở nên hoảng hốt. Nam Cung Lợi tiếp nhận sự xâm nhập của đầu lưỡi hắn, dịu dàng tiếp nhận, thuận theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Trần Phong, hắn không lưu một khe hở, mãnh liệt hôn trụ Nam Cung Lợi, đầu lưỡi làm càn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nam Cung Lợi, không ngừng liếʍ mυ'ŧ, nhâm nhi, không thương tiếc đoạt đi hơi thở cùng hô hấp của Nam Cung Lợi…
Trong lúc đó Nam Cung Lợi hoảng hốt, hoàn toàn không phát hiện Trần Phong dùng kĩ xảo đưa hắn lên giường. Tiếp xúc với cạnh giường cứng ngắc, đau đớn khiến ý thức của hắn trở về. Nhưng việc đó chỉ trong nháy mắt. Khi du͙© vọиɠ tăng vọt, hắn chỉ còn cách giãy dụa, liền một tiếng, dưới sự dẫn dắt của Trần Phong, du͙© vọиɠ lên đến đỉnh điểm.
Du͙© vọиɠ lâu ngày của nam nhân khi đã bùng nổ, có bao nhiêu khó khăn, Nam Cung Lợi cũng đã kiểm nghiệm chứng kiến hết thảy. Lúc này môi hắn sưng đỏ, toàn thân toàn những vết xanh tím, nhũ hoa trước ngực sưng hồng, thùy hạ sớm đã phát tiết một phút trước đã đủ để thấy tính kịch liệt của cuộc chiến. Chăn nệm đã sớm thay mới, hậu huyệt sưng to, đáng thương không thể khép kín cũng được rửa sạch, Nam Cung Lợi cả khí lực xoay người cung không có.
Trái lại Trần Phong bộ dáng ăn uống no say, Nam Cung Lợi cắn răng, hung hăng theo dõi hắn.
Trần Phong cảm giác được lửa nóng, quay đầu lại nhìn Nam Cung Lợi, quay về mỉm cười.
Nam Cung Lợi mắng: “Ngươi đúng là cầm thu a! Quả thực XXX!”
Trần Phong cười nói: “Không phải vừa rồi vẫn hô ‘Nhanh lên nhanh lên’ sao?”
Nam Cung Lợi đỏ mặt, giải thích: “Ta kêu ngươi nhanh buông ta ra. Không có ý gì khác.”
Trần Phong không nói, biểu tình vừa rồ của Nam Cung Lợi vô cùng nhiệt tình, không hổ là tiểu dã miêu. Bất quá hắn không nói cho Nam Cung Lợi, nếu không lần sau Nam Cung Lợi thẹn thùng sẽ không có biểu tình như thế nữa.
Trần Phong đứng lên mặc quần áo.
Nam Cung Lợi hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Trần Phong đáp: “Ăn uống no say, đương nhiên phải làm việc. Chẳng lẽ tiểu dã miêu luyến tiếc ta?”
Nam Cung Lợi ném gối đâu trên giường về phía Trần Phong, hô: “Cút!”
Trần Phong vui vẻ tiếp nhận gối đầu, bước ra khỏi phòng.
Trái lại Nam Cung Lợi trên giường, vì ném gối đầu mà đυ.ng đến thắt lưng, rầm rì một hồi, thầm mắng Trần Phong, ngọ nguậy cái thân, chọn một vị trí thoải mái, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, Nam Cung Lợi thấy một con đại hôi lang, không có chút hảo ý nào, âm hiểm mỉm cười, truy đuổi một con tiểu bạch miêu vô tôi.