Mặt trời đã lên cao mà khách nhân trong phòng vẫn chưa tỉnh dậy, Bát ca bưng một chậu nước tới của phòng đổi tới đổi lui, không dám vào. Vẫn là xuống lầu thì hơn. Vạn nhất gõ cửa, khách nhân bên trong đang làm gì đó mờ ám, nhận thấy có động tĩnh liền gϊếŧ người giệt khẩu thì sao? Nghe khách nhân phòng bên nói, buổi tối phòng này thường phát ra những âm thanh quỷ dị. Bát ca nhớ tới những tiểu thuyết võ hiệp có miêu tả tình lễ thường xem, bất giác rụt cổ lại, toàn thân lạnh toát. Hắn vuốt đầu, ân, vẫn là tính mạng quan trọng hơn, vội vàng bưng chậu xuống lầu.
“Chi nha” một tiếng, Bát ca vừa mới xoay người, một chân chuẩn bị bước xuống lầu, của phòng phía sau mở ra.
“Tiểu nhị, ngươi đang làm gì vậy?” Bát ca nuốt nước miếng, gượng gạo xoay người sang chỗ khác, không quên đối mặt khách nhân mà mỉm cười, nói: “Khách quan, ta mang nước rửa mặt đến cho người đây.” Chính Bát ca không biết vẻ mặt tươi cười của hắn hiện giờ so với khóc còn khó coi hơn.
Giản Tấn ôm ngực, nheo mày, nói: “Nước rửa mặt thì không đủ, chuẩn bị bồn tắm. Ta phải tắm rửa.”
“Vâng, vâng, sẽ có ngay.” Bát ca chạy như muốn thoát khỏi nơi này.
Giản Tấn sờ sờ mặt, lẩm bẩm: “Ta khi nào đã trở nên đáng sợ như vậy. Như thế nào nhìn thấy ta đã trốn.”
Hắn lắc lắc đầu, xoay người trở về phòng, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng, phải bắt nương tử trên giường bồi thường mới được.
Ngân Hồ lúc này vẫn còn ngủ nướng ở trên giường, Giản Tấn nhẹ lay người hắn, thấp giọng thì thâm bên tai: “Nương tử, mau dậy thôi.”
Ngân Hồ đang ngủ say, sao quản được, coi Giản Tấn như lũ ruồi bọ bên tai, nhẹ nhàng phát, nói: “Không…Ta muốn ngủ…”
Giản Tấn không đề phòng, bị hắn phát cho mấy cái, đành phải ngẩng đầu, nhìn đôi môi sưng đỏ của Ngân Hồ, thân dưới không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng, toàn thân để lộ ra dấu vết yêu thường từ người khác. Giản Tấn gãi gãi đầu, thầm nghĩ mình có quá đáng quá không. Tuy rằng là do Ngân Hồ bắt đầu trước, nhưng chính mình không những không kiềm chế, ngược lại không ngừng thêm du thêm sài(gần giống với thêm dầu vào lửa đó *chắc thế*), làm cho dục hỏa càng lớn, chẳng những làm tổn thương đối phương, cũng làm cho du͙© vọиɠ của mình càng thêm mãnh liệt.
“Bang bang phanh.” Tiếng đập cửa vang lên.
Giản Tấn cao giọng: “Ai đó?”
“Khách quan, ta đưa nước đến.”
Giản Tấn mở cửa, để hộ mang bồn tắm vào.
Tiểu nhị tiến tới cửa phòng, liền cảm thấy xạ hương càng thêm đặc, hắn hít sâu một hơi, tò mò nhìn xung quanh, thấy trên giường có vật gì đó. Tính tò mò lại được khơi dậy.
“Nếu ngươi nhìn tiếp, ta không thể đảm bảo ngươi còn có thể nhìn thấy mặt trời ngay mai nữa không đâu.” Giản Tấn lạnh lùng nói.
Bát ca quay đầu, vừa đúng lúc Giản Tấn đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời đằng sau chiếu xuyên qua khung cửa sổ, tuy không thấy rõ mặt, nhưng toàn thân hắn lại toát lên khí khái vương giả, khiến người ta không khỏi lo sợ.
Bát ca vội cúi đầu, không dám nhìn nữa, vội vàng lui ra ngoài. Nương à! Người ở phòng này đâu rồi? Mới nãy còn hữu thuyết hữu tiếu(*không biết giải thích thế nào cho đúng nữa* cười nói vui vẻ. Nguyên văn là như thế này 有说有笑), trong chốc lát sát khí nổi lên bốn phía. Biến sắc so với biến thiên còn nhanh hơn.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Giản Tấn ôm Ngân Hồ còn đang mê man, tiến đến trước bồn, đặt hắn ngồi vào trong.
Ngân Hồ cứ thế ngồi trong bồn tắm, vẫn không có ý tỉnh lại. Giản Tấn cầm khăn, nhẹ nhàng lau người hắn, Ngân Hồ mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy phi thường thoải mái, miệng không khỏi kêu lên.
Giản Tấn nghe tiếng kêu, cả người nóng lên. Du͙© vọиɠ được thỏa mãn đêm qua lại ngo ngoe đứng lên. Hai tay hắn như mất kiểm soát, ném khăn qua một bên,vuốt ve toàn thân Ngân Hồ.
Ngân Hồ trải qua vô số lần đại chiến đêm qua, cơ thể sớm mẫn cảm, lúc này lại phải chịu sự trêu trọc của Giản Tấn, thùy hạ lại đứng lên. Hắn bị ngọn lửa mới dấy lên trong người đánh thức, hai mắt vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn mơ màng, nói: “Kim Hồ, đừng loạn. Ta vẫn còn muốn ngủ.”
Giản Tấn nghe thấy miệng hắn gọi tên nam nhân khác, không khỏi nhíu mày, không nể tình, hai tay ra sức mạnh hơn.
Ngân Hồ đau kêu ra tiếng.
Giản Tấn hỏi: “Kim Hồ là ai?”
Ngân Hồ lúc này mới nhìn rõ nam nhân trước mặt, theo quán tính mà đáp: “Kim Hồ là huynh trưởng của ta. Ta còn tưởng hắn theo ta đùa giớn.”
Giản Tấn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dặn dò: “Lần sau không được cùng người khác đùa giỡn như vậy nữa.”
“Nga.” Ngân Hồ nhu thuận đáp, lập tức hắn cảm nhận được đôi tay đang dao động của Giản Tấn, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Giản Tấn cười xấu xa: “Ôn lại nội dung đêm qua.”
Hắn hôn lên cái miệng đang mở của Ngân Hồ, chế trụ hắn phía dưới.
Ngân Hồ không có kinh nghiệm gặp phải cao thủ Giản Tấn tự nhiên không có lực chống đỡ, đành phải lần nữa rơi vào biển tình.
Tắm rửa suốt cả buổi sáng, thẳng đến giữa trưa, phải đổ thêm nước, hai người mới tẩy trừ sạch sẽ.
“Đến đây, a, ăn thử miếng thịt này đi.” Giản Tấn gắp miếng thịt đưa vào miệng Ngân Hồ.
“Ân ngon.” Ngân Hồ kêu lên.
“Ân, quả thật rất ngon. Bên ngoài mềm mềm, ngọt ngọt. Kỹ thuật rất khá.” Giản Tấn cũng thưởng một miếng.
“Ta muốn ăn cái kia.” Ngân Hồ đứng dậy, muốn lây tô thịt ở xa, nhưng mới đứng dậy, Ngân Hồ thống khổ kêu “Ai u” một tiếng, ngã ngay trên ghế.
Giản Tấn nhanh chóng đỡ được thắt lưng Ngân Hồ, nói: “Nương tử, ngươi muốn ăn gì cứ nói. Ta gắp cho.”
Ngân Hồ được ăn uống no đủ, sống sung sướиɠ, rồi lại nhìn tên đầu sỏ làm thắt lưng mình đau, oán hận nói: “Ngươi như thế nào không khó chịu, thắt lưng ta đau đến chết rồi đây.”
Giản Tấn cười trừ, nói: “Lần sau ta sẽ chú ý.”
Ngân Hồ kêu lên: “Lần sau ta phải ở trên.” Ngân Hồ ngay từ đầu quyên rằng mục đích là thượng Giản Tấn.
“Cáp.” Miệng Giản Tấn mở lớn, đầu đau vạn phần.
“Uy, nhanh lên, ta phải ăn cái kia.” Ngân Hồ không quan tâm đến Giản Tấn đang nghĩ ngợi gì, vẫn thúc giục nói.
Giản Tấn tiếp tục phục vụ Ngân Hồ, một bên suy nghĩ xem làm sao để đối phó với quyết định của Ngân Hồ.
Hai người thân mật ngọt ngào ăn cơm, căn bản không nhận thấy hành vi quái dị đó khiến mình trở thành tâm điểm của mọi người.
Ngân Hồ thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Giản Tấn, đột nhiên nhớ tới một vấn đề phi thường nghiêm trọng, hắn kéo kéo ống tay áo Giản Tấn, nhỏ giọng hỏi: “Uy, ngươi có tiền không?”
Giản Tấn lắc đầu, nói: “Không có, tiền không phải ở trên người ngươi hết sao?”
Ngân Hồ biến sắc kêu lên: “Giản Tấn, ngươi cũng không nên nói bừa. Ngươi có bao giờ đem tiền cho ta đâu?”
Giản Tấn vô tội nói: “Nhưng không phải một nửa tiền là nương tử cầm sao?”
Sắc mặt Ngân Hồ trắng bệch: “Chính là trên người ta không có nhiều tiền như vậy.” Hắn nhìn chằm chằm đầy bàn sơn hào hải vị, cả giận nói: “Ta mặc kệ, tại người gọi nhiều đồ ăn như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Giản Tấn khó xử nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải làm không công trả nợ chắc?”
Ngân Hồ thấp giọng nói: “Không thể nào?” Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh mình bưng chén đĩa, qua lại giữa đám khách nhân, nghĩ nghĩ, hắn liền thấy tiền đồ của mình sao quá xa vời.
“Chúng ta cứ ngồi như vậy cũng không được đâu.”
Ngân Hồ gật đầu: “Kéo dài thời gian không phải là cách hay.”
(Không biết dịch như vậy có được không. Nguyên văn của nó là “长痛不如短痛”)
Vì thế, Giản Tấn vẫy vẫy tay, tiểu nhị vội vàng tới: “Khách quan, ngài có gì phân phó?”
Giản Tấn lộ vẻ khó khăn, nói: “Này…Này…Tiểu nhị ca, chúng tôi không mang nhiều tiền như vậy, có thể trả bằng cái khác được không?”
Loại người ăn cơm trắng này, tiểu nhị thấy đã nhiều, liền biến sắc, kêu lên: “Chưởng quầy, có người ăn cơm trắng.”
Một nam tử dáng người cường tráng miệng thở ra lửa từ trên lầu đi xuống, lớn tiếng kêu gào: “Ta xem xem, kẻ nào không biết xấu hổ, dám ăn cơm trắng ở đây.”
“Trong này, chưởng quầy.” Tiểu nhị cao giọng kêu lên.
Chưởng quầy cường tráng hai mắt nhíu lại, quay người. Đang định phát hỏa, trông thấy Giản Tấn, lửa giận lập tức tắt, cười tươi như hoa, nói: “Giản thiếu gia, ngọn gió nào đưa ngài tới vậy?”
Thấy không khí lúc này có phần không đúng, tiểu nhị lỗ mãng, chỉ vào Giản Tấn kêu lên: “Chưởng quầy, chính hắn, chính hắn là kẻ ăn không trả tiền.”
Không chờ Giản Tấn giải thích, chưởng quầy đã nhanh cướp lời: “Giản thiếu gia, tiểu nhị này mới tới, chưa quen mặt khách, có gì không phải, mong ngài bỏ qua.”
Ngân Hồ Giản Tấn hai mắt nhìn nhau, không thể lường trước được Giản Tấn trước khi mất trí lại là nhân vật tầm cỡ thế này. Giản Tấn nói: “Chưởng quầy, ta thực sự không có tiền.”
Chưởng quầy nghĩ Giản Tấn hiểu lầm ý mình, liên thanh giải thích: “Giản thiếu gia, ngài đừng đem tiểu nhân ra đùa như thế. Ngài chỉ cần phẩy tay thì tiền không biết bao nhiêu đều vào tay ngài. Ngài yên tâm, số tiền này đủ cho ngài mua sắm.”
Giản Tấn cười nói: “Ta nào có đùa, ta thật sự không có tiền.”
Chưởng quầy hơi trầm ngâm, đối tiểu nhị bên cạnh nhẹ nhàng phân phó.
Tiểu nhị liên tục gật đầu, chạy xuống lầu, chốc lát cầm một đôi đồ vật này nọ đi lên.
Chưởng quầy tiếp nhận, quay đầu lại, nói: “Giản thiếu gia, đây là chút lòng tốt của tiểu nhân. Nhất thời chỉ có thể gom được từng đó bạc, mong ngài không chê.”
Giản Tấn chưa kịp mở miệng, Ngân Hồ đã nhanh chóng đoạt lấy, mặt mày hớn hở nói: “Nếu chưởng quầy đã có ý tốt, chúng ta đành nhận vậy.” Ngân Hồ trong lòng âm thầm cao hứng, đánh bậy đánh bạ, không nghĩ tới Giản Tấn thực sự có tiền, không khỏi cảm thán tuệ nhãn của mình.
Chưởng quầy không biết Ngân Hồ, hỏi Giản Tấn: “Giản thiếu gia, vị này là?”
Giản Tấn cười nói: “Hắn là nương tử của ta.”
Chưởng quầy rõ ràng kinh ngạc, nhưng vẫn che giấu được vẻ kinh ngạc ấy, cười nói: “Hai vị đúng thật là một đôi quý nhân. Có thể nói là lang…lang duy…lang mạo!” Chưởng quầy vất vả mới nặn ra một câu khen ngợi.
(Chỗ “Có thể nói…” đó là mình dịch bừa, nguyên văn là thế này 可以说是郎““郎才““`郎貌)
Lời này ai lại không thích nghe, Ngân Hồ biết chưởng quầy khen hắn với Giản Tấn hợp đôi nhưng vẫn xảo quyệt hỏi: “Chưởng quầy, ai là duy, ai là mạo?”
“Cái này?” Chưởng quầy không biết làm sao trả lời, mồ hôi lạnh cứ rơi.
“Được rồi, Ngân Hồ chỉ giỡn ngươi chút thôi.” Giản Tấn thay chưởng quầy giải vây.
“Đa tạ thiếu gia.” Chưởng quầy xoa xoa mồ hôi lạnh, đi xuống lầu.
Chưởng quầy vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Vị thiếu gia này khi nào cưới được một phu nhân xảo quyệt như vậy, còn là nam nữa chứ! Không được, ta phải đem tin tức của thiếu gia đến cho quận chủ, bằng không chậm chễ cụng không phải giỡn chơi.”
Bên này Giản Tấn cũng truy vấn Ngân Hồ: “Nương tử, ta rốt cuộc là có thân phận như thế nào? Chưởng quầy này sao đối với ta lại cung kính đến vậy?”
Ngân Hồ nào biết được, đang lúc hắn suy nghĩ cách chối đẩy, lại xảy ra một việc, giúp hắn tạm thời thoát khỏi truy vấn của Giản Tấn.
==========================