Ngân Hồ

Chương 3

Trác Kinh quận là một đại trấn nổi tiếng, cũng là điểm giao thông trọng yếu xuyên qua Trung Nguyên, tất cả khánh thương từ nam đến bắc đều phải nghỉ chân tại đây, đổi ngựa, bổ sung lương thực rồi mới tiếp tục hành trình. Bởi vậy mà Trác Kinh quận buôn bán rất phát đạt, tập hợp được nhân sĩ từ khắp nơi, Bắc ngữ, Nam khang ở đây đều có thể nghe được. Bởi vậy mà người Trác Kinh tự xưng là kiến thức rộng rãi. Đặc biệt Trác Kinh quận có một chuỗi khách điếm lớn là Hoa Hảo Nguyệt lâu.

Cái gọi là mở cửa buôn bán, nghênh đón khắp nơi, chuyện cổ quái ngạc nhiên đến đâu chẳng gặp qua. Nghe nói trước đó không lâu, một đoàn ni cô, hòa thượng cầm đao xông đến đòi trọ lại, ngay cả Cái Bang luôn lấy tôn chỉ tiết kiệm cũng phá lệ bao hết toàn bộ khách điếm, hai bên một lời bất hòa thiếu chút nữa xuống tay. Tiểu nhị Bát ca giờ nhớ lại vẫn còn thấy đáng sợ.

Nhưng giờ đây, thấy tình cảnh trước mắt khiến Bát ca không khỏi tự nhủ cảnh giới của mình vẫn chưa đủ cao thâm.

Trước mặt Bát ca là hai gã nam tử đang gắt gao dựa vào nhau, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh. Bất quá Bát ca vẫn thầm khen, hai vị nam tử này ngoại hình cũng thật tương xứng, một người cao lớn uy mãnh, dáng dấp tràn ngập khí khái oai vệ, nam tử kia thấp hơn hắn mấy phần, nhưng cũng là mi thành mục tú, Bát ca thầm nghĩ, hai người này ở chung một chỗ, nếu người này là nữ tử, quả thực là xứng đôi.

Ngân Hồ không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Bát ca.

Hai bọn họ nhìn chằm chằm nhau như thế, trong mắt Giản Tấn chẳng khác nào đưa tình, trong lòng có chút chua sót. Nói đến cũng buồn cười, Giản Tấn sau khi bị Ngân Hồ lừa, thật sự tin rằng Ngân Hồ là nương tử của mình, tự nhiên lại tỏ ý muốn chiếm đoạt, lúc này thấy nương tử cùng người khác mặt đi mày lại, đương nhiên trong lòng không khỏi khó chịu.

Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn tiểu nhị, ôm lấy Ngân Hồ, mặc kệ những kẻ há hốc mồm ra nhìn xung quanh đó.

Ba người đứng đó, chằm chằm nhìn nhau, căn bản không thấy có người đang đứng ở cửa khách điếm.

Chưởng quầy ở phía sau bận rộn cũng nhận ra sự kì quặc, đi tới, thấy tiểu nhị không làm việc lại nhìn chằm chằm khách nhân, tức giận bước lên, hung hăng thúc tiểu nhị một quyền, mới chấm dứt được cục diện xấu hổ lúc đó.

Hắn liên thanh giải thích: “Khách quan, ngại quá. Hắn còn nhỏ, chưa vào làm được bao lâu. Đã phiền hai vị rồi.”

Giản Tấn nói: “Chưởng quầy, chúng ta muốn trọ lại. Cho một gian phòng.”

Chưởng quầy vội vàng đáp ứng, dẫn đường nói: “Hai vị, bên này thỉnh.”

Giản Tấn ôm Ngân Hồ, quan tâm hỏi han: “Nương tử, ngươi có mệt không?”

Ngân Hồ lắc đầu. Phía trước chưởng quầy nghe được lời Giản Tấn nói, thiếu chút nữa lăn xuống lầu.

Giản Tấn vội vàng hỏi: “Chưởng quầy, không sao chứ?”

Chưởng quầy liên tục lắc đầu: “Không có gì. Cầu thang hơi trơn.” Thuận thế liếc mắt nhìn hai người, thật là việc lạ hằng năm, năm nay đặc biệt hơn nhiều.

Chưởng quầy đẩy hai người vào phòng, liền cáo từ. Ngân Hồ nhìn giường lớn trong phòng, liền sầu não.

Giản Tấn chẳng để ý, hắn nhàn nhã ngồi bên giường, hướng Ngân Hồ vẫy tay, nói: “Nương tử, mau tới ngủ.”

Ngân Hồ khó xử nói: “Này…này, không bằng…ta ngủ dưới đất thì hơn.”

Giản Tấn hỏi: “Vì sao phải ngủ dưới đất? Chúng ta không phải vợ chồng sao? Đương nhiên phải ngủ chung giường.”

Ngân Hồ lúc này thật sự là đâm lao phải theo lao, liền giải thích: “Ngươi đang bị thương, ta sợ buổi tối ngủ không yên, động vào vết thương của ngươi.”

Giản Tấn khó hiểu nói: “Nương tử, thương tích của ta không ở trên người, không cần lo lắng.”

Ngân Hồ thật muốn lớn tiếng kêu lên, ngươi ngốc a, ta nói như vậy nửa ngày, chính là không muốn ngủ cùng ngươi, chẳng lẽ nghe không ra.

Giản Tấn nỏi: “Bằng không ta ngủ đất cũng được.”

Ngân Hồ trong lòng áy náy: “Ngươi là người bệnh, sao có thể ngủ đất được?”

“Không việc gì, thân thể ta rất tốt.” Giản Tấn vỗ vỗ ngực, “Nói ra thì làm gì có đạo lí nào tướng công để nương tử ngủ đất chứ?”

Ngân Hồ thấy hắn vẫn kiên trì, cam chịu nói: “Ta thấy giường cũng lớn, chúng ta cùng nhau ngủ đi.” Nhìn thấy Giản Tấn cao hứng, Ngân Hồ lại bổ sung: “Ta ngủ rất xấu tính, nhắc trước ngươi đó.”

Giản Tấn liên tục gật đầu: “Không sao, ta không sợ.”

Nói xong, hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Ngân Hồ lui ra sau vài bước, chỉ Giản Tấn, nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Giản Tấn đáp: “Cởϊ qυầи áo. Chẳng lẽ ngươi mặc quần áo đi ngủ sao?”

Ngân Hồ lắp bắp: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy ngươi còn không mau cởi ra.” Giản Tấn trêu đùa “Chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp?” Sau đó hắn liền bước về phía trước, làm bộ muốn giúp Ngân Hồ cởϊ qυầи áo.

Ngân Hồ vội lắc đầu nói: “Ta…ta tự làm được rồi.’

Hắn vội xoay người, đưa lưng về phía Giản Tấn, chậm rãi cởi nút thắt, bỏ áo ra. Nửa người tiếp xúc với khí lạnh, Ngân Hồ không khỏi rùng mình. Hắn tuy đưa lưng về phía Giản Tấn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Giản Tấn phía sau, gắt gao chăm chú nhìn phía sau lưng hắn, trực giác của Ngân Hồ bỗng nóng lên, đậu đỏ mẫn cảm trước ngực bắt đầu gắng gượng, đứng thẳng. Hắn vội vàng xốc chăn lên, nhanh trốn vào, không dám nhìn thẳng Giản Tấn, thấp giọng nói: “Ta muốn đi ngủ.”

Giản Tấn không kích động như Ngân Hồ, hắn chậm rãi cởi y phục, Ngân Hồ nghe tiếng quần áo được cởi ra, chỉ cảm thấy thời gian trôi thật chậm.

Hắn nghe được Giản Tấn nửa ngày không có động tĩnh, tò mò mở hai mắt, vửa lúc thấy Giản Tấn toàn thân lõa thể (không mặc gì ý) trước giường, tầm mắt Ngân Hồ vừa lúc nhìn chằm chằm bộ vị ở dưới thân Giản Tấn, mặt nhất thời đỏ bừng, lắp bắp: “Ngươi sao lại cởi hết vậy?”

Giản Tấn đáp: “Như vậy thoải mái hơn, hơn nữa hình như ta có thói quen này lúc ngủ, bất tri bất giác cởi hết. Như vậy không ổn sao?”

Ngân Hồ xoay người, đối vách tường, vùi đầu trong chăn, lời nói đứt quãng, nghe không rõ: “Tùy ngươi, ta muốn ngủ.”

Giản Tấn mở chăn ra, nằm tiến vào. Ngân Hồ biết Giản Tấn toàn thân lõa thể, tuy không xoay người lại, nhưng da thịt toàn thân như có tri giác, mẫn tuệ có thể cảm nhận được sự hấp dẫn nồng đậm của Giản Tấn. Ngân Hồ bất giác miệng lưỡi khô khốc, tim đập nhanh, không khí chung quanh bắt đầu loãng dần, toàn thân cao thấp như nhắn dùm khát vọng của nam nhân phía sau.

Không biết có phải do quá khẩn trương hay cả ngày mệt nhọc, Ngân Hồ cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.

Nhưng Giản Tấn lại không tài nào ngủ được, hắn nhìn mạn giường, thở dài.

Ngân Hồ bên này ngủ cũng không yên, không biết có phải bạch tuộc chuyển thế không.

Lúc này Ngân Hồ sửa tư thế nằm, cả người gắt gao ôm lấy Giản Tấn, đầu chôn sâu vào cổ Giản Tấn, hơi thở phả vào cổ hắn, hai tay ôm lấy hắn, càng quá phận chính là Ngân Hồ một chân khóa trước bụng Giản Tấn, tay kia đặt ở tiểu đệ đệ bên dưới.

Giản Tấn đáy lòng kêu thảm, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải vô năng. Hắn bị thương ở đầu không phải nửa người dưới. Thân thể hắn cực khỏe mạnh, tiểu đệ đệ bị Ngân Hồ hấp dẫn cao cao đứng thẳng chính là minh chứng tốt nhất.

Nhưng giậu đổ bìm leo là hành vi Giản Tấn vô cùng khinh thường, vì cứu lại lí trí sắp bị làm hỏng kia, hắn cố gắng đẩy hai tay, hai chân Ngân Hồ ra, nhưng Ngân Hồ lại không chịu để yên, càng làm càn. Nếu không phải còn nghĩ hắn đang ngủ say, Giản Tấn còn hoài nghi Ngân Hồ cố ý hấp dẫn hắn.

Giản Tấn thử nhiều lần, rốt cuộc cũng phải để yên, hắn nắm chặt hai tay, hít sâu, muốn bình ổn du͙© vọиɠ của mình. Ngay lúc có chút hiệu quả, Ngân Hồ không biết sống chết kêu một tiếng. Âm thanh này như chặt đứt ý trí yếu ớt của Giản Tấn, du͙© vọиɠ lại sung huyết đứng lên.

Giản Tấn trừng mắt nhìn Ngân Hồ, nghĩ thầm, đây là tự ngươi chuốc lấy.

Cuối cùng du͙© vọиɠ cũng chiến thắng lí trí, Giản Tấn bắt đầu thăm dò cơ thể trắng noãn, tản ra một mùi hương như nữ nhi của Ngân Hồ, gắt gao hôn trụ Ngân Hồ, phát huy tinh thần hiếu học, đem đầu lưỡi đi vào, không bỏ sót một chỗ nào trong miệng Ngân Hồ, cuối cùng còn hấp trụ đầu lưỡi Ngân Hồ.

Nụ hôn cứ như dài cả thế kỉ, Ngân Hồ bị hôn liền hô hấp không được, mở mắt thở hồng hộc. Mắt hé mở liền thấy Giản Tấn ở ngay trước mắt, vội vàng đẩy ra, Giản Tấn buông miệng Ngân Hồ ra, Ngân Hồ liền mở to miệng hô hấp.

Giản Tấn vẫn không nhàn rỗi, tham lam da thịt hắn, từ cổ đi xuống.

Lúc này Ngân Hồ mới mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, nói: “Giản Tấn…ngươi làm gì vậy?”

Giản Tấn thẳng người, nhìn Ngân Hồ, cười nói: “Làm chuyện vợ chồng lúc này phải làm.”

Ngân Hồ vốn muốn dãy dụa, nhưng bị Giản Tấn hôn trụ, lời nói cũng theo đó mà bị hắn nuốt vào. Ngân Hồ bị kĩ năng hôn cao siêu đó hạ gục, sớm mất lí trí, thấp giọng kêu.

Lần này Giản Tấn hôn đến tận hứng mới buông Ngân Hồ ra, hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm hạ thân của Ngân Hồ, chỉ thấy da thịch hắn trắng nõn lộ ra màu phấn hồng mê người, mắt khẽ nhếch, lộ ra mị thái nhè nhẹ, tóc đen ở phía sau rối tung, mê người lạ thường.

Mất tiếp xúc, Ngân Hồ hơi hơi phát ra tiếng kháng nghị, Giản Tấn thấp giọng an ủi: “Ngoan, sẽ thoải mái ngay thôi.” Trong giọng nói hàm chứa sự hấp dẫn cùng du͙© vọиɠ. Ngân Hồ mở hai mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý cứ theo đó mà lưu chuyển.

Hai tay Giản Tấn theo cơ thể Ngân Hồ đi xuống, đi tới nơi du͙© vọиɠ kia, nắm chặt ma sát. Ngân Hồ không chịu nổi hấp dẫn, không lâu liền lộ ra chất lỏng màu trắng.

Giản Tấn cười khẽ: “Thật đúng là mẫn cảm…” hắn đem mật dịch vẽ loạn ở cúc huyệt Ngân Hồ.

Ngân Hồ kinh sợ, dù là hồ yêu so với người bình thường mềm mại hơn. Nhưng vẫn có chút nhanh, ngón tay Giản Tấn thâm nhập gặp trở ngại.

“Hảo…Đau quá.” Ngân Hồ khẽ kêu.

Giản Tấn nhìn vẻ mặt thống khổ của Ngân Hồ, không đành lòng. Hắn lại lần nữa kɧıêυ ҡɧí©ɧ bộ vị mẫn cảm của Ngân Hồ, khiến đau đớn qua đi, du͙© vọиɠ lại dâng cao.

Giản Tấn không vội xao động, khẽ xoay người Ngân Hồ, nâng lưng hắn lên, vươn đầu lưỡi, cẩn thận khuếch chương mật huyệt của Ngân Hồ.

Ngân Hồ thấy cơ thể khác thường. Hậu huyệt bị Giản Tấn khuếch chương dần mở ra, để lộ đóa hoa phấn hồng.

Giản Tấn chớp được thời cơ, liền đem phân thân của mình tiến vào.

“Ngô…” Tuy đã khuếch chương nhưng đau đớn vẫn không hề suy giảm, Ngân Hồ thống khổ chảy nước mắt, kêu lên: “Giản Tấn, thực sự…rất đau. Ngươi mau buông ra.”

Giản Tấn thấp giọng an ủi: “Ngoan, thả lỏng, sẽ không đau đâu.” Giản Tấn không dám cử động, mạnh mẽ kiềm chế du͙© vọиɠ, mồ hôi theo trán lăn xuống mắt Ngân Hồ, hòa cũng nước mắt của hắn.

Hắn một bên kiềm chế du͙© vọиɠ, một bên kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ đã sớm nhuyễn hạ của Ngân Hồ. May mắn Ngân Hồ khác với người thường, mau chóng thích ứng với đau đớn, hâu huyệt cũng tự động được bôi trơn.

Giản Tấn cảm nhận được Ngân Hồ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vì thế mà hắn hạ thắt lưng, Ngân Hồ lập tức thở gấp, hắn nắm chặt thắt lưng Ngân Hồ mà tiến vào.

“A…không…không cần…ngừng lại…” Thân thể vốn mẫn cảm của Ngân Hồ bị Giản Tấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng thêm xúc động mà đứng lên, hắn đã sớm chìm trong khoái hoạt mà Giản Tấn tạo ra, hai chân tự động bò lên thắt lưng Giản Tấn, móng tay cũng bám vào lưng Giản Tấn, để lại vết trảo tinh tế.

Giản Tấn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía sau lưng, va chạm càng thêm kịch liệt khiến Ngân Hồ phát ra mị thanh. Trong tiếng kêu, hai người như được phóng thích, cầu vồng bảy sắc chợt hiện ra trước mắt, Giản Tấn cùng Ngân Hồ như được bước tới thiên đường.

Ăn tiên đan của Ngân Hồ, tinh lực sớm khôi phục Giản Tấn càng tin vào công hiểu của tiên đan, trời sáng mới buông tha cho Ngân Hồ, lúc này đã không còn cầu xin như trước mà đã sớm hôn mê. Giản Tấn khiến hắn vô số lần hôn mê rồi tỉnh, tỉnh lại vựng mới thỏa mãn. Ôm Ngân Hồ đang hôn mê, cả hai từ từ đi vào giấc ngủ.