Chương 48.2
Cô tới chỗ bình thường mình hay hái quả dại, ngẩng đầu nhìn chùm quả dại ở chỗ cao, khẳng định chính mình sẽ không có năng lực hái được, liền nhận mệnh hái mấy quả siêu vẹo có thể ăn được ở chỗ thấp, cắn một miếng vị chua ngập đầy miệng, hương vị vô cùng khó nuốt.
Cô chịu đựng vị chua ê răng, cố gắng ăn mấy quả, cuối cùng cũng không biết là no rồi hay vẫn là có gì khác, vậy mà cảm giác đói khát cơ hồ giảm đi một nửa, cô cũng coi như có chút tinh thần.
Thời Lễ thở nhẹ một hơi, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Kinh Diễn sắc mặt âm trầm đứng phía sau, trong tay còn cầm hai bao giấy dầu, Thời Lễ vừa ngửi liền biết bên trong là bánh bao nhân canh thịt. Cô nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy cảm giác chắc bụng vừa rồi đều là biểu hiện giả dối, lúc này đói đến có thể nuốt vào cả một con trâu.
Nhưng cô cũng không dám há miệng nói muốn ăn bánh bao với Thẩm Kinh Diễn, chỉ có thể cười gượng hỏi: "Sao ngài lại tới đây?"
"Ai cho ngươi ra ngoài?" Giọng nói của Thẩm Kinh Diễn đồng thời vang lên cùng lúc với cô.
Thời Lễ dừng một chút: "Ta, ta ra ngoài tìm chút đồ ăn."
Thẩm Kinh Diễn thấy cô còn dám thừa nhận, sắc mặt càng thêm âm trầm, sau một lát mới lãnh đạm nói: "Trở về."
".. Được."
Thời Lễ gật gật đầu, đi theo phía sau hắn quay về sơn động, chỉ là ngày hôm qua cô đã làm quá độ, bước chân đi hơi nhanh sẽ bị đau, chỉ có thể chậm rì rì theo phía sau, trơ mắt nhìn khoảng cách của mình cùng Thẩm Kinh Diễn càng lúc càng lớn.
"Đi chậm như vậy, lại muốn chạy?" Thẩm Kinh Diễn dừng lại lạnh giọng hỏi.
Thời Lễ vội lắc đầu: "Không có."
Vào lúc cô quyết định cắn răng đuổi kịp, đột nhiên giống như bị một cái dây thừng nhìn không thấy trói chặt, trực tiếp phập phồng bay lên, tự động đi theo phía sau Thẩm Kinh Diễn, giống như hắn đang thả diều. Trong lòng cô vừa động, suy nghĩ đột nhiên có chút phức tạp.
Thẩm Kinh Diễn mang theo Thời Lễ đang bay trôi nổi trở lại sơn động, trực tiếp ném cô lên trên giường, còn chính mình đi đến bàn đá ngồi xuống, mở hai túi giấy dầu vẫn luôn mang theo ra, mùi hương bánh bao nhân canh thịt nháy mắt bay ra ngoài.
Bụng Thời Lễ lại bắt đầu ùng ục, Thẩm Kinh Diễn coi như không nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh gắp lên một cái ăn luôn, chờ cô không chịu nổi dụ hoặc tới xin tha với hắn.
Nhưng mà hắn đã xem nhẹ cốt khí của Thời Lễ, hắn liên tục ăn ba cái, cũng chưa thấy cô tới xin tha không nói, còn thấy cô trực tiếp nằm xuống, có vẻ tính toán dùng giấc ngủ làm giảm cơn đói.
Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn hóa đen, vung tay quăng đũa buồn bực nói: "Banh bao gì chứ, khó ăn muốn chết!"
Lỗ tai Thời Lễ giật giật, nghĩ thầm nếu ngài đã không thích, vậy ném cho ta đi.
Sau đó câu tiếp theo của Thẩm Kinh Diễn đó là: "Ngươi lại đây ăn, đừng làm mùi của thứ ghê tởm này bay khắp nơi."
Tinh thần Thời Lễ chấn động, vội vàng ngồi dậy, nhìn hắn cẩn thận xác nhận: "Là cho ta ăn?"
"Sơn động này còn có vật thứ ba còn sống?" Thẩm Kinh Diễn trào phúng.
Thời Lễ lấy lòng cười cười, như là sợ hắn đổi ý liền bay nhanh đứng dậy, chỉ là lúc xuống giường vẫn bị động tới chỗ bị thương, sắc mặt cô tức khắc thay đổi.
Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, Thẩm Kinh Diễn theo bản năng liền muốn đi qua đỡ, nhưng còn chưa kịp hành động, cô đã vội vã đi tới, bộ dáng nhìn không ra chút khó chịu nào, vì thế hắn muốn đứng dậy lại ngừng lại.
Thời Lễ ngồi vào chỗ đối diện với hắn, cầm lấy chiếc đũa sạch sẽ liền bắt đầu ăn, bởi vì ăn quá nhanh mà đồ vẫn còn nóng, môi vốn bị mυ'ŧ đến đỏ giờ lại càng đỏ hơn.
"Chậm một chút, giống như quỷ chết đói vậy." Thẩm Kinh Diễn ác liệt nói.
Thời Lễ run lên một chút, động tác thuận theo chậm lại. Thẩm Kinh Diễn nhìn thấy cô nghe lời mình nói như vậy, theo lý thuyết phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng sao lại có loại cảm giác lòng dạ không thuận, giống như bọn họ lại về tới khoảng thời gian vừa mới vừa quen biết, cô vẫn bị hắn nuôi dưỡng như một con chim sẻ.
Thời Lễ không biết giờ phút này tâm tình của Thẩm Kinh Diễn có bao nhiêu phức tạp, chỉ chuyên chú với bánh bao nhân canh thịt trước mắt, bánh bao này ăn một lần liền biết là vừa ra lò, cũng không biết Thẩm Kinh Diễn dùng biện pháp gì, sau khi mang về vậy mà lại không bị nguội đi, da bánh vẫn trước sau căng mềm như cũ, nước canh bên trong nóng hầm hập, cắn một miếng hương vị liền nổ tung ở trong.
Cô hưởng thụ nheo nheo mắt, nhanh chóng giải quyết hai gói bánh bao nhân nước xong xuôi, lúc phát ra một tiếng no mới nghĩ đến, Thẩm Kinh Diễn nếu không mua đồ ăn cho cô, vì sao sẽ lấy về hai đôi đũa?
Mới vừa nghĩ ra câu hỏi này, trong đầu cô liền hiện lên một chút ký ức ban đêm hôm qua, nghĩ đến chính mình quấn lấy Thẩm Kinh Diễn như vậy, nhưng hắn lại không chút nào tức giận, ngược lại trở tay còn ôm lấy cô.
Đại khái hắn thích chính mình, cho nên mặc dù hận chính mình không thích hắn, cũng nhịn không được tiếp tục thích. Thời Lễ mím môi, cẩn thận nhìn hắn một cái.
"Ăn no thì đi lên giường nằm xuống." Thẩm Kinh Diễn không kiên nhẫn nói.
Thời Lễ lên tiếng, chậm rì rì đứng dậy đi đến trên giường, có vẻ không quen nhìn cô đi chậm như vậy, cô vừa mới đi hai bước, một trận gió liền cuốn cô ném lên trên giường, nháy mắt liền nằm tốt.
Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm đi qua, bắt lấy đai lưng của cô liền mạnh mẽ cởi bỏ.
Thời Lễ sửng sốt một chút, vội vàng nắm lấy: "Không được, hiện tại không được.." Cô còn rất đau, nếu lại làm tiếp khẳng định sẽ đau chết.
Thẩm Kinh Diễn chỉ coi như không nghe thấy, lấy sức lực làm cô không thể từ chối mà xé bỏ toàn bộ y phục của cô ra, Thời Lễ liều mạng nắm chặt làm phát ra tiếng xé kéo vang lên, tay cô cũng chỉ còn dư lại vải dệt rách nát.
Khi chân bị mở ra, Thời Lễ khuất nhục nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Thẩm Kinh Diễn từ trong lòng móc ra một cái bình sứ, vừa ngẩng đầu liền thấy cô đang không tiếng động khóc, tức khắc hoảng hốt, nhíu mày trách cứ: "Cũng chỉ là bôi thuốc cho ngươi, ngươi khóc cái gì mà khóc!"
Thời Lễ sửng sốt, hai mắt đẫm lệ mông lung mở to: "Chỉ là bôi thuốc phải không?"
"Nếu không thì sẽ làm gì, ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi xong liền tự nghĩ tới đáp án, sắc mặt tức khắc càng thêm khó coi, "Ta ở trong mắt ngươi lại không bằng cầm thú như vậy?"
Thời Lễ cắn môi, im lặng nhưng vẫn tiếp tục khóc, Thẩm Kinh Diễn lúc này thật sự luống cuống, buông bình sứ nói: "Bôi thuốc cũng không phải hành hình, có cái gì mà khóc, đừng nói ngươi không muốn, nếu như vẫn không bôi thuốc, ngươi sẽ còn lâu mới khỏi, đến lúc đó chịu tội vẫn là chính ngươi."
".. Thật xin lỗi." Thời Lễ nghẹn ngào xin lỗi.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, một bàn tay cầm lấy bình sứ, một cái tay khác lấy thuốc mỡ trong suốt bên trong quệt một đống, bắt lấy chân cô dò xét đi vào, nghe được Thời Lễ kêu lên một tiếng, mới lãnh đạm mở miệng: "Vì sao phải xin lỗi? Cảm thấy không có cách nào đáp lại tình cảm của ta cho nên áy náy? Vậy thật ra là ngươi thích ta sao!"
Tuy rằng muốn nói thật tiêu sái, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được mà toát ra oán khí.
Tay Thời Lễ gắt gao nắm chặt chăn đệm dưới thân, khó chịu lại sung sướиɠ căng ngón chân, hô hấp đứt quãng trả lời: "Ta không làm được.."
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Kinh Diễn liền tăng thêm một phân sức lực, tức khắc cô không nói ra được gì nữa.
"Có cái gì mà không làm được, ta nơi nào không đáng để ngươi thích?" Thẩm Kinh Diễn đạm mạc hỏi.
Nhưng Thời Lễ đã không còn biện pháp trả lời vấn đề của hắn, hắn chỉ có thể bôi thuốc cho cô trước, sau khi kết thúc mới giúp cô mặc lại y phục, một lần nữa chất vấn: "Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hay sao?"
"Đủ tốt." Thời Lễ hô hấp còn chưa xong, trên má cũng phiếm hồng khả nghi, tóc rời rạc rơi xuống, một bộ dáng mê người mà không tự biết.
Editor: Q17
Hầu kết Thẩm Kinh Diễn giật giật, tức tối nhịn xuống xúc động muốn một lần nữa lột cô xuống, xụ mặt hỏi: "Vậy vì sao không thích ta? Chỉ bởi vì ta là xà?"
Thời Lễ do dự một cái chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào.
"Quả nhiên là nguyên nhân này sao?" Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi, ý niệm vừa rồi sinh ra với cô cũng nháy mắt không thấy, "Ta không chê ngươi phàm nhân ngu dốt, ngươi còn ghét bỏ ta là yêu."
".. Cũng không cần nói như vậy." Thời Lễ nhịn không được nói.
Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi muốn ta nói như thế nào, chẳng lẽ ngươi không phải ghét bỏ ta là xà, cho nên mới không thích ta? Ta hỏi ngươi, nếu ta là người, lại mang khuôn mặt như thế này, còn đối với ngươi vô cùng tốt, ngươi khẳng định sẽ đối với ta sinh ra tình yêu nam nữ đi."
Ngữ khí của hắn đông cứng, giống như đang chất vấn, nhưng đáy mắt lại không tự giác toát ra một tia chờ mong.
Thời Lễ nhìn đôi mắt hắn, đột nhiên xác định hắn sẽ không gϊếŧ chính mình, trong lúc nhất thời cả người đều thả lỏng lại.
Một khi thả lỏng, liền muốn nói thật, Thời Lễ châm chước một lát, rốt cuộc lắc lắc đầu: "Sẽ không."
"Ngươi có ý gì?" Đồng tử trong mắt Thẩm Kinh Diễn nháy mắt dựng đứng.
Đi tới lúc này, Thời Lễ cũng sắp bị hù chết, nhưng hôm nay lại không thấy khẩn trương, sau một hồi trầm mặc chua xót cười: "Nếu đổi lại là ngài bị bắt đi, ngài sẽ thích người bắt ngài đi sao?"
Thẩm Kinh Diễn sửng sốt.
"Tính mạng của ngài ở trong tay hắn, sống hay chết toàn bộ đều xem tâm tình của hắn, nếu tâm tình của hắn không tốt, liền cho ngài uống thuốc độc, hoặc là dùng phương pháp khác tra tấn ngài, ngài luôn ở bên cạnh nguy hiểm, tùy thời có khả năng bị hắn đẩy xuống vực sâu, nếu là ngài, ngài sẽ thích người như vậy sao?" Thời Lễ nói, suy nghĩ dần dần rõ ràng hơn.
Đúng vậy, cùng với việc tính mạng không được nằm trong tay mình, cho dù là người hay là yêu cũng không còn quan trọng như vậy, mặc dù Thẩm Kinh Diễn đối với cô rất tốt, nhưng như vậy cũng không thể che giấu tùy thời cô đều có khả năng bị gϊếŧ chết. Quan hệ của bọn họ từ lúc bắt đầu chính là không giống nhau, nếu cô ở trên cao, thì cũng có thể sẽ thích người ở trên cao, nhưng đến khi chính mình đang ở phía dưới, thì phải vắt hết óc để bảo vệ tính mạng, làm sao sẽ dám thích người phía trên.
Cô có thể xác định, mặc dù Thẩm Kinh Diễn không phải là xà, cô cũng sẽ không thích hắn.
Thẩm Kinh Diễn ngơ ngác nhìn cô, bị vấn đề của cô đánh đột nhiên không kịp phòng ngừa, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Nhưng ta đối với ngươi tốt.."
"Trong mối quan hệ không bình đẳng, ngài đối tốt với ta cũng đã là một phần thưởng may mắn rồi," Thời Lễ nói xong thấy Thẩm Kinh Diễn muốn phản đối, liền bổ sung một câu, "Ngài có thể đảm bảo rằng ngài không mong đợi bất cứ điều gì từ ta khi ngài đối tốt với ta không?"
Thẩm Kinh Diễn đột nhiên không nói nữa. Hắn đương nhiên mong đợi, hắn đối tốt với cô, chính là vì muốn cô thích hắn rồi sẽ không rời khỏi hắn, nhưng cô khen ngược, không rời đi là không rời đi, nhưng một chút cũng không thích hắn.
Thời Lễ nhợt nhạt cười: "Cái tốt của ngài đều có giá, ta tiếp nhận rồi thì sẽ phải nỗ lực trả nợ, một khi còn chưa trả được, ngài có lẽ sẽ muốn tính mạng của ta, tựa như lần này phát hiện ra ta không thích ngài, ngài không phải cũng muốn gϊếŧ ta sao? Nhưng nếu ngài nghĩ kỹ lại, ta cũng chỉ là một nô ɭệ ngài bắt được, ngoài việc không thích ngài, ta còn có chuyện gì làm không đúng sao?"
Thẩm Kinh Diễn á khẩu không trả lời được.
"Tuy rằng nói như vậy khả năng ngài sẽ càng tức giận, nhưng điều ta muốn nói chính là, ta không nghĩ là sai khi mình không thích ngài." Thời Lễ hít sâu một hơi, rốt cuộc đem nhưng lời muốn nói đều nói ra, "Phu thê cũng được, người yêu cũng được, đều là địa vị bình đẳng, sẽ bao dung cho nhau nâng đỡ giúp nhau, nhưng ta với ngài lại không phải, ta tồn tại theo hơi thở của ngài, ngài cũng không thích ta nghịch ý ngài, cho nên giữa chúng ta không có khả năng là tình yêu nam nữ."
Giờ khắc này Thẩm Kinh Diễn có phải xà yêu hay không đối với cô mà nói cũng không còn quan trọng, quan trọng là cô đã tính táo mà nghĩ, biết chính mình vì sao luôn không yêu hắn.
Cô nói xong lại có chút lo lắng, sợ Thẩm Kinh Diễn bị mình nói bực, trực tiếp một tát chụp chết chính mình, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy hắn sẽ không làm như vậy.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lâu đến lúc sắp lật đổ ý niệm của chính mình, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu ta sửa, ngươi sẽ thích ta sao?"
Thời Lễ ngẩn người: "Cái gì?"
"Còn có thể là cái gì, ngươi cũng không bị điếc, chẳng lẽ không nghe thấy?" Thẩm Kinh Diễn lập tức mất kiên nhẫn, nhưng nói xong lại nhớ tới cô vừa rồi nói chính mình những cái đó, lại áp xuống tính tình nói, "Trừ bỏ ta từ yêu biến thành phàm nhân này là không đổi được, thứ khác ngươi muốn ta sửa cái gì liền nói, ta sửa."
Thời Lễ: ".. Ngài đây là muốn truy ta?"
"Ta không có việc truy ngươi làm cái gì, ngươi chẳng lẽ còn muốn chạy?" Thẩm Kinh Diễn nhíu mày hỏi.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật, sau một lúc lâu hít sâu một hơi: "Ngài để ta loát lại đã."
Thẩm Kinh Diễn vì muốn để cô thích hắn, cho nên muốn sửa lại tính tình của chính mình.. Thế giới này quá ma huyễn, hắn vẫn là xà yêu tối tăm điên cuồng như cũ sao? Sao lại đột nhiên biến thành trung khuyển rồi?
Thời Lễ cảm thấy chính mình không thể bị biểu hiện giả dối đó che giấu, giờ phút này hắn thoạt nhìn lại thông tình đạt lý, cũng không che giấu được sự thật hắn khởi xướng mà giận lên liền muốn gϊếŧ người, nếu cô cho rằng hắn có thể sửa được, vậy thật là hỏng đầu rồi.
Nhưng mặc dù không tin, cũng cần phải phối hợp một chút, bằng không hắn lại tức giận thì làm sao bây giờ?
Thời Lễ rối rắm chốc lát, cẩn thận nói: "Việc này.. Về sau ngài sẽ không gϊếŧ ta chứ?"
"Không gϊếŧ," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, cứng rắn nói, "Lần trước cũng không tính gϊếŧ ngươi, là ngươi dứt vảy làm đau ta, cơ bắp của ta mới buộc chặt, lúc ấy cũng không phải muốn gϊếŧ chết ngươi."
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn giận đến mức tận cùng thì cho dù miệng phun lời ác, cũng không nghĩ tới việc muốn gϊếŧ cô.
Thời Lễ ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đột nhiên cảm thấy hắn nói có thể là thật sự.. Chủ yếu là hắn cũng không có lý do lừa cô, hắn so với chính mình mạnh hơn nhiều, hai ngón tay là có thể bóp chết cô, hơn nữa đã hứa hẹn muốn sửa lại, không cần thiết cố sức nói dối.
Thời Lễ có chút dao động.
"Mau nói, muốn ta sửa cái gì." Thẩm Kinh Diễn thúc giục.
Thời Lễ nghĩ nghĩ: "Ngài đừng tức giận lung tung."
"Được." Thẩm Kinh Diễn lập tức đồng ý.
Thời Lễ nuốt nước miếng: "Cũng đừng động một chút dùng ngôn ngữ nhục nhã ta, nếu là ở dân gian, miệng ngài như vậy là sẽ không thể cưới được tức phụ đâu."
Chân mày Thẩm Kinh Diễn cau lại, cô tức khắc không dám nói tiếp nữa, cũng may hắn suy nghĩ nửa ngày, vẫn miễn cưỡng đồng ý: "Có thể có thể, nhưng ngươi cũng đừng giận ta."
"Ta ngoại trừ việc không thích ngài, hình như lúc khác ta cũng không tức giận với ngươi mà." Thời Lễ vẻ mặt vô tội
Thẩm Kinh Diễn: ".. Chút việc này cũng đủ tức chết ta."
Thời Lễ có chút cảm giác đuối lý, tức khắc không dám nói tiếp nữa.
Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô một cái: "Còn muốn sửa chỗ nào nữa?"
".. Hình như cũng không còn, về sau ngài có thể tôn trọng ta một chút không, nếu ta không muốn làm, ngài đừng ép ta." Thời Lễ thật cẩn thận bổ sung một cái.
Thẩm Kinh Diễn tà khí liếc mắt nhìn cô: "Thế nào, trước kia ta bức bách ngươi rất nhiều?"
Thời Lễ: "..."
Ngài không cảm thấy vậy à?
Chỉ là cô tạm thời không thể nghĩ được, nên cũng không nhắc lại, Thẩm Kinh Diễn khinh thường xuy một tiếng: "Chỉ chút việc như vậy cũng không khó khăn lắm, ta tất nhiên sẽ làm được."
Hắn nói xong nghĩ nghĩ: "Hôn ta một chút, chúng ta như vậy xem như bắt đầu lại."
"Không muốn hôn."
Thẩm Kinh Diễn: "?"
"Ngài đồng ý với ta rồi, ta không muốn bị bức bách, ta hiện tại không muốn hôn ngài." Thời Lễ nghiêm trang nói.
Thẩm Kinh Diễn: "..."
Hắn thu lại câu nói vừa rồi, việc này khó khăn quá lớn.
Editor: Q17