Chương 48.1
Vào lúc cổ bị thít chặt, Thời Lễ cảm thấy mình sắp chết rồi, nghĩ đến mình vì muốn về nhà mà nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng vẫn phải chết ở trong thế giới tiểu thuyết, cô liền sinh ra một loại cảm giác không cam lòng.
Cô liều mạng giãy dụa, nước mắt tức khắc chảy ra ngoài, một bàn tay dùng sức dứt vảy của Thẩm Kinh Diễn. Người sắp chết, có thể bộc phát ra sức lực tiềm tàng, cô vậy mà dứt được một khối vảy của Thẩm Kinh Diễn ra ngoài, vảy sắc bén cắt qua tay cô, máu nhanh chóng chảy ra ngoài, cùng máu của Thẩm Kinh Diễn trộn lẫn, nhất thời không biết máu của ai là đâu.
Thẩm Kinh Diễn không nghĩ rằng cô sẽ động thủ, căn bản vảy ở đuôi đã bị dứt ra ngoài, không chịu khống chế thít chặt lại, sau đó hắn liền thấy được mặt của Thời Lễ đỏ lên, đồng tử dựng đứng của hắn lập lòe một chút, mặt vô cảm ném cô lên giường.
Thời Lễ bị ném cảm giác cơ thể như bị rời ra từng mảnh, nhưng cô cũng không rảnh lo cái khác, chỉ dựa vào giường há miệng thở dốc, chảy nước mắt chúc mừng chính mình chưa chết ngay lập tức.
Đuôi rắn mất đi vảy của Thẩm Kinh Diễn còn đang đổ máu, nhìn nữ nhân lộ ra thần sắc thống khổ, hắn lập tức tiến lên một bước, nhưng sau khi định thần phát hiện ra cô không có nội thương, lại tức giận dừng bước chân. Thời Lễ hô hấp thông thuận, mới quay đầu nhìn về phía hắn.
Giá trị thù hận của nam phụ: 100%
Cổ họng của cô vừa nóng rát vừa đau đớn, nói không ra tiếng, chỉ có thể gắt gao nắm chặt vảy của hắn, để chính mình có khả năng tỉnh táo.
"Ngươi chết một vạn lần cũng không đủ trả, nhưng trước tiên cũng phải sinh trứng của ta ra trước, trước khi sinh xong trứng, ta liền tạm thời giữ lại mạng của ngươi." Thẩm Kinh Diễn lạnh nhạt nói xong, vung ống tay áo với cô, chỗ nóng rát đau đớn ở cổ hỏng của Thời Lễ lập tức biến mất.
Thời Lễ nuốt nước miếng, lạnh run muốn cùng hắn giải thích, nhưng hắn không hề cho cô cơ hội, trực tiếp xoay người rời đi.
Thời Lễ cuộn mình thành một cục, hồi lâu lúc sau mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hiện tại tạm thời an toàn, nhưng về sau thì sao? Cô vô cùng rõ ràng chính mình trong bụng căn bản không có trứng gì hết, giờ phải đi nơi nào tìm cho Thẩm Kinh Diễn một quả trứng? Mà hiện giờ giá trị thù hận đã về tới 100%, trong chốc lát cô căn bản không thể rời đi được, việc không có trứng sớm muộn gì cũng sẽ lòi.
Bây giờ nói cho hắn biết sự thật, hay là gạt rồi sống thêm một đoạn thời gian nữa, Thời Lê trầm tư hồi lâu cũng không cho ra được đáp án.
Sơn động dự trữ đủ đồ ăn cho hai ngày, khi Thời Lễ nghĩ mình sắp đói chết ở chỗ này, Thẩm Kinh Diễn đã đúng lúc trở lại, khi trở về trên tay cầm theo một gói đồ ăn, nhìn thấy Thời Lễ liền tùy tay ném ở bên chân. Thời Lễ mím môi, không nói một lời cầm lên, hồi lâu sau chất phác mang đến trên bàn đá trước mặt Thẩm Kinh Diễn.
Thẩm Kinh Diễn lạnh nhạt nhìn cô, đáy mắt một khoảng lạnh lẽo.
"Chú pháp của ngài.. Đã giải được chưa?" Thời Lễ hơn nửa ngày mới lấy hết can đảm nói chuyện.
Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nhìn cô: "Ta không có người yêu thích, ai vì ta giải trừ?" Hắn cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại bị một chú pháp nhập môn làm khó dễ, cho nên hiện giờ phải dùng linh lực mạnh mẽ áp chế, mới tránh làm cơ thể nổi lên nóng rực.
"Vậy, đuôi ngài tốt hơn chưa?" Thời Lễ cẩn thận hỏi.
Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiễn lên tia trào phúng: "Nếu không quan tâm, cớ sao phải hỏi?"
Thời Lễ im lặng một chút: "Ta quan tâm."
"Thu lại sự dối trá của ngươi, thật làm ta ghê tởm." Thẩm Kinh Diễn vô cảm nói.
Thời Lễ cắn môi, mắt nhìn về vị trí bị thương của hắn, chỉ thấy chỗ bị thiếu đi một mảnh vảy, giờ đây máu thịt lẫn lộn, nhìn qua vô cùng nghiêm trọng.
Thời Lễ nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Không phải chỗ ngài có rất nhiều linh dược sao, vì sao lại không dùng đến?"
"Vảy này hơn một ngàn năm mới sinh ra một cái, nếu muốn khôi phục như lúc đầu, phải chờ tới lần thoái hóa tiếp theo, dùng thuốc gì cũng không hiệu quả." Thẩm Kinh Diễn cũng không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của cô, nhưng nhìn đến sầu lo trong mắt đó, biết rõ là giả, nhưng vẫn theo bản năng trả lời.
Thời Lễ nghe vậy, lập tức bị áy náy ép tới không thở nổi, hơn nửa ngày mới gian nan nói: "Thật xin lỗi.."
"Không cần giả mù sa mưa xin lỗi, ta không cần." Thẩm Kinh Diễn lãnh đạm nói.
Thời Lễ cúi đầu không nói.
Thẩm Kinh Diễn nhìn đồ ăn đặt ở trên bàn đá, hơn nửa ngày mới mím môi lạnh lùng nói: "Còn ở đây chướng mắt ta làm gì, không cầm đồ ăn mà biến đi, nếu làm trứng của ta đói lả, ta sẽ không tha cho ngươi."
Thời Lễ nhấp môi, sau một lúc lâu giọng khàn khàn nói: "Trong bụng ta không có trứng."
Thẩm Kinh Diễn giữa mày nhảy dựng, ánh mắt đột nhiên sắc bén.
"Kỳ kia của ta vẫn tới như bình thường, nhưng lại không có năng lực sinh dục, căn bản không có khả năng mang thai đứa trẻ được." Thời Lễ khô khốc nói.
Thẩm Kinh Diễn ánh mắt đen đi: "Là không có khả năng sinh đẻ, hay là không muốn sinh trứng cho ta?"
"Ta vẫn luôn cùng ngài ở bên nhau, ăn mặc chi phí ngài rõ ràng nhất, ta không có khả năng gian lận vào việc này, mà ta hiện tại có mang thai hay không, ngài hẳn là cũng có thể tra được." Thời Lễ run giọng nói, sợ Thẩm Kinh Diễn kích động một cái liền đem mình đánh chết.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lúc này mới cười lạnh một tiếng: "Nếu đã biết tình huống của chính mình, tại sao lúc trước không nói?" Hắn lại không nghĩ tới, cô không chỉ thích mình là giả, mà đến chuyện mang thai này cũng không phải thật, hắn tự xưng là có bao nhiêu thông minh, lại bị một phàm nhân chơi đến xoay quanh.
Hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, quanh thân tựa như có mây đen bao phủ, đem cả người đều phủ kín.
"Ngài bắt ta mục đích cũng chỉ là sinh trứng, nếu ta không thể sinh, đối với ngài cũng không có giá trị lợi dụng, ta sợ ngài sẽ gϊếŧ ta." Tuy rằng trong lòng Thời Lễ sợ hãi, nhưng vẫn đúng sự thật mà nói.
Bốn chữ 'giá trị lợi dụng' này giống như một lưỡi dao sắc bén, đem tình cảm đối tốt với cô của hắn ngày xưa đều biến thành chê cười. Thẩm Kinh Diễn đáy mắt tràn đầy trào phúng: "Hiện tại không sợ ta sẽ gϊếŧ ngươi?"
Thời Lễ nghĩ đến việc lần trước hắn đã hành hạ đến chết kẻ thù như thế nào, không khỏi run một chút, hơn nửa ngày mới gian nan nói: "Ngài muốn đánh ta hết giận vậy cứ việc làm, nhưng xin ngài thấy ta hiện giờ thẳng thắn nói rõ, xin cho ta lưu lại một hơi, trong nhà ta còn có cha mẹ cần phải hiếu thuận, ta không thể chết được."
"Ngươi nghĩ cũng khá hay, còn cảm thấy chính mình có thể quay về bên người cha mẹ?" Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ không nói gì.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, hồi lâu sau trong tay hiện ra một chưởng, trên đó ngưng tụ chút u quang, hắn nói giống như đang dặn dò việc nhà: "Đau đớn người tu tiên khó chịu nhất đó chính là kinh mạch gãy từng đoạn từng đoạn, không biết phàm nhân có phải sẽ như vậy hay không, không bằng chúng ta thử xem?"
Sắc mặt Thời Lễ trắng xanh, trên trán cũng bắt đầu tụ mồ hôi, hiển nhiên là cực kỳ sợ, nhưng vẫn cắn răng nhắm mắt lại, chờ đợi đau nhức tiến đến.
Thẩm Kinh Diễn biết cô sợ đau nhất, lúc trước phải vì hắn mà trồng cây Cam Tâm, đến việc lấy máu ở tim cũng không làm được, nhưng hôm nay lại sợ phải chết, tình nguyện đau đớn cũng không chịu cầu hắn xin tha.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, đáy mắt tựa như có gió lốc ngưng tụ, cắn răng lạnh lùng nói: "Trước đó vài ngày ta có lấy được một loại cổ trùng, thích nhất là uống máu ăn thịt, đặc biệt thích hương vị phàm nhân, nếu được chui vào thân thể của phàm nhân, liền trực tiếp ăn từ bên trong ra ngoài, cho đến khi ăn chỉ còn lại da cùng xương cốt mới dùng lại, không biết ngươi có thích hay không?"
Thân mình Thời Lễ rõ ràng run càng mạnh hơn, nhưng vẫn nhịn không chịu xin tha.
Tâm tình Thẩm Kinh Diễn càng kém, lại nói thêm mấy biện pháp khác để tra tấn người. Mới đầu Thời Lễ còn run bần bật, cuối cùng run đến độ mệt mỏi, hắn cũng chưa thèm động thủ, không khỏi cảm giác ra một loại hương vị khác.
Cô cẩn thận mở to mắt, khi đối diện với Thẩm Kinh Diễn lại vội vàng cúi đầu. Thẩm Kinh Diễn đối với tránh né này rất bất mãn, hừ lạnh một tiếng nắm lấy cổ tay của cô. Tay hắn lạnh giống như một khối băng, làm Thời Lễ lạnh run, vẻ mặt hoảng sợ ngẩng đầu, đã bị hắn ôm ném lên trên giường, sau đó cả người đều bị bao phủ lấy.
Thời điểm bị hắn đánh gục, Thời Lễ vẫn còn ngốc, không hiểu tại sao đột nhiên từ kênh bạo lực máu me lại nhảy tới kênh văn tiểu hoàng*, nhưng chờ đến khi hắn động thân tiến vào, cô cũng không rảnh lo nghĩ này đó.
*Tiểu hoàng: Phim AV
Thẩm Kinh Diễn lần này mang theo tức giận, cũng không còn giống lần trước thương hương tiếc ngọc, mặc cho Thời Lễ khóc kêu ra sao, hắn đều không hề có ý dừng lại, mãi cho đến khi lăn lộn Thời Lễ đến ngất xỉu, lúc đó mới vẻ mặt âm trầm dừng lại.
Từ khi biết cô không thích mình, hắn làm loại việc này cũng không còn thơm. Thẩm Kinh Diễn lạnh như băng ngồi bên cạnh Thời Lễ, trái tim quả thực bị phẫn nộ cùng hận ý chiếm cứ tràn đầy, chỉ có một góc nho nhỏ cất giấu ủy khuất, chờ đợi người khác phát hiện.
Hắn cô độc ngồi trong chốc lát, liền nằm xuống bên người Thời Lễ, tuy rằng một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được người bên cạnh hô hấp đột nhiên phập phồng lớn chút, như đang ngủ không an ổn sắp tỉnh, không đợi hắn thi pháp làm cô ngủ say, cô đã tỉnh táo lại, tay chân nhẹ nhàng từ trong lòng ngực hắn rời đi.
Cô còn muốn chạy trốn? Có phải hắn nên bẻ gãy tay chân cô, moi hai mắt của cô xuống, thì lúc đó cô mới có thể từ bỏ việc rời khỏi hắn? Thẩm Kinh Diễn lạnh sắc mặt, lửa giận trong lòng bành trướng càng nhiều, mắt thấy sắp không thể khống chế được nữa, chỗ bị thương ở đuôi rắn của hắn đột nhiên truyền đến một chút tê tê.
Hắn sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới ý thức được, Thời Lễ đang thổi vào vết thương của hắn, giống như nếu làm như vậy thì có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Lửa giận đang bùng nổ chầm chậm thu hồi, tựa hồ chỉ cần trong nháy mắt, tâm tình của hắn đột nhiên lại phức tạp hơn, mở thiên nhãn nhìn về phía Thời Lễ, nhìn thấy rõ ràng cô đang chau mày, hốc mắt đỏ hoe vuốt vuốt chỗ bị thương, lại nhìn sang chiếc vảy đen lóe ánh sáng cô đang cầm trong tay, ý đồ muốn gắn vào lại cho hắn.
Lúc lừa hắn thì rất khôn khéo, sao lúc này lại thành đứa ngốc rồi, vảy đã bị dứt ra thì làm sao còn có thể gắn vào được nữa? Thẩm Kinh Diễn ở trong lòng trào phúng một câu, lại không nhúc nhích, mà chỉ nhìn cô một lần lại một lần gắn thử, sau nhiều lần thất bại rốt cuộc bất lực ôm lấy đầu gối, nhìn vết thương của hắn mà phát ngốc, bộ dáng kia giống như bị toàn thế giới vứt bỏ vậy.
Rõ ràng người bị lừa chính là hắn, bị thương cũng là hắn, sao cô lại giống như chính mình bị ủy khuất như vậy cơ chứ, nữ nhân luôn không nói đạo lý như thế sao? Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng của cô mà tâm sinh bực bội, rất muốn đem người kéo vào mà ôm ấp, nhưng vì tự tôn vẫn đành nhịn xuống.
Thời Lễ ngồi hồi lâu, cuối cùng thân thể lay động, lúc này mới một lần nữa nằm xuống, chỉ là lần này cô không quay về nằm trong lòng ngực của Thẩm Kinh Diễn nữa, mà là nằm ở chỗ giường đệm dựa gần vách đá nhất, cùng Thẩm Kinh Diễn tạo ra một khoảng cách lớn, ngã vào trên giường liền ngủ luôn.
Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi, tâm tình tức khắc không còn tốt, cả một đêm phập phập phồng phồng, nửa điểm buồn ngủ cũng không có, chờ đến lúc Thời Lễ ngủ say, hắn trực tiếp đem người kéo về trong lòng ngực, hung tợn nói: "Ngươi không cho ta ôm, ta càng muốn ôm!"
Chỉ tiếc lúc này Thời Lễ ngủ như chết, căn bản không có cách nào đáp lại những lời này của hắn.
Một người một xà an ổn ôm nhau, giống như sự quyết liệt hôm trước không hề xảy ra, Thẩm Kinh Diễn ngủ không được, trong đầu không ngừng nhớ lại hồi ức hắn cùng Thời Lễ ở chung mấy trước kia, dần dần cảm thấy Thời Lễ đối với chính mình không phải là không có cảm tình, chỉ là loại cảm tình này cùng loại hắn muốn căn bản không giống nhau.
Cô chỉ nghĩ làm sủng vật của hắn, lấy thân phận không bình đẳng cùng hắn ở bên nhau, cho nên cô ỷ lại hắn đau lòng hắn, khi cô đơn sẽ không giống thê tử yêu trượng phu mà yêu hắn.. Khó trách cô vẫn luôn không chịu gọi hắn là phu quân, nguyên lai không phải là hắn tự cho là thẹn thùng, mà là đơn thuần không muốn gọi hắn như vậy.
Thẩm Kinh Diễn tâm tình tích tụ, vài lần đều muốn lôi Thời Lễ dậy để chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Hắn luyến tiếc sự yên lặng của giờ phút này, cho dù tất cả đều là giả dối, hắn cũng luyến tiếc, đối với Thời Lễ, hắn trước sau đều không thể vô tình như đối với kẻ thù được, hắn thậm chí sẽ áy náy đến muốn gϊếŧ chính mình nếu làm cô bị thương.
Đường đường là xà yêu đại nhân lần đầu tiên lại có cảm giác thất bại.
Khi hắn còn đang miên man suy nghĩ, thời gian thong thả trôi đi, khoảng thời gian sau Thời Lễ đột nhiên phát sốt, mới đầu Thẩm Kinh Diễn không để ý đến, chỉ cho là độ ấm vốn dĩ của cô, cho đến khi nghe được cô đang dần dần cố sức hô hấp, mới ý thức thấy không thích hợp, lập tức móc ra một đống linh dược đút hết cho cô.
Những thứ linh dược đó hiệu quả rất tốt, cơ hồ vừa ăn vào nháy mắt, vẻ mặt của Thời Lễ liền khôi phục bình tĩnh. Cô bị động tĩnh của Thẩm Kinh Diễn nháo tỉnh, hoảng hốt mở to mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt sầu lo của Thẩm Kinh Diễn.
"Thượng tiên.." Cô lẩm bẩm gọi hắn.
Thẩm Kinh Diễn nháy mắt khôi phục vẻ mặt vô cảm: "Kêu ta làm.."
Nói còn chưa dứt lời, cô liền ôm eo hắn, gương mặt mềm mại không tự giác ở cọ cọ lên cơ bụng của hắn: "Ta có chút nóng, cho ta ôm một cái."
Thẩm Kinh Diễn: "..."
Ăn nhiều linh dược như vậy, thân thể nếu còn nóng, tất nhiên không hề là việc phát sốt, mà là bởi vì linh dược tạm thời chưa hấp thu hết, cho nên thân thể mới chưa hạ nhiệt, đây đều là hiện tượng bình thường, không cần thiết coi cô như người bệnh mà nhân nhượng.
"Thượng tiên." Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng.
Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm nằm xuống, Thời Lễ lập tức cuốn lấy hắn. Trên người hắn lạnh, mặc dù còn có một chút tàn lưu của chú uyên ương, nhưng vẫn lạnh hơn so với người bình thường, Thời Lễ mê mê loạn loạn, cảm thấy dán vào hắn rất thoải mái, liền không khỏi càng ôm càng chặt.
".. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đang bị thương nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được làm tiếp, nếu cứ không biết liêm sỉ như vậy, chắc chắn sẽ bị thương." Thẩm Kinh Diễn không thể nhịn được nữa nhắc nhở.
Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, đôi tay nóng rực ở trên người hắn mò tới mò lui, rốt cuộc mò đến khi hắn không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem người ấn ở trên giường.
Khi chính mình giống như thuyền nhỏ đang lay động, Thời Lễ cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, mở nửa con mắt khó hiểu liếc nhìn Thẩm Kinh Diễn một cái, không hiểu sao lại bắt đầu. Cô vừa mới bị giày vò qua, thân dưới có chút đau, cũng không biết vì sao, lại cảm giác trong thân thể như có một loại lực luọng vô hình, cứ vậy mà chống đối cô, đến nỗi đau đớn đang diễn ra cũng không đáng nhắc tới.
Cô nghĩ như vậy liền thẳng eo lên, một bên cuốn lên cánh tay của Thẩm Kinh Diễn.
Thẩm Kinh Diễn tất nhiên biết rõ lực lượng đang chống đối cô kia là linh dược, nhưng lại không biết hóa ra linh dược lại có công dụng này, thấy cô chủ động như vậy, đơn giản cũng không tăng thêm khắc chế, chỉ cảm thấy cơ thể của cô hôm nay rất nóng, cũng không cảm thấy bất đồng, có một loại cảm giác mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của hắn.
Đồng tử trong mắt hắn đã biến thành dựng đứng, nhưng trước sau vẫn duy trì thân người, cho dù hắn cũng Thời Lễ đã làm quyết liệt, nhưng cũng không nghĩ thích cô tiếp, vậy mà vẫn không chịu khống chế tuân thủ quy tắc trước kia cô đặt ra.
Hai người vẫn luôn điên tới khi ánh mặt trời ló rạng, Thời Lễ lúc này đây thật sự là chết ngất, Thẩm Kinh Diễn xác định cô hô hấp vẫn còn thuận lợi, liền ở bên cạnh cô nằm xuống, liên tục lăn lộn hai lần, hắn cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, ôm cô nặng nề ngủ.
Mặt trời bên ngoài sơn động vừa mọc rồi lại lặn, trong sơn động một khoảng an tĩnh, không biết qua bao lâu, bụng Thời Lễ phát ra tiếng lộc cộc, lúc này mới đem sự an tĩnh đánh vỡ.
Thẩm Kinh Diễn mở to mắt, vừa vặn đối diện với Thời Lễ đang xấu hổ.
Giá trị thù hận của nam phụ: 70%
Trong một đêm liền giảm 30%, chẳng lẽ là bởi vì được làm tận hứng? Thời Lễ chần chờ nghĩ, loại tình huống này có lẽ ở trên người mấy nam phụ khác sẽ không phát sinh, nhưng với nam phụ trước mắt này, giống như lại rất bình thường.
Khi cô còn đang suy tư, Thẩm Kinh Diễn đã nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi tỉnh đã bao lâu?"
"Mới vừa tỉnh." Thời Lễ ngượng ngùng trả lời, vẫn bị tiếng bụng của mình kêu đánh thức.
Thẩm Kinh Diễn banh mặt: "Đói bụng?"
".. Ừm." Thời Lễ cúi đầu không dám nhìn hắn, giống như việc mình đói bụng là tội không thể tha thứ.
Thẩm Kinh Diễn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy rời đi. Thời Lễ nhìn bóng dáng hắn biến mất, nặng nề buông tiếng thở dài. Đúng vậy, tuy rằng bọn họ hiện tại còn bảo trì quan hệ thân thể, nhưng không đại biểu việc Thẩm Kinh Diễn sẽ không chơi chết chính mình, hiện giờ hắn đã biết trong bụng cô không có trứng, tất nhiên sẽ không quan tâm sống chết của cô.
Thời Lễ tâm tình tích tụ đứng dậy, lúc xuống giường suýt nữa quỳ trên mặt đất, kịp thời đỡ lấy ván giường mới tránh đem đầu gối đập xuống đất. Cô nhìn đầu gối bị sưng đỏ, không khỏi nghĩ đến tối hôm qua Thẩm Kinh Diễn bức bách mình làm mấy động tác, gương mặt cô tức khắc có chút đỏ lên.
Tuy rằng bọn họ đã quyết liệt, nhưng không thể không nói, Thẩm Kinh Diễn làm lên thật đúng là.. Thời Lễ kịp thời đình chỉ, chịu đựng đi sự run rẩy khi đi mấy bước, cắn răng đi ra ngoài.
Editor: Q17