Chương 47.2
Chờ khi cô tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, Thẩm Kinh Diễn chờ cô cơm nước xong, liền đi ra ngoài mua chăn đệm mà trẻ con phàm nhân hay dùng, dựa theo lời hắn nói, sợ khi trứng nở Thời Lễ sẽ sợ hãi, cho nên khi trứng vừa sinh ra sẽ cứng rắn biến nó thành trẻ con phàm nhân.
Thời Lễ tuy rằng biết rõ chính mình sẽ không hoài thai, có thể tưởng tượng ra được hình ảnh một con rắn nhỏ chui từ trong trứng ra, vẫn nhịn không được lạnh gáy, chờ Thẩm Kinh Diễn rời đi, liền nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, tự hỏi làm sao để hắn mau chóng đi báo thù.
Cô suy nghĩ thật lâu, nghĩ ra một cách cũng không ổn cho lắm, nhìn nhà ở sạch sẽ gọn gàng, khẽ cắn môi bắt đầu phá đồ.
Lúc Thẩm Kinh Diễn trở về, tôi tớ nha hoàn đều đang vây quanh cửa phòng ngủ, sắc mặt hắn trầm xuống, đi nhanh đến: "Đứng ở chỗ này làm gì?"
Mọi người nhìn thấy hắn liền bị dọa nhảy dựng, vội vàng tránh ra nhường đường, trong đó có một quản sự lấy hết can đảm đứng ra nói: "Lão gia, vừa rồi trong phòng phu nhân vọng ra động tĩnh rất lớn, bọn nô tài liền chạy tới xem, kết quả thấy được đồ trong phòng đều bị vứt linh tinh, phu nhân cũng bị thương.."
Thẩm Kinh Diễn nghe được câu Thời Lễ bị thương, sắc mặt lạnh xuống dưới, đi nhanh vọt qua một mảnh hỗn độn trong phòng. Thời Lễ đang giơ tay để nha hoàn băng bó, sau khi nhìn thấy hắn hốc mắt liền đỏ lên, chạy nhanh tới bên cạnh hắn: "Ngài cuối cùng cũng quay lại."
Thẩm Kinh Diễn đen mặt ôm lấy cô, ngẩng đầu nói với những người trong phòng: "Cút hết đi!"
Người không liên quan đều nhanh chóng bỏ chạy, lúc chạy còn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Kinh Diễn ôm Thời Lễ đặt lên giường, cởi bỏ vải băng trên tay cô, nhìn đến trên tay đầy vết thương liền lạnh mặt: "Sao lại thế này?"
Lúc nói, tay hắn cũng lướt nhẹ qua tay Thời Lễ, vết thương lúc đầu đã biến mất hoàn toàn.
"Là, là người kia, hắn tới tìm ngài báo thù." Thời Lễ nói, nước mắt liền chảy ra.
Thẩm Kinh Diễn giận cực, giá trị thù hận cũng theo đó tăng gấp đôi, biến thành 40%, Thời Lễ tuy rằng biết đây là bình thường, nhưng thấy tăng lên gấp đôi, trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ.
"Ta cũng chỉ bị mấy vết thương ở trên tay thôi," Sợ giá trị thù hận tiếp tục bay lên, Thời Lễ vội nói, "Vừa rồi hắn ta ở trong phòng làm loạn đồ, ta nhân cơ hội trốn đi, cho nên hắn không thấy được ta."
Thật ra mấy câu nói dối này của cô sai sót chồng chất, nhưng Thẩm Kinh Diễn đang vô cùng tức giận, hiển nhiên không chú ý kỹ chi tiết trong đó, chờ Thời Lễ nói xong hắn mới lạnh lùng nói: "Cho hắn sống đến ngày hôm nay cũng đã là may mắn, bây giờ ta liền đi gϊếŧ hắn!"
"Đúng vậy!" Thời Lễ vội vàng gật đầu.
Thẩm Kinh Diễn xoay người liền đi, khi vừa đi tới cửa lại xoay người trở về, nhanh chóng bế Thời Lễ lên.
Thời Lễ: "?"
"Ngươi đi cùng ta, đứng đó chửi mấy tiếng."
Thời Lễ: ".. Không cần như vậy đâu."
Nhưng Thẩm Kinh Diễn đang ở trong trạng thái phẫn nộ, không nghe vào được câu nào, ôm cô liền đi về hướng Quế An Môn.
Khoảng thời gian trước Quế An Môn bị Thẩm Kinh Diễn quấy rối đến bực tức, liền tăng mạnh thủ vệ, chỉ là trong khoảng thời gian này không thấy hắn tới, nên cho rằng xà yêu đã từ bỏ, cho nên trong lúc nhất thời có chút chậm trễ. Thẩm Kinh Diễn mang theo Thời Lễ dễ như trở bàn tay đi vào từ phía sau của Quế An Môn, một đường đi thẳng tới phủ đệ của người nọ.
Thời điểm Thời Lễ bị Thẩm Kinh Diễn ôm lên, còn cố ý tra xét nguyên tác một chút, xác định trong khoảng thời gian này nam chính đã đi ra ngoài rèn luyện, không khỏi thở phào một hơi. Từ khi nam chính bắt đầu thăng cấp, Quế An Môn chỉ có thể coi là một môn phái nhỏ, trừ hắn ra cũng chẳng có ai lợi hại, chỉ cần hắn không có ở đây, Thời Lễ cũng không cần phải lo lắng Thẩm Kinh Diễn sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Kinh Diện vọt vào phủ đệ của người nọ, cơ hồ không có một ai có thể đánh lại được hắn, hắn một đường lôi cổ người nọ ra, một chưởng bổ xuống bay mất nửa cái mạng. Hắn lại không cam lòng cứ thế đem người nọ gϊếŧ đi như vậy, mà lại xách theo đi về hướng một ngọn núi ở cách đó trăm dặm, lại ngược đãi thêm một lần nữa, người nọ khi sắp bị hắn đùa chết, lại bị hắn mạnh mẽ đánh vào linh khí điếu mệnh*, quả thực sống không bằng chết.
Tuy rằng ở trong quá trình này, giá trị thù hận vẫn luôn xoành xoạch giảm, nhanh chóng rơi xuống vị trí 10%, nhưng Thời Lễ ở một bên xem đến kinh hồn táng đảm, mà không thấy Thẩm Kinh Diễn có ý dừng lại, liền có chút không đành lòng nói: "Nếu không để hắn chết thống khoái một chút đi, kết thúc rồi chúng ta nhanh trở về."
Thẩm Kinh Diễn ngừng một chút, mặt âm trầm nhìn về phía cô: "Lại đây."
".. Làm sao vậy?" Tuy rằng Thời Lễ biết hắn sẽ không đánh chính mình, nhưng vẫn nhịn không được khẩn trương, cả người cứng đờ đi đến trước mặt hắn.
Thẩm Kinh Diễn huyễn hóa ra một cây kiếm, tự mình giao đến trên tay cô: "Gϊếŧ hắn."
Thời Lễ nuốt nước miếng: "Ta không xuống tay được."
"Rất đơn giản, trực tiếp dùng lực đâm mạnh vào người hắn là được, nếu ngươi sợ thì có thể nhắm mắt lại." Thẩm Kinh Diễn dốc lòng dạy dỗ.
Thời Lễ cùng người nửa chết nửa sống ở trên mặt đất đồng thời không nói gì, trầm mặc một lát sau, Thời Lễ vẫn không tiền đồ lắc đầu: "Không được, ta thật không xuống tay được, ngài đừng ép ta."
Thẩm Kinh Diễn tất nhiên không muốn bức ép cô, nghe thấy cô nói như vậy, liền để cô ngồi xuống bên cạnh, sau đó vung kiếm lên chém đứt tay người nọ, lúc máu phun ra ngoài, Thời Lễ một trận buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, đôi mắt hồng nổi đầy tơ máu: "Thẩm! Kinh! Diễn! Ngươi cho ta chết thống khoái đi!"
"Muốn thống khoái? Ta càng không cho ngươi," Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng, "Ngươi lúc trước giả ý cùng ta kết bạn, lại vào lúc ta độ kiếp mà muốn đoạt đi nội đan của ta, chỉ riêng như vậy cũng đủ để ngươi chết trăm ngàn lần, ngươi còn không biết thu liễm, dám xông vào phủ làm hại thê tử cùng con của ta, nếu ta không hành ngươi chết trăm ngàn lần, vậy không phải là lỗi của ta sao?"
Người nọ vốn có ánh mắt căm phẫn, nhưng nghe được nửa câu sau rõ ràng sửng sốt một chút: "Ta vào phủ làm hại thê tử cùng con của ngươi lúc nào?"
".. Việc này, nếu không để hắn chết thống khoái một chút đi, chúng ta còn đi về." Thời Lễ vội ngắt lời người nọ.
Thẩm Kinh Diễn trấn an vô vỗ đầu cô, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người nọ: "Không thừa nhận? Hay là việc ngươi làm hôm nay, ngươi đã quên?"
Thời Lễ thấy rất khẩn trương, hối hận vừa rồi không nhận cây kiếm Thẩm Kinh Diễn đưa tới. Nếu sớm biết vai ác này trước khi muốn gϊếŧ người còn thích nói chuyện phiếm, nói cái gì thì cô cũng sẽ không cho hắn cơ hội này.
Tầm mắt người nọ quét qua Thời Lễ cùng Thẩm Kinh Diễn, sau một lúc lâu cười to một tiếng, máu trên người chảy càng nhanh, hắn ta nhìn chằm chằm Thời Lễ hỏi: "Ta cùng ngươi có thù oán gì sao, cho nên ngươi mới hãm hại ta như vậy?"
"Ta không biết ngươi đang nói gì." Thời Lễ banh mặt nói.
Mắt người nọ lộ ra châm chọc: "Khó trách ngươi nguyện ý cam tâm tình nguyện đi theo bên người tên xà yêu này, hóa ra là muốn mượn tay hắn diệt trừ ta," nói xong hắn nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, "Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là rễ tình đâm sâu rồi, đáng tiếc, người ngươi muốn báo thù giúp, lại chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi."
Lời còn chưa dứt, trên mặt mắt liền nhiều thêm một vết thương có thể thấy được xương.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh thu tay lại, đáy mắt tràn đầy trào phúng: "Ngươi thật đúng là chết đến nơi còn không quên châm ngòi ly gián."
Lòng bàn tay Thời Lễ đều là mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng làm chính mình trấn định lại.
"Nàng ta đối với ngươi là thật tình hay là giả ý, ngươi không cảm giác được?" Cổ hỏng người nọ gian nan phát ra một âm thanh quỷ dị, "Cũng đúng, đồ xà yêu ngu ngốc làm sao hiểu được tâm tư của phàm nhân, nếu có thể hiểu được, lúc trước cũng không dễ dàng bị đánh tan hơn phân nửa tu vi.."
Thẩm Kinh Diễn vênh mặt hất ống tay áo, người nọ liền bay lên trời, hung hăng đập vào trên cây, lại từ trên cây ngã xuống mặt đất.
Thẩm Kinh Diễn tản bộ đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Cho ngươi thêm một cơ hội nói lời di ngôn."
Người nọ khặc khặc cười quái dị, trong miệng nhỏ giọng nói một câu, Thẩm Kinh Diễn chỉ nghe được hắn mơ hồ nhắc tới Thời Lễ, cũng không nghe rõ hắn đang nói gì. Ngũ cảm của hắn nhạy bén, mặc dù giọng nói của người nọ nhỏ, cũng phải nghe được rõ ràng, hiện giờ lại nghe không rõ, chỉ có thể nói người nọ là đang cố ý.
Tuy rằng biết có lừa lọc, nhưng việc liên quan đến Thời Lễ, Thẩm Kinh Diễn vẫn nhịn không được tiến lên một bước, ánh mắt người nọ liền thay đổi, đột nhiên trong miệng niệm chú, Thẩm Kinh Diễn nháy mắt lui về sau, nhưng mà đã chậm, đầu của hắn ta nháy mắt nổ tung, đỏ trắng bay đầy đất, có một phần cũng bắn tung tóe lên trên người Thẩm Kinh Diễn.
Khí áp quanh thân Thẩm Kinh Diễn cực thấp, mặt vô cảm đem thi thể người nọ nghiền thành bột phấn.
Thời Lễ thấy một màn như vậy không nhịn xuống quỳ rạp trên mặt đất nôn khan hai tiếng, lúc này mới cắn răng đi đến bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, vẻ mặt lo lắng bắt lấy ống tay áo của hắn: "Ngài không sao chứ? Hắn có làm gì với ngài hay không?"
"Không có việc gì, cũng chỉ là một chú pháp nhỏ mà thôi." Thẩm Kinh Diễn chán ghét nhìn xung quanh, đem những thứ bắn bẩn trên người hắn đều rửa sạch, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.
Thời Lễ vẫn còn lo lắng: "Chú pháp gì cơ? Có ảnh hưởng không tốt đến ngài không?"
Thẩm Kinh Diễn nhìn về phía cô, đối với việc cô lo lắng cho mình còn rất hưởng thụ: "Không có việc gì, chỉ là chú pháp này không có phương pháp giải trừ nào khác, chờ lát nữa chắc ngươi phải chịu thiệt một chút, lấy của ngươi vài giọt máu để dùng."
"Không có việc gì, chỉ cần có thể cứu được ngài là được," Thời Lễ nói xong do dự một chút, nhẫn nhịn vẫn cẩn thận mở miệng, "Vừa rồi hắn nói chính mình không vào phủ của chúng ta.."
"Không cần để ý lời hắn nói, một tên chết đến nơi còn muốn châm ngòi ly gián ta với ngươi, ta sao có thể bị hắn dao động tâm tính được." Thẩm Kinh Diễn khinh thường xuy một tiếng.
Giá trị thù hận của nam phụ: 1%
Thời Lễ vừa rồi còn lo lắng hắn sẽ tin tưởng, nhìn đến giá trị thù hận của hắn giảm xuống mới thở phào một hơi, đồng thời lại ẩn ẩn có chút áy náy, cảm thấy cô phụ sự tín nhiệm của hắn.
"Đi thôi." Thẩm Kinh Diễn nói xong liền ôm cô lên, Thời Lễ miễn cưỡng cười cười, gối lên trên vai hắn.
Hai người không quay lại tòa nhà, mà là đi sơn động Thẩm Kinh Diễn chuẩn bị cho Thời Lễ ở cữ, nhìn chỉ còn lại có 1% giá trị thù hận, Thời Lễ quyết định tranh thủ đêm nay liền đem nó giải quyết.
Tuy rằng lúc trước vẫn luôn ngóng trông rời đi, đến lúc thật sự phải rời khỏi, vẫn là có chút luyến tiếc cái thế giới quỷ thú này. Thời Lễ tâm tình phức tạp nhìn Thẩm Kinh Diễn.
Chú pháp trên người Thẩm Kinh Diễn đã có hiệu lực, thân thể hắn giống như có lửa đang thiêu đốt vậy, nóng làm cả người hắn không thoải mái. Thời Lễ nhìn mồ hôi trên mặt hắn, liền không rảnh lo gì khác, chạy đến trước mặt hắn nói: "Mau giải chú đi."
"Được, ta thi pháp cho ngươi, chờ lát nữa lấy máu ngươi sẽ không đau." Thẩm Kinh Diễn chịu đựng khó chịu nói.
Thời Lễ gật gật đầu, theo sau cởi bỏ quần áo, để hắn lấy ra ngân châm, châm vào ngực mình.
Giống như lời Thẩm Kinh Diễn nói, cô không có chút đau đớn nào liền dễ dàng liền lấy được máu. Sau khi lấy được máu, Thẩm Kinh Diễn vuốt lành miệng vết thương của cô, lúc này mới nhắm mắt lại niệm chú với máu trong lòng bàn tay.
Máu theo lời niệm chú giống như sống lại, chui thẳng vào lòng bàn tay hắn, Thẩm Kinh Diễn thở nhẹ một hơi, vừa mở to mắt sắc mặt liền biến đổi, quay đầu phun ra một ngụm máu.
Thời Lễ kinh hoảng đỡ lấy hắn: "Sao lại thế này? Không phải nói rất dễ giải sao?"
Thẩm Kinh Diễn sắc mặt khó coi: "Có thể là lấy máu không đủ nhiều, chúng ta thử lại lần nữa."
"Được." Thời Lễ vội nghe theo.
Thẩm Kinh Diễn lần này lấy máu nhiều hơn, tiếp tục đọc chú ngữ, nhưng mà cứ khi máu biến mất, hắn lại bắt đầu hộc máu, so với lần đầu còn nghiêm trọng hơn.
Thời Lễ luống cuống tay chân giúp hắn lau máu, nhăn mày hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Chú uyên ương, cần phải lấy máu của người yêu mình mới có thể hóa giải, nếu không sẽ luôn phải chịu đựng thiêu đốt trong người," Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn lạnh băng, ngẩng đầu gắt gao nhìn cô, "Ta luôn muốn hỏi ngươi một chút, chuyện là như thế nào?"
Thời Lễ nghe được lời hắn nói, hoàn toàn ngốc.
"Ngươi không phải thích ta sao? Vậy sao máu của ngươi không thể giúp ta giải chú?" Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn đã biến thành dựng đứng, cắn răng chất vấn cô.
Thời Lễ run lên một chút, không tự giác buông lỏng hắn ra, liên tục lui về sau: "Ta, ta không biết, có phải lúc ngài giải chú đã xảy ra vấn đề gì hay không? Hay là.."
"Loại chú pháp thấp kém như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ giải sai?" Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời nói của cô, đôi mắt càng thêm u hồng, "Ngươi trốn cái gì, lại đây."
".. Ngài hiện tại nhìn rất tức giận, ta không dám đi qua," Thời Lễ lui về một bên, ý đồ làm hắn bình tĩnh lại, "Ngài trước tiên không cần gấp, khẳng định là xảy ra vấn đề ở nơi nào đó, chúng ta ngẫm lại biện pháp, khẳng định không thành vấn đề.."
"Là nơi khác xảy ra vấn đề, hay là ngươi xảy ra vấn đề?" Thẩm Kinh Diễn chất vấn.
Thời Lễ vội phủ nhận: "Ta đương nhiên là không có vấn đề! Ta, ta thích ngài, ngài ngài cũng biết đó.." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô cơ hồ muốn biến mất.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô một lát, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược: "Đây là cổ tình nhân, nếu ngươi thật sự yêu ta, ăn vào sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì đối với ngươi, nhưng nếu ngươi nói dối, vậy sẽ bị xuyên thủng bụng mà chết, ngươi dám không?"
Thời Lễ sắc mặt trắng xanh, run rẩy lui về phía sau.
Thẩm Kinh Diễn không ngừng tới gần, đôi mắt càng ngày càng đỏ: "Ngươi dám không?"
Thời Lễ ở dưới sự bức bách của hắn, tuyệt vọng nhận lấy đan dược, khi sắp ăn vào lại nhanh chóng ném đi, quay đầu chạy ra ngoài hướng sơn động.
Cô liều mạng chạy, mắt thấy sắp chạy được đến cửa động, lại cảm giác phía sau truyền đến một trận gió, tiếp theo cô liền bị vảy rắn thô ráp quấn lấy bay lên trời, khi ngẩng đầu liền đối diện với đầu rắn đang há to miệng.
"Phàm nhân các ngươi quả nhiên đều mang theo mười phần thói hư tật xấu, ta lúc trước không nên tin tưởng ngươi," Đầu rắn phun ra lưỡi, lời nói nói ra đều mang theo hận ý, "Ta hẳn nên gϊếŧ ngươi vào lúc ngươi bỏ trốn lần đó, nghiền ngươi thành tro bụi, làm ngươi vạn kiếp bất phục."
"Cũng may, hiện tại vẫn chưa muộn."
Thời Lễ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Editor: Q17