Chương 49.1
Sắc mặt của Thẩm Kinh Diễn âm trầm, đôi mắt chớp chớp qua lại, có vẻ như đang giãy giụa có nên thất hứa hay không. Thời Lễ lo lắng đề phòng nhìn hắn, sợ hắn nhất thời thay đổi chủ ý lại muốn chơi chết chính mình.
Cũng may Thẩm Kinh Diễn tuy rằng tâm trạng rất kém, nhưng cũng không làm ra việc thất hứa, chỉ tức giận đưa lưng về phía cô nghiêng người nằm xuống, một mình giận dỗi.
Thời Lễ không nghĩ rằng hắn sẽ làm ra phản ứng này, trong lúc nhất thời thấy có chút lạ, nhìn chằm chằm gáy của hắn một lát, thò lại gần vành tai của hắn hôn một cái.
Thẩm Kinh Diễn đỡ dỗi hơn một chút, khóe môi nhếch lên thành một độ cong không rõ ràng, nhưng vẻ mặt vẫn ghét bỏ quay qua ngườm cô: "Hôn ta làm gì?"
"Muốn hôn." Thời Lễ nháy đôi mắt nói.
Thẩm Kinh Diễn hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi cũng không thích ta, lúc hôn không cảm thấy ghê tởm sao?"
"Không thể như vậy được, ta có thể phân rõ ái tình một cách rõ ràng." Thời Lễ nghiêm trang.
Thẩm Kinh Diễn sửng sốt một chút, hiểu rõ câu cô nói là có ý gì, lập tức lại bực: "Vậy ngươi cũng không phải giống như những nữ nhân khác."
"Cái đó cũng có thể, con người của ta nghĩ rất thông thoáng, dù sao cũng không thích ngài, dáng người cùng diện mạo lại không kém, kỹ thuật cũng tốt, ta cũng không có hại." Thời Lễ tra* đến rõ ràng.
*Tra nữ
Thẩm Kinh Diễn vốn dĩ nên tức giận, nhưng nghe đến đoạn nói sau của cô, vẻ mặt tức giận tức khắc đông cứng, một vẻ vừa muốn tức giận lại có chút vui vẻ, trong lúc nhất thời mặt cũng vặn vẹo đi.. Không được, hắn không thể cười, cho dù đã đồng ý với cô là sẽ bình đẳng mà đối xử với nhau, nhưng cũng không thể tuân theo tính tình của cô, hắn cần phải dạy dỗ cô một lần mới được.
"Phía đông ngọn núi có rất nhiều quả dại chín, nếu không ăn thì sẽ hỏng hết, quá đáng tiếc, chờ lát nữa ngài hái cho ta một ít đi." Thời Lễ thử thương lượng với hắn.
"Được." Thẩm Kinh Diễn chuẩn bị giáo huấn cô, vừa nghe thấy cô muốn ăn quả dại, lập tức liền đồng ý, đồng ý xong mới thấy hơi hối hận, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, lại nói không ra lời không muốn hái.
Thời Lễ cười cười, kéo cánh tay hắn nói: "Cảm ơn."
Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng: "Có cái công phu cảm tạ ta, không bằng nhanh chóng thích ta thì hơn."
"Vậy thì có chút khó khăn." Thời Lễ yên lặng buông hắn ra.
Thẩm Kinh Diễn nháy mắt sắp bị cô chọc tức hộc máu, hung tợn ôm cô quay về, nhắm mắt lại tức giận nói: "Ngủ!"
Thời Lễ thấy chính mình nhiều lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, hắn đều như vậy mà nhịn xuống, liền nhịn không được bật cười: "Ta cảm thấy ngài khá tốt."
Lỗ tai Thẩm Kinh Diễn giật giật.
"Nếu ngài vẫn luôn nói như vậy, ta sẽ nỗ lực mau chóng thích ngài." Thời Lễ làm ra sự bảo đảm.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn giương lên: "Nói chuyện này để làm gì, ta cũng không bức ngươi, nhanh chóng ngủ!"
Thời Lễ vẫn rất nghe lời nhắm mắt lại, cũng không biết cái ôm của Thẩm Kinh Diễn rốt cuộc có ma lực gì, cô chỉ nằm không bao lâu, liền ở trong lòng ngực hắn nặng nề ngủ.
Thật ra Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn nghĩ đến bộ dáng nghiêm trang vừa rồi của cô, càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu, bất tri bất giác hoàn toàn không còn buồn ngủ. Hắn đơn giản mở to mắt, cẩn thận đánh giá người trong lòng ngực, lúc này mới phát hiện ngày thường nhìn cô gào to, lúc đấu với hắn thì miệng lại bé tý, là một phế vật không có chút linh căn nào, đến một khẩu quyết đơn giản nhất chỉ sợ cũng sẽ không biết sử dụng, trước kia hắn đúng là mù mới đút cho cô lắm linh dược như vậy.
Tuy rằng hắn chỉ nói thầm như vậy, trong lòng lại không hề nghĩ như thế, chỉ muốn đem thứ tốt nhất trên thế giới nhét cho cô, muốn cô có thể vui vẻ một chút, vui vẻ càng nhiều, như vậy cô có thể sẽ mau chóng thích hắn thôi.
Hắn là yêu tu tôn giả ngàn năm khó gặp, như vậy có phải quá không có tiền đồ hay không? Thẩm Kinh Diễn nháy mắt có chút rối rắm, tình yêu lại từ trong ánh mắt chảy ra ngoài.
Đoạn thời gian kế tiếp, Thẩm Kinh Diễn hao tổn tâm cơ muốn làm Thời Lễ vui vẻ, cho nên từ các nơi thu nạp không ít bảo vật nhét cho cô, chỉ là hiệu quả đều chẳng ra làm sao. Hắn liên tục va vào vách tường vài lần, cuối cùng cũng bắt đầu đi tìm hiểu xem Thời Lễ yêu thích cái gì, lúc này mới phát hiện cô cùng hắn khác nhau thật lớn.
Cô không thích pháp bảo, cũng không thích vàng bạc, chỉ đi thích các loại đồ ăn vặt hương vị đặc biệt, cũng thích cảm giác được bay lên cao một mình. Hắn liền mua cho cô rất nhiều thức ăn, ngẫu nhiên lại dùng thuật pháp giống như trước kia nâng cô bay lên, nhìn cô ở giữa không trung vui vẻ đùa giỡn. Mỗi khi nhìn thấy cô cười nhe răng trước mắt hắn, tâm tình của hắn liền vô cùng kỳ diệu.
Hóa ra buông bỏ mọi việc xuống để đi lấy lòng lại không phải là một việc khó khăn gì, lúc hắn làm việc này, thế nhưng có thể cảm giác được so với lúc trước đe dọa cô nghe lời thì càng nhiều vui sướиɠ hơn.
Một ngày, Thẩm Kinh Diễn lại mua rất nhiều đồ ăn ngon, mỉm cười nhìn cô chạy tới gần mình, ngoài miệng lại là oán trách: "Chậm một chút, buổi sáng mới vừa ăn xong, có cái gì mà phải vội như vậy?"
".. Một ngày ba bữa cơm của phàm nhân đều không thể thiếu, hôm nay ngài về trễ gần một canh giờ, ta sắp chết đói rồi." Thời Lễ oán giận một câu. Trong khoảng thời gian này hắn không còn mang bộ dáng cao cao tại thượng, cô cũng dần dần bắt đầu coi hắn như một người bình thường mà ở chung, nói chuyện đều tùy ý hơn nhiều.
Thẩm Kinh Diễn kéo cô đến ghế đá ngồi xuống, mở thức ăn trong tay ra cho cô: "Hôm nay quán vịt quay kia không mở cửa, cho nên mất chút thời gian."
Thời Lễ nhìn vịt quay bên trong bao giấy dầu, hơi khó hiểu: "Vậy sao vẫn mua được vậy?"
"À, ta chạy tới nhà hắn bắt hắn làm." Thẩm Kinh Diễn thuận miệng nói.
Thời Lễ: ".. Ngài có dùng thân rắn dọa người ta không thế?"
"Một phàm nhân mà thôi, còn không có cửa để ta làm như vậy?" Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng, "Ta cho hắn ta một thỏi vàng, hắn còn cảm động muốn khóc nữa cơ."
Thời Lễ: "..."
Một thỏi vàng có thể mua mấy trăm con vịt, ngài cho ta ta cũng cảm động.
Dù sao hai người bọn họ cũng là kết nhóm sinh hoạt, Thời Lễ nghĩ nghĩ dặn dò nói: "Ngày sau nếu ta muốn ăn mà quán lại không bán, ngài cũng không cần cố chấp, mua của một quán khác cũng giống nhau, tuy rằng ngài nhiều bạc, nhưng cũng không thể tiêu xài tuỳ tiện."
Thẩm Kinh Diễn lười biếng lên tiếng, xem như đáp ứng nàng. Thời Lễ lúc này mới bắt đầu dùng bữa, buổi sáng hôm nay cô ăn hơi sớm, giữa trưa lại ăn muộn, trong mấy canh giờ đó cũng chưa ăn gì, hiện tại đã sớm đói lả, cầm đũa không ngừng nhét thịt vịt vào miệng.
Thẩm Kinh Diễn sung sướиɠ nhìn chằm chằm môi đỏ của cô, nhìn lúc lâu lại chú ý thấy cái cằm của cô so với trước kia vậy mà mượt mà hơn không ít. Hắn dừng lại nhìn xuống chút nữa, chỉ thấy áo của cô bó chặt nơi đẫy đà, ẩn ẩn có chút sắp bung ra, mà bụng cũng có chút căng lên, vốn y phục bên người đã bị căng lại càng banh ra hơn.
Hắn nhìn một lát, ánh mắt dần dần vi diệu.
Tầm mắt của hắn giống như hai thanh đao, Thời Lễ muốn xem nhẹ cũng khó, thấy hắn nhìn chằm chằm vào bụng của mình, liền không nhịn được nữa ở trước mắt hắn phất phất tay: "Ngài nhìn cái gì đấy?"
"Ta đang nghĩ.." Thẩm Kinh Diễn châm chước nói, "Có lẽ ngươi thật sự đang hoài trứng của ta, chỉ là trước kia ta không có kinh nghiệm về phương diện này, không biết rõ lắm nên làm sao cũng không tạo ra trứng được, cho nên mới không kiểm tra đến nó."
Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Ta cũng đã nói rồi mà, ta không sinh được, ngài còn nghi ngờ gì chứ?"
"Không phải nghi ngờ, chỉ là cảm thấy chúng ta chưa từng hoài trứng, sợ vạn nhất là đã nghĩ sai rồi," Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm bụng cô vẫn không nhúc nhích, như là đang muốn thuyết phục cô, từng câu từng chữ nêu ví dụ rõ ràng, "Ngươi xem bụng ngươi đi, ngày thường đều là bằng phẳng, nhưng trong khoảng thời gian này lại tròn lên, chẳng lẽ không phải có gì đó bên trong hay sao?"
Thời Lễ: ".. Đúng là có."
"Ta nói trúng rồi phải không, khẳng định là có." Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn sáng lên.
Thời Lễ sâu kín nhìn hắn: "Là thịt mỡ, chứ không phải trứng của ngài."
Thẩm Kinh Diễn: "?"
Thời Lễ hít sâu một hơi, thẹn quá thành giận buông đũa, hầm hừ đi đến mép giường, đi đến ngồi xuống liền không nói. Thẩm Kinh Diễn vội đi qua: "Sao ngươi lại không ăn nữa, còn thừa một nửa đấy."
"Ngài cũng thấy ta béo giống mang thai rồi còn gì, ta còn ăn gì nữa!" Cân nặng vĩnh viễn là đề tài mẫn cảm nhất của nữ nhân, tính tình Thời Lễ dù tốt, cũng bị tức giận muốn chết.
Mà càng tức giận chính là, cô đúng là đã béo lên không ít, gần đây mặc quần áo cũng cảm thấy chật, cho nên Thẩm Kinh Diễn nghi ngờ cũng là đúng. Đây lại càng làm người tức giận.
Thẩm Kinh Diễn không hiểu chút tức giận này của cô, còn ở trên bờ vực tử vong mở miệng nói: "Ta chưa nói ngươi béo, ngươi là đang mang thai, bụng kia không giống người bình thường có thể làm ra được, khẳng định là mang thai mới.."
Mặt Thời Lễ vô cảm dùng gối đầu đập hắn một cái: "Ngài câm miệng."
".. Chỗ này của ta có một loại đan dược, nếu cho thai phụ ăn, bụng sẽ sáng lên, một canh giờ sau sẽ khôi phục nguyên dạng, nếu không phải thai phụ, thì sẽ không có hiệu quả gì, không bằng ngươi thử xem?" Thẩm Kinh Diễn còn chưa từ bỏ ý định.
Thời Lễ nheo mắt đối diện với hắn, Thẩm Kinh Diễn cuối cùng cũng nhận thấy được nguy hiểm, trầm mặc một cái mới hàm súc nói: "Nếu không hay là thế.."
"Các loại đan dược kỳ quái của ngài vậy mà có rất nhiều, vậy đưa cho ta đi." Thời Lễ duỗi tay ra với hắn.
Editor: Q17
Thẩm Kinh Diễn lần này đã xác định cô thật sự tức giận, sau khi yên lặng dịch một bước: "Vẫn là vậy, nếu thật sự có thai, không quá mấy ngày chắc nên sinh, có khi trong chốc lát.."
"Lấy lại đây." Thời Lễ nghiến răng nghiến lợi đánh gãy hắn.
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc một cái chớp mắt, đành phải ngoan ngoãn đem đan dược dâng lên, Thời Lễ một ngụm ăn luôn, cười lạnh một tiếng nhìn chằm chằm hắn.
Mười lăm phút trôi qua, ba mươi phút trôi qua..
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh lại: "Kỳ thật ta cảm thấy bụng tròn tròn cũng rất đáng yêu, xúc cảm cũng vô cùng tốt, sắc mặt hiện tại của ngươi khá tốt, như là.."
"Nếu ngài rất muốn sinh trứng, không bằng đi tìm người khác đến sinh." Thời Lễ đánh gãy hắn.
Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn đột nhiên trầm xuống.
Thời Lễ nhăn mày tiếp tục nói: "Nhưng mà cũng đừng tìm phàm nhân, không phải ai cũng giống ta đâu, tốt nhất ngài nên tìm người đồng dạng cùng chung chí hướng, cũng nguyện ý vì ngài sinh trứng."
".. Ngươi cứ như vậy mà đem ta đẩy cho người khác?" Thẩm Kinh Diễn cắn răng hỏi.
Thời Lễ khó hiểu liếc hắn một cái: "Ta không muốn đẩy ngài cho người khác, chỉ là ngài muốn sinh trứng, nhưng ta lại không sinh được, cho nên muốn giúp ngài nghĩ cách mà thôi."
"Nếu có một phần để ý đối với ta, vậy thì làm sao sẽ nói ra loại lời này?" Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn càng ngày càng đen. Nếu là trước đây, hắn có lẽ sẽ cảm thấy cô là bởi vì sợ mất đi hắn, cho nên mới ép dạ cầu toàn giả bộ rộng lượng, mà sau khi cô dùng hành vi biểu thị không yêu hắn, hắn lại rất khó giống như trước kia tự lừa mình dối người.
Thời Lễ không nói. Vừa rồi cô có chú ý, trong lòng đúng là hơi chút không vui vẻ, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì vẫn có thể tiếp thu, vì sao có thể tiếp thu chứ? Đại khái chắc vẫn chưa thích hắn.
Thẩm Kinh Diễn hiển nhiên cũng rõ ràng đạo lý này, nghĩ đến mấy ngày nay hắn đối với cô làm mấy việc lấy lòng, trong lòng vô cùng đè nén, bực dọc liếc mắt nhìn cô một cái liền xoay người rời đi.
Thời Lễ tâm tình cũng không tốt, ngã xuống giường bắt đầu ngẫm lại, trong chốc lát tức hắn nói chính mình béo, trong chốc lát lại tức chính mình không đầu óc, thế mà lại nói ra cái loại kiến nghị này.
Buổi tối hôm đó Thẩm Kinh Diễn không quay về, Thời Lễ đem đồ ăn giữa trưa hâm nóng lại rồi để ở trên bàn, an tĩnh ngồi ở cửa động chờ Thẩm Kinh Diễn, chỉ tiếc cô chờ tới hừng đông, tên xà kia cũng chưa trở về.
Cô biết hắn là tức giận thật, trong lòng cũng buồn khổ theo, xem ra cô cũng không giống chính mình nghĩ như vậy, có thể thờ ơ hoàn toàn đối với Thẩm Kinh Diễn.
Thời Lễ một mình ở sơn động ba ngày, ba ngày này bởi vì không thể đơn độc xuống núi, Thẩm Kinh Diễn cũng không quay về, cô chỉ có thể làm lại nghề cũ hái quả dại ăn mà ăn, làm cho bụng nhỏ thoáng phồng lên nhanh chóng liền bẹp xuống.
Vào lúc cô cho rằng Thẩm Kinh Diễn muốn cùng mình quyết liệt, vĩnh viễn sẽ không trở lại, Thẩm Kinh Diễn lại đột nhiên xuất hiện ở cửa động, Thời Lễ lúc nhìn thấy hắn còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, đơ người một lát mới chạy nhanh tới, có chút cẩn thận chào hỏi: "Ngài, ngài đã về rồi."
Thẩm Kinh Diễn hừ nhẹ một tiếng, xụ mặt đi vào trong động, khi đi qua bên người cô, cô nhạy bén ngửi được một ít mùi máu tươi, nháy mắt liền khẩn trương: "Ngài bị thương? Thương ở chỗ nào, mau để ta xem."
"Ngươi cũng không thích ta, khẩn trương như vậy làm gì?" Thẩm Kinh Diễn không vui vẻ nói.
Thời Lễ trầm mặc một cái chớp mắt, mất mát cúi đầu: "Ta biết sai rồi, về sau ta sẽ không nhắc lại việc để người khác sinh trứng giúp ngài nữa, ngài đừng giận ta."
Thẩm Kinh Diễn ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ chủ động xin lỗi, vì thế nháy mắt nắm lấy cơ hội dạy dỗ cô: "Biết nơi ta tức giận nhất là ở đâu không?"
"Biết." Thời Lễ nghiêm túc gật gật đầu. Trong khoảng thời gian này cô cũng tự kiểm điểm, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu nói điều đó với người vô cùng thích mình, bảo cô đi tìm nam nhân khác, chỉ sợ cô cũng sẽ tức chết mất.
Thẩm Kinh Diễn làm mặt hổ: "Về sau còn dám không?"
"Không dám." Thời Lễ hít mũi, đáng thương nhìn hắn.
Thẩm Kinh Diễn nháy mắt mềm lòng, đồng thời cảm thấy lần trước hắn tức giận là hoàn toàn không cần thiết. Cô không thể sinh trứng, đau khổ nhất khẳng định là cô, chính hắn còn không chỉ không chiếu cố tốt cho tâm trạng của cô, còn không biết rõ cho rằng mỡ của cô là trứng, cũng khó trách cô sẽ bảo hắn đi tìm người khác.
"Kỳ thật ta không nhất định phải có được trứng." Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc đối diện với cô.
Trong lòng Thời Lễ động đậy, ngơ ngẩn nhìn hắn.
"Tu Tiên giới mặc kệ là người hay là yêu, chỉ cần tu vi đủ cao, thì sống ngàn năm hay vạn năm cũng là có khả năng, cho nên sẽ không giống phàm nhân luôn muốn sinh sản đời sau." Thẩm Kinh Diễn giải thích.
Môi Thời Lễ giật giật, sau một lúc lâu nói thầm một câu: "Vậy ngài không phải vẫn luôn nói muốn sinh.."
"Là bởi vì muốn cho ngươi sinh," Thẩm Kinh Diễn giải thích, "Từ lần đầu tiên ta gặp ngươi, liền muốn để ngươi sinh trứng ra cho ta, hiện tại nghĩ lại, cũng không phải vì sinh sản, mà là.."
Hắn nói được một nửa, mặt đột nhiên liền đỏ.
Thời Lễ tò mò: "Mà là cái gì?"
"Mà là muốn ngươi." Trong đôi mắt của Thẩm Kinh Diễn phản chiếu lại ảnh ngược mặt cô, tràn đầy nghiêm túc nói cho cô biết tâm tình ngay lúc đó lúc hắn.
Thời Lễ ngẩn người, đột nhiên cảm giác tiếng lòng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút.
"Khụ.. Hiện tại nói này đó cũng không thú vị, việc sinh trứng từ nay về sau ta sẽ không đề cập tới, ngươi cũng đừng nhắc lại," Thẩm Kinh Diễn nói, từ trong lòng ngực móc ra một viên đan dược, "Đây là thứ ta vất vả nhiều ngày lấy về cho ngươi, ăn đi."
".. Đây lại là đan dược gì vậy, ngài lấy ở đâu ra nhiều đan dược lung tung rối loạn kỳ kỳ quái quái thế? Lần này bị thương có phải là bởi vì đan dược này hay không?" Nhắc tới cái này Thời Lễ liền nhịn không được muốn chửi bậy, cũng không biết là làm sao vậy, mỗi lần hắn đều có thể móc ra một đống thuốc viên công dụng kỳ diệu, hơn nữa chính yếu là hắn chưa bao giờ luyện đan, cho nên mấy cái thứ này đều là đoạt.
Tâm tình Thẩm Kinh Diễn không tồi, giống như tranh công mà thúc giục: "Ngươi mau ăn đi, ăn xong ngươi liền biết."
Thời Lễ nghi ngờ liếc hắn một cái, rốt cuộc vẫn nhận lấy ăn luôn. Nháy mắt khi vừa nuốt xuống đan dược, cô cảm giác thân thể đột nhiên uyển chuyển nhẹ nhàng chút, tiếp theo làn da bắt đầu trở nên ẩm ướt, một ít thứ màu vàng giống mồ hôi nhưng lại sền sệt hơn mồ hôi từ làn da chảy ra.
Thời Lễ hoảng sợ nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài: "Ngài ngài ngài cho ta ăn là cái gì?"
"Đừng sợ đừng sợ, chờ thêm mười lăm phút nữa." Thẩm Kinh Diễn trấn an nói.
Thời Lễ chỉ có thể chịu đựng sự dính dính khó chịu, cương cứng đứng ở trước mặt hắn. Chậm rãi chờ thân thể tiếp nhận loại đồ vật này, Thẩm Kinh Diễn lúc này mới vì cô làm một chú tẩy rửa, loại trừ hết những dơ bẩn trên người cô, chỉ trong nháy mắt, Thời Lễ liền cảm giác được y phục cùng làn da sạch sẽ hơn.
".. Đây rốt cuộc là thứ gì?" Thời Lễ cạn lời hỏi.
Thẩm Kinh Diễn chớp chớp mắt: "Không cảm thấy chính mình có thay đổi gì à?"
"Ta có thể có cái gì thay.. đổi" Thời Lễ sờ vào bụng nhỏ của chính mình, khϊếp sợ mở to hai mắt.
Thẩm Kinh Diễn không phải không có đắc ý nói: "Đây là đan dược luyện khí giỏi nhất là làm gầy thân thể, có thể giúp ngươi gầy đến trạng thái tốt nhất đã từng có, hơn nữa không thương tổn thân thể, đối với làn da cũng tốt, ngươi không có cảm giác gì sao? Ta vốn dĩ cảm thấy ngươi béo gầy đều đẹp, nhưng nếu ngươi đã để ý như vậy, ta tất nhiên phải vì ngươi nghĩ cách."
Hắn nói rất nghiêm túc, Thời Lễ muốn không cảm động cũng không được, tuy rằng mấy ngày nay gầy đi một ít, cũng không cần sử dụng đến thuốc viên này, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, nói không nên lời.
"Mau để ta sờ thử, xúc cảm có phải đã tốt hơn hay không." Thẩm Kinh Diễn mau lẹ nói.
Thời Lễ liếc mắt nhìn hắn một cái, đem bàn tay đưa qua, chờ hắn bắt lấy được tay của cô rồi, cô cũng nhìn theo, chỉ thấy làn da trắng nõn lúc trước giờ đây càng thêm non mịn, quả thực giống như lột xác thành trứng gà vậy.. Vừa có thể gầy thân lại có thể đẹp lên, còn không có tác dụng phụ gì đối với thân thể, thuốc này về sau cô có thể mang về hiện thực không?
"Thứ này một năm chỉ ra cho ra một viên, mỗi lần ra lò đều bị những nữ tu sĩ các loại chạy tới tranh đoạt, ta phí sức chín trâu hai hổ mới giúp ngươi lấy được, vốn dĩ là có thể quay về ngay, chỉ là gặp đám hỗn xược của Quế An Môn, đấu với bọn chúng một phen, lúc này mới về trễ, ngươi cũng đói lả nhiều ngày rồi nhỉ?" Thẩm Kinh Diễn nói chuyện với cô.
"Không đói lắm." Thời Lễ thuận miệng nói một câu, tiếp theo bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân mình của hắn, cuối cùng ở trên bụng của hắn nhìn thấy một miệng vết thương, tức khắc nhíu mày, "Lại là đại sư huynh gì đó của Quế An Môn làm bị thương phải không?"
Vết đao này hiển nhiên chính là nam chính lấy Thần Khí Thượng Cổ mang ra đánh.
Thẩm Kinh Diễn nhún nhún vai: "Chiêu thức của tiểu tử kia không giống như là từ Quế An Môn mà ra, cũng không biết gặp phải cơ duyên lớn gì, về sau nếu có thời gian, ta nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt."
".. Ngài làm hắn bị thương một lần, kiểu gì cũng sẽ nhớ kỹ, hiện tại không nên nói như vậy," Thời Lễ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, từ túi Càn Khôn móc ra thảo dược cất trước kia, ngồi xổm trên mặt đất dùng đá nghiền nát.
Thẩm Kinh Diễn ngồi vào bên cạnh cô: "Hắn ta cũng chỉ là một tên Trúc Cơ Kỳ, ỷ vào cái thứ thượng cổ Thần Khí kia mới kiêu ngạo như vậy, nếu như mà đánh thật, hắn nhất định không phải đối thủ của ta."
Thẩm Kinh Diễn từ khi sinh ra đến bây giờ, trong từ điển chưa bao giờ có từ ' trốn ' này, nghe thấy cô nói như vậy liền có chút không vui, giống như chính mình đang bị xem thường, nhưng mà lúc thấy cô nheo lại đôi mắt, hắn vẫn nghiêm túc gật gật đầu: "Được, ta đã biết."
Editor: Q17