Mộc Trà Nở Hoa [Bác Chiến]

Chương 29-1: Hôn

Âm giọng này, anh làm sao có thể không nhận ra.

Anh đã thèm muốn được nghe, nhớ nhung nó da diết biết bao nhiêu. Nhưng đến giờ phút này, anh lại cho rằng:

- "Mình đang ảo tưởng rồi".

Nghe tiếng gọi, bước chân có chút khựng lại. Rồi rất nhanh, liền bước tiến về phía trước.

Nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, anh cảm nhận được một vòng tay ấm áp quấn quanh eo anh siết chặt, dùng một lực nhẹ kéo anh dựa về khuôn ngực rắn chắc phía sau.

Âm giọng trầm ấm, tràn đầy mê luyến khẽ thủ thỉ, phả hơi nóng rực sát bên tai.

- "Em nhớ anh nhiều lắm".

Hai người cứ đứng như vậy, Tiêu Chiến nhắm mắt cảm nhận những xung động yêu thương lại một lần nữa tràn về nơi ngực trái. Nhưng rất nhanh lý trí kéo anh trở về thực tại. Anh mới dùng hai tay mình tách đôi bàn tay rộng lớn ấy ra:

- "Bạn bè sẽ không làm những hành động như thế này đâu" - Nói rồi anh bước về phía trước mở cửa đi vào trong nhà.

Khi cánh cửa còn chưa kịp khép lại, đã có một lực lớn ôm anh ép sát vào vách tường bên cạnh.

Lúc này anh mới thực sự nhìn rõ người đến chính xác là ai?

Khuôn mặt hai người cận kề trong gang tấc, sống mũi cũng đã quét qua nhau.

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào đôi mắt anh, cất giọng hỏi:

- "Anh..... từ khi nào còn coi em là bạn?"

Tiêu Chiến cười khẩy trả lời:

- "Đừng suy nghĩ viển vông".

- "Đến giờ phút này! Anh còn không chịu thừa nhận?" - Nói rồi Vương Nhất Bác ép chặt người hơn nữa, đặt chính xác lên cánh môi hồng mỏng như cánh anh đào của anh một nụ hôn thật nhẹ.

Tiêu Chiến lúc này có chút ấm ức vì bị người khi dễ, giẫy dụa muốn đẩy người ra. Nhưng bản thân anh cũng không ngờ, Vương Nhất Bác mỗi ngày đều ôn nhu dịu dàng với anh bao lâu nay, lại lấy đâu ra sức mạnh kinh người đến vậy. Làm anh có dùng sức thế nào cũng không thể thoát ra.

Bất lực thả lỏng hai cánh tay, anh thở dài một hơi nói:

- "Vương Tổng! Ngài bận bịu như vậy. Vì sao không ở bên đó? Lại về đây bắt nạt một người như tôi".

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi, liền cười tươi trả lời.

- "Về tìm người trong lòng".

Tiêu Chiến nghe đến người trong lòng, liền có chút không vui.

- "Vậy ngài tìm tôi làm gì?"

- "Anh còn muốn hỏi nữa, có tin em mang anh về nhà nhốt anh lại luôn không?"

- "Chúng ta không phải là quan hệ như vậy?" - Tiêu Chiến vừa nói vừa đẩy cánh tay đã mất cảnh giác của Vương Nhất Bác ra.

Nhưng chưa đi được mấy bước đã lại liền bị người kia xoay một vòng kéo ngược trở lại, gọn ghẽ nằm trong lòng người ta.

- "Với em! Anh chưa bao giờ không phải là quan hệ như vậy".

Vương Nhất Bác vừa nói, vừa để chóp mũi của hai người cọ nhẹ vào nhau.

- "Anh! Em rất yêu anh".

Tiêu Chiến giờ phút này, như chính mình đã lạc vào chín tầng mây hư ảo, để tâm hồn dạt trôi bồng bềnh trên ngàn sắc vô thực ảo diệu của vũ trụ bao la.

Anh nhắm mắt cảm nhận hơi thở của đối phương vô cùng ấm áp đang kề sát trước mặt.

Mọi buồn tủi, giận hờn, giờ phút này đem toàn bộ tán đến tận đáy bể vực sâu. Chỉ áp chế thoát ra bằng một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài từ khóe mắt.

Anh nhỏ giọng thả ra lời nhẹ tựa mây trôi:

- "Nhất Bác! Anh chờ được em rồi!"

Vương Nhất Bác một tay vẫn trụ vững trên thân thể, một tay đưa lên vuốt nhẹ gò má, nhưng không lau đi dòng nước mắt đang chảy dài của anh.

- "Tiêu Chiến! Em cũng chờ được anh rồi!".

Dứt lời, vòng tay quanh eo dồn lực siết chặt. Một nụ hôn mềm dịu như làn nước khẽ róc rách qua phiến lá xanh non.

Vương Nhất Bác hôn lên đôi mắt ướt nước, nuốt trọn toàn bộ những mặn đắng để cảm nhận tất thảy những xót xa nơi anh.

Sau đó mới hôn đến cánh môi mềm đã bao đêm khao khát, mong nhớ. Lần lượt dẫn dắt anh đi vào cõi thần tiên kỳ diệu. Để mãi mãi về sau, dù có là bao nhiêu lâu nữa, cũng sẽ không bao giờ quên đi cánh môi mềm ngọt ngào của người đang kề sát bên thân.

Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở có phần yếu ớt vì quá thiếu dưỡng khí của Tiêu Chiến, mới từ từ thả anh ra.

Vương Nhất Bác khẽ nghiêng người bế bổng anh lên, một đường đi thẳng đến sofa mới đặt anh ngồi xuống. Cậu cúi người hôn lên vầng trán cao rộng, sống mũi thẳng tắp dọc dừa, đôi hàng mi đen dài cong vυ't.

Mỗi nụ hôn đều là ngàn vạn trân quý nâng niu, yêu thương, mong nhớ.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cầm lên đôi bàn tay một lần nữa siết chặt. Đem người trước mặt ôm ghì vào lòng, mãi mãi không muốn buông ra.

- "Nhất Bác! Không phải là mơ đúng không?" - Tiêu Chiến vừa gác cằm trên vai cậu vừa hỏi.

Vương Nhất Bác nghe tiếng, quay sang cắn nhẹ vào cần cổ anh.

- "Ngốc!"...

Nói rồi khẽ đẩy anh ra, đưa một tay lên miết đôi môi mềm mại, nghiêng người hôn anh lần nữa. Triền miên không cách nào muốn dứt ra.

Là yêu thương chất chứa quá lâu, là tình cảm dồn nén quá nhiều.

Hai người cứ như vậy, Vương Nhất Bác ôm anh ngồi dựa trên sofa. Mãi đến khi Tiêu Chiến nghe tiếng bụng người kia đang réo gọi không ngừng.

- "Em chưa ăn tối sao?"

- "Em chưa. Ở sân bay về thẳng đây luôn".

Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra.

- "Sao em không nói".

- "Gặp anh. Em hết đói rồi"

- "Để anh nấu gì cho em ăn" - Nói rồi, đứng dậy đi vào bếp.

Vương Nhất Bác tựa cằm ngồi ở sofa nhìn anh đi đi lại lại trong nhà. Giống như một năm trước anh cũng ngồi chính nơi này nhìn cậu. Cảm giác lúc này thật ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến phía sau, ôm chặt lấy anh, còn cố hít hà hương thơm dịu mát quen thuộc trên thân thể anh.

- "Anh!"

- "Hửm...."

- "Em nhớ anh nhiều lắm".

- "Ăn xong rồi nhớ tiếp" - Tiêu Chiến vừa nói vừa huých khuỷu tay đẩy Vương Nhất Bác ra.

- "Nào! Em mau ngồi xuống bàn. Ăn tạm đi".

Tiêu Chiến đặt lên bàn một đĩa mỳ Ý sốt bò bằm, cùng một cốc nước ấm. Ngồi xuống đối diện nhìn Vương Nhất Bác ăn.

Anh vẫn có cảm giác bản thân mình chưa thể về được với thực tại.

Ngày từ Ý trở về, trái tim đã dần nguội lạnh. Yêu thương sâu đậm bao nhiêu thì lòng càng quặt thắt, đau đớn bấy nhiêu.

Lý trí mách bảo: không muốn yêu nữa, cũng không muốn gặp lại người này nữa. Chỉ có trái tim mỗi đêm vẫn âm thầm rỉ máu, đem bóng hình người trước mặt cứ mãi nhớ thương.

- "Vương Nhất Bác! Em đang trêu đùa anh đúng không?"

Vương Nhất Bác đang ăn nghe anh nói, ngẩng mặt liền muốn đánh người.

- "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

- "32"

- "Anh đã yêu bao giờ chưa?"

- "Tất nhiên là rồi" - Tiêu Chiến khoanh tay trên bàn, lừ Vương Nhất Bác một cái.

- "Yêu rồi mà như thế sao?"

- "Như thế là như thế nào?" - Tiêu Chiến vẻ mặt ngơ ngác hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn anh thì bật cười, đưa tay nhéo mũi anh một cái.

- "Trẻ con".

- "Em mới là trẻ con ấy. Anh lớn tuổi hơn em".

Vương Nhất Bác lúc này đã ăn xong, đứng dậy dọn đĩa, chén đặt vào bồn, xả nước, vừa rửa vừa quay người nói với anh.

- "Nói cho em nghe anh đã yêu được mấy người".

Tiêu Chiến nghe nhắc đến yêu mấy người, vẻ mặt liền biến sắc, tâm trạng cực kỳ không tốt.

- "Không thèm nói với em" - Nói rồi đẩy ghế đứng dậy đi ra sofa bật tivi.

Vương Nhất Bác lau lau, rửa rửa trong này một hồi thì xong. Vừa nghe anh nói câu ấy biết Tiêu Chiến lại dỗi rồi.

Đứng ở giữa nhà nhìn bóng lưng anh ngồi ở sofa. Muốn đem tất cả yêu thương, chất chứa bao nhiêu lâu nay một lần bày tỏ.

Vương Nhất Bác tiến lại gần, vòng cánh tay rộng lớn ôm trọn bờ vai anh, nghiêng đầu đặt nhẹ môi lên má anh.

Tiêu Chiến trong lòng thoáng chút buồn tủi, gỡ cánh tay ra.

- "Ăn no rồi..... thì mau về đi".

- "Về?....Anh là đang đuổi em ra đường đấy".

- "Nhà em không phải vẫn còn bên đó sao?"

- "Em bán rồi!" - Vương Nhất Bác vừa nói vừa buông tay, đi vòng lại ngồi xuống cạnh anh.

- "Bán rồi?.....Sau này lại mua nhà mới sao?"

- "Không cần mua nữa. Em không ở thì mua làm gì?"

Tiêu Chiến cúi mặt, nắm chặt bàn tay đến tím ngắt.

- "Rồi sẽ lại đi".

Vương Nhất Bác nghe anh nói câu này. Liền xoay người, thẳng lưng nghiêm túc hỏi:

- "Tiêu Chiến! Em đã trở về rồi. Nói cho em nghe bí mật của anh đi".

Tiêu Chiến vẫn cúi mặt, im lặng rất lâu không nói.

Vương Nhất Bác cầm lên hai bàn tay anh, dùng lực siết chặt.

- "Yêu em lâu như vậy. Tại sao vẫn không chịu nói?"

Tiêu Chiến có chút hoảng hốt, vì sao bị người ấy nhận ra.

- "Anh! Nói cho em nghe một câu:

- "Anh...... có yêu em không?"

====================

CÓ AI MUỐN H KO? ĐỂ TUI VIẾT NÀO.

Nếu không thì chỉ thanh thuỷ văn vậy.

H khó nhắm.

Tui độc mới viết 2 chap kiss đã vã mồ hôi rồi :D