Nếu với Tiêu Chiến đơn giản chỉ là yêu một người mà không dám nói ra. Đem yêu thương chất chồng, dồn nén tận sâu trong đáy lòng. Hằng đêm âm thầm gặm nhấm nhớ nhung, đau đớn, rạn vỡ nơi tim.
Vậy còn Vương Nhất Bác thì sao?
Việc xác nhận một loại tình cảm đặc biệt, với một người cũng thật đặc biệt. Liệu có đơn giản chỉ là yêu và bày tỏ.
----------
Tình cảm dành cho anh trai là một loại chấp niệm vô cùng sâu lặng. Nhớ mong, thương xót, đau đớn, dày vò khảm sâu trong tâm thức suốt 18 năm. Đến mức vì sợ mình sẽ không thể nhớ mà ngày ngày viết nhật ký nhắc nhở bản thân, mãi mãi không được phép quên đi.
Để đến khi gặp được một người, từ hình dáng đến ánh mắt, nụ cười. Mọi thứ đều trùng khớp một cách kỳ lạ như vậy.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt xúc cảm nơi tim đã vô cùng khác biệt. Dù đã lướt qua người, vẫn không đừng được mà dừng lại xoay người nhìn thật rõ hơn.
Lần thứ nhất gặp: Người này thật giống anh ấy.
Lần thứ hai gặp: Người này rất giống anh ấy.
Lần thứ ba gặp: Ánh mắt thật đẹp, nụ cười cũng thật đẹp.
Lần thứ tư gặp: Giọng nói thật ấm áp...
Mỗi lần gặp mặt lại thêm một phần tham luyến muốn gần người này hơn một chút.
Vương Nhất Bác không phủ nhận. Bản thân ban đầu có mục đích mới tiếp cận anh.
Sau một vài lần vô tình gặp gỡ. Đã vì anh mà chỉ đạo xuống một việc chưa từng có tiền lệ:
"Yêu cầu đối tác tới làm việc tại trụ sở công ty".
MoonWay lớn như thế nào? An ninh, bảo mật chặt chẽ ra sao? Có thể để nhân viên tự ý đi lên tầng của bộ phận cấp cao sao?
Tất nhiên, không bao giờ có chuyện đó.
Sau ngày đầu tiên nhìn thấy anh xuất hiện ở hành lang. Một người thanh niên 30 tuổi. Nhưng khi ăn lại bày ra một bộ dáng vui vẻ trẻ con. Được ăn ngon một chút liền thích thú mà giãy giãy chân.
Vương Nhất Bác trong mình mang theo một cảm xúc lạ lẫm và mới mẻ về anh.
Ngày hôm sau, nhân viên cả công ty nhận được Email từ phòng thư ký:
"Trưởng phòng Tiêu - MissU được phép đi lại tự do trong công ty"
Tất cả các group chat nhóm xôn xao, bàn tán. Lý do là gì? Lẽ nào là người nhà Vương Tổng....?
Vương Nhất Bác vì sao phải làm vậy?
Mỗi ngày nhìn thấy anh. Trong lòng lại mang thêm một chút ham muốn được gần anh hơn. Ngày ngày không nguyên cớ đi qua đi lại dãy hàng lang nơi văn phòng anh làm việc.
Nhìn anh khi cúi mặt làm việc chăm chú, nghiêm túc. Xung quanh anh phát ra một luồng khí tức lạnh lùng xa cách.
Nhìn anh khi ngẩng mặt nói chuyện với mọi người, lại như mang ngàn vạn nắng xuân ấm áp đổ về khắp không gian.
Mỗi ngày đều muốn nhìn anh nhiều hơn một chút, ngắm anh lâu hơn một chút.
Tạo tình huống đến gần anh, chớp cơ hội làm thân anh. Vì sao nhất thiết muốn vậy?
Đơn giản vì anh ấy giống anh trai mình sao?
Đến ngày Vương Nhất Bác cầm giấy chứng tử trong tay.
Đau lòng vì mất đi người thân mình mong nhớ năm phần.
Năm phần còn lại là hụt hẫng, vì người muốn tìm thật tiếc sẽ không phải là anh.
Đem ấm ức, tức giận xả lên người anh.
Anh hỏi không trả lời. Cả ngày không cùng anh nói chuyện.
Khi để lại anh một mình ở hành lang. Ngồi trong văn phòng nhìn anh. Anh cứ như vậy, ngồi bất động nhìn theo hướng em đi suốt 15 phút.
Anh không hỏi nguyên do, lặng lẽ bên cạnh, nhắc nhở, quan tâm.
Lòng Vương Nhất Bác khi ấy, đã quặn thắt từng cơn. Thương anh vô cùng.
Một ngày vắng anh, liền thấy nhớ nhung da diết.
Vương Nhất Bác bắt đầu nhận ra. Mình quan tâm đến cảm xúc của anh. Và anh cũng vậy, trước nay luôn quan tâm mình nhiều như thế.
Ngày quay trở lại Ý, xa anh mấy ngày đã liền cảm thấy vô cùng nhớ nhung. Nhấc máy gọi điện cho anh, trái tim khi ấy đã không đừng được mà nói
- "Anh! Em nhớ anh".
Hai người đàn ông, nhớ nhung nhau có phải rất kỳ lạ không? Thế nhưng bản thân khi ấy lại cực kỳ muốn nói cho anh biết.
Vương Nhất Bác lúc này đã biết bản thân mình thực sự có vấn đề rồi.
Nhưng lại sợ, sợ bản thân mình sẽ vì vội vàng mà nhầm lẫn.
NHẦM LẪN: NHỚ ANH
----------
Ngày Vương Nhất Bác nhận được Email của Halil. Trong lòng khi ấy lại nhẹ nhõm đến lạ thường.
Quyết định về Ý, gặp mặt một lần.
Vương Nhất Bác muốn xác nhận. Mình có hay không còn cảm xúc với người kia. Nhưng khi ấy, việc có gặp hay không lại muốn anh là người quyết định.
Nghe anh nói câu:
- "Nhất Bác! Anh cũng rất nhớ em" - Trong lòng hạnh phúc biết chừng nào. Xúc cảm nơi tim mạnh mẽ, dồn dập tràn về. Chỉ muốn ngay tức khắc trở về bên anh.
Đến gặp người kia, một lần khẳng định. Đã chẳng còn lưu luyến, nhớ thương.
Vương Nhất Bác đã từng cho rằng, yêu thương người ấy, bảo bọc người ấy, nhớ thương người ấy mới là việc mình cần làm.
Nhưng đến khi gặp được anh, phải xa anh. Trong lòng lại chỉ còn nghĩ về anh.
Yêu thương anh, bảo bọc anh, nhớ thương anh. Mới là việc Vương Nhất Bác muốn làm nhất lúc này.
Vương Nhất Bác khi ấy!
Lại một lần nữa sợ hãi mình lại nhầm lẫn.
NHẦM LẪN: YÊU ANH.
----------
Hỏi Vương Nhất Bác mang trong mình cảm xúc như thế nào khi bên anh?
Có hay không đã nhận ra tình cảm của anh mà đáp lại.
Miệng có thể thốt ra lời nói dối. Nhưng ánh mắt và trái tim.
Thì không?
Huống chi, anh trước nay không thừa nhận, nhưng cũng chưa từng phủ nhận.
- "Vì sao trồng trà hoa? Vì là hoa em thích"
- "Vì sao nấu ramen? Vì là món em thích"
- "Vì sao phải dậy sớm cùng em đi ngắm bình minh? Vì tâm trạng em đang buồn"
Anh làm nhiều việc như vậy. Vì cái gì?
Buổi sáng cùng anh thức dậy thật sớm đi ngắm bình minh. Nhìn anh vui vẻ chuẩn bị cả đồ ăn dù phải thức dậy từ 3h sáng. Thương anh, xót anh biết bao nhiêu. Nhìn anh mệt mỏi say giấc ngủ trong phòng em gọi cũng không nghe tiếng. Yêu thương khi ấy đã dâng trào thúc đẩy thân thể không tự chủ mà cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi anh.
Nhìn anh cúi mặt giấu nhẹm yêu thương nơi đáy mắt.
Nhìn anh lặng lẽ siết chặt góc chăn đến nhàu nát vào buổi tối thu.
Hai lần anh nói lời xin lỗi. Dù chưa bao giờ làm gì có lỗi với em.
Nhìn vào đôi mắt vốn sáng trong, vì sao khi ấy lại tối đen như vậy.
Thuỷ quang đã giăng đầy khoé mắt.
Vương Nhất Bác có thể không hiểu được sao?
Mỗi lần bên cạnh anh. Những cảm xúc vốn dồn nén lại như thuỷ triều dâng.
Vương Nhất Bác lại một lần nữa sợ hãi mình nhầm lẫn.
NHẦM LẪN : XÚC CẢM DÀNH CHO ANH.
----------
Vương Nhất Bác khi ấy cứ mãi loay hoay như vậy. Tự xác nhận tình cảm của bản thân mình. Cũng muốn xác nhận ngọn lửa từ trái tim anh liệu đã cháy đến đâu?
Ngày xóa ứng dụng đang chạy trên Ipad, vô tình biết được anh đã xem file ảnh của Halil còn sót lại.
Vương Nhất Bác lại muốn lợi dụng cơ hội này để xác nhận, điều anh đang che giấu, điều mình mỗi ngày cảm nhận được từ ánh mắt của anh.
Nhìn anh tức giận lớn tiếng bỏ ra góc ban công, Vương Nhất Bác lại thật xấu xa hài lòng, khóe miệng khẽ cong cong.
Vui mừng vì biết cảm nhận của mình đã đúng rồi.
Nhìn những yêu thương anh dành cho em mỗi ngày một nhiều thêm. Vương Nhất Bác lại càng thèm khát và ham muốn được kề cận anh.
Mỗi ngày đều muốn nhìn anh vui vui vẻ vẻ chơi đùa cùng Kiên Quả, lười nhác ngồi dựa dẫm bên gối tựa ở sofa nói "Nhất Bác! Anh no quá"....
Đêm về, lại ôm hình ảnh anh chìm vào giấc mộng, tham luyến ánh mắt long lanh ngấn lệ chất chứa nhu tình, sống mũi dọc dừa cao vυ't kiêu ngạo, khao khát cánh môi hồng mềm mỏng mời gọi cùng nốt ruồi nhỏ xinh khẽ động.
Tất cả những thứ về anh. Giờ phút này mới là điều mà Vương Nhất Bác khao khát.
Nhìn anh được Uất Khả Dung quan tâm, chăm sóc. Trong lòng liền dấy lên một khoảng khó chịu cộng ghen tuông.
Ranh giới của tình cảm là một thứ rất mong manh. Nhưng lại cực kỳ khó để phá vỡ.
Việc chấp nhận bản thân mình có tình cảm với một người cùng giới tính. Anh sợ hãi nhiều lắm phải không? Em cũng từng như thế. Sợ hãi chính bản thân mình có phải hay không đem một thứ tình cảm sai trái đặt lên người người kia.
Nên em muốn chúng ta cùng thực sự sẵn sàng để bước vào tình cảm này. Một khi bước vào rồi sẽ cùng nhau đi đến tận cùng. Nhất định không được phép buông tay.
Ngày trở về Ý lần đầu tiên. Em nói sẽ về 2 tuần. Nhưng cuối cùng hết tuần thứ 3 mới trở lại.
4 ngày thuyết phục Ba, không nhận được sự đồng ý. 5 ngày quỳ gối trước phòng Ba, "Xin Ba cho con trở về Trung Quốc" không hề có lý do.
Tổng cộng 9 ngày là lời khước từ chắc nịch.
Đến ngày thứ 10, Ba đồng ý nhưng đưa ba điều kiện:
- "Chỉ được phép trở về 10 năm"
- "Sau khi cơ cấu lại toàn bộ MoonWay"
- "Trở về Ý hỗ trợ bất cứ khi nào Ba cần".
Xa nhau 3 tuần quay lại, thấy anh đợi mình gần một tiếng đồng hồ ở sân bay. Vừa mừng vừa thương. Muốn sau này sẽ quan tâm anh nhiều hơn một chút, cưng chiều anh nhiều hơn một chút.
Tất cả những việc muốn làm khi ở cạnh anh. Đều đã là những việc mà em muốn dành cho người em yêu thương nhất.
Vương Nhất Bác khi ấy. Đã chân chính xem anh là người trong lòng.
----------
Ngày em nói sẽ quay trở lại Ý. Khoảnh khắc anh cúi mặt ngồi trước vườn trà. Làm sao có thể không nhìn thấy anh rơi lệ. Làm sao có thể không nhìn ra bờ vai khẽ run run. Khi mà ánh mắt nhìn anh vốn chưa từng rời khỏi. Giọt nước mắt chảy dài trên má có thể lau đi. Nhưng hốc mắt nóng rực những đường tơ máu thì làm sau che giấu được.
Khi ấy, đã muốn đem tất thảy yêu thương dành cho anh chỉ cần một phút để tỏ bày. Nhưng lại nghe anh nói câu:
- "Không! Anh không có" - Không có lý do gì để giữ em ở lại.
Em biết anh chưa thực sự sẵn sàng. Thời gian chúng ta bên nhau thực sự quá ngắn ngủi, có lẽ chưa đủ để một người chắc chắn về tình cảm của mình.
Chỉ là thương cảm, chỉ là thói quen, hay đã thực sự là yêu thật lòng.
Chúng ta cần thời gian. Thời gian để một lần nữa khẳng định tình cảm này có đủ để vượt qua ngăn cấm gia đình, kỳ thị xã hội. Cùng nhau sánh bước đi đến hết đời.
Nếu anh đã ấn định là vào ngày trà hoa trong vườn nở đóa đầu tiên.
Được vậy em sẽ chờ, chờ tình yêu của anh đủ lớn. Chờ cảm xúc trong anh đủ nồng nhiệt. Để không còn muốn đem bức tường mỏng manh kia cố tình che giấu em.
Và em cũng đánh cược. Đánh cược năng lực của bản thân mình. Trong vòng một năm có đủ để cơ cấu lại toàn bộ MoonWay giao trả cho Ba.
Nhưng chỉ về Ý được hai tuần. Em đã biết có một việc mình không thể làm được.
Chính là XA ANH.
Không cần lý do để anh giữ em ở lại.
Bây giờ chính bản thân em đã không còn cách nào để rời xa anh.
Mỗi ngày vùi mình với công việc để rút ngắn nhất thời gian trở về bên anh. Nhưng mỗi đêm hiu quạnh lại thèm khát được ôm trọn thân thể ấm áp, thoảng hương thơm dịu mát của anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười gượng ép anh cố tạo ra khi xuất hiện trước mặt em tại Ý. Vòng tay anh quấn quanh eo em siết chặt.
Em đã biết cả anh và em. Chúng ta đã không thể nào rời xa nhau được nữa rồi.
Giới hạn của anh sắp hết. Thời gian của em thực sự cũng không còn.
EM ĐÃ KHÔNG NHẦM LẪN NHỚ ANH.
EM CŨNG KHÔNG NHẦM LẪN YÊU ANH.
LẠI CÀNG KHÔNG NHẦM LẪN XÚC CẢM DÀNH CHO ANH.
Em xin lỗi!
Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu vậy!
====================