Từ lúc đưa Tiêu Chiến đến trước MoonWay. Tiêu Hạ Anh vốn dĩ chưa từng rời khỏi. Chỉ là tìm vị trí đứng khuất bóng để anh khỏi nhìn thấy mà thôi.
Chứng kiến biểu hiện của anh từ khi sang đây. Gương mặt phờ phạc, tiều tụy. Tâm tình trầm lặng. Tiêu Hạ Anh biết chắc chắn anh có khúc mắc trong lòng rồi.
Anh đứng trước cổng MoonWay ngập ngừng rất lâu mới quyết định vào. Nếu là tìm bạn tại sao phải mang tâm trạng như vậy đến gặp.
Khoảnh khắc nhìn anh đứng chết lặng nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Hạ Anh đã biết người anh muốn tìm là ai.
Trong phút chốc có một chút bất ngờ. Còn đang nghĩ tại sao anh trai mình lại quen Vương Nhất Bác thì đã thấy Halil xuất hiện.
Nhìn Tiêu Chiến nép mình đứng sau cây cột. Tiêu Hạ Anh như nhìn thấy chính bản thân mình thời gian rất ngắn trước đây.
Tiêu Hạ Anh chạy rất nhanh, dùng một lực thật mạnh kéo Tiêu Chiến ra.
- "Anh Nhất Bác! Anh trai em muốn tìm anh".
Tiêu Chiến giờ phút này, bản thân thực sự đang muốn né tránh. Anh không muốn gặp người này, bây giờ anh thực sự không muốn nhìn thấy người này nữa.
Không có nhớ, không có thương, không có mong đợi nào hết.
Cô gái kia, bây giờ anh đã nhìn rõ rồi. Là cô gái trong file ảnh lần đó anh đã xem, không sai một li. Ở ngoài trông còn xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều lần.
Tiêu Chiến không nghĩ cuộc đời mình lại có lúc xảy ra tình huống như trong phim vậy.
Hốc mắt đã nóng rực, Tiêu Chiến khẽ cười nhẹ.
- "Mình đang làm cái quái gì ở đây?"
Vương Nhất Bác lúc này đã bước đến đứng trước mặt anh.
- "Anh! Sao sang mà không gọi cho em".
Tiêu Chiến nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười đã rất lâu rồi không còn xuất hiện. Anh đưa tay chỉ về phía Hạ Anh.
- "Anh đến thăm em gái. Nhân tiện muốn tới thăm em một chút".
"Em bận thì mau đi đi. Không phải người ta đang đợi sao?"
"Chúng ta gặp nhau sau cũng được".
Halil đứng đó, không hiểu được hết những gì hai người nói. Nhưng thấy Tiêu Chiến mỉm cười nhìn về phía mình, thì tiến lại khoác tay Vương Nhất Bác.
- "Đi thôi anh".
Vương Nhất Bác giờ phút này cũng không còn tâm trí quan tâm đến bất kỳ ai khác. Tầm nhìn chỉ có thể đặt vào người trước mặt. Nhìn anh thật lâu, thật kỹ, lưu giữ tất cả biểu cảm, hành động, cử chỉ của anh.
Tiêu Hạ Anh nãy giờ đứng kế bên vốn không muốn nói gì vào lúc này. Nhưng lại gặp Halil liền thấy chướng mắt.
Cô bước đến sát cạnh hai người, cầm tay Halil đang bấu chặt khuỷu tay Vương Nhất Bác kéo mạnh ra.
- "Đi hay không là quyết định của anh ấy".
Halil vừa hoảng hốt, lại đang đi giày cao gót, bị giật tay mạnh, có chút loạng choạng.
Tiêu Chiến nhìn thấy hành động này của Hạ Anh, có chút thất lễ rồi. Kéo tay con bé lại.
- "Tiểu Anh. Chúng ta về thôi" - Nói rồi cầm tay Tiêu Hạ Anh đi thẳng ra cửa.
Vương Nhất Bác vội chạy theo, giữ lấy bả vai anh.
- "Anh! Em đi cùng anh".
Trong lúc Tiêu Chiến vẫn còn đang đứng chết chân, thất thần nhìn về phía trước. Thì Tiêu Hạ Anh đã gỡ tay anh ra, nói với Vương Nhất Bác.
- "Anh Nhất Bác! Đưa anh ấy về giúp em".
Đến lúc Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, thì cũng chẳng biết Vương Nhất Bác đã làm thế nào đưa anh ra ngoài, vào được trong xe.
Hai người ngồi trong xe, im lặng rất lâu. Vương Nhất Bác vẫn nắm lấy bàn tay anh siết chặt.
- "Anh! Em đưa..."
- "Nhất Bác! Anh mệt lắm....Anh muốn về nhà".
Mất một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới khởi động xe, một tay đánh lái ra khỏi tầng hầm.
Tiêu Chiến ngồi trong xe, chỉ im lặng không nói, bàn tay anh đã lạnh ngắt từ khi nào, vẫn được Vương Nhất Bác siết chặt không buông. Anh chỉ hướng mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh lướt vun vυ't bên đường.
- "Anh! Chúng ta...."
- "Nhất Bác! Anh mệt lắm...Anh muốn ngủ" - Nói rồi anh liền nhắm mắt, nghiêng đầu dựa vào thân xe.
Vương Nhất Bác nghe lời, lái xe đưa anh về đến nơi ở của Tiêu Hạ Anh. Xe đã dừng trước cổng, nhưng cả hai người trên xe đều không muốn động. Tiêu Chiến từ lúc lên xe chưa từng quay sang nhìn Vương Nhất Bác. Còn Vương Nhất Bác ngoài lúc lái xe thì chưa từng rời mắt khỏi anh.
Hai người cứ như vậy, ngồi trong không gian vô cùng riêng tư. Nhưng với Tiêu Chiến lại thấy vô cùng xa cách.
Anh giẫy tay ra khỏi tay Vương Nhất Bác, định mở cửa xuống xe, liền bị cậu giữ lại.
Vương Nhất Bác vươn người lên ôm anh.
- "Anh! Em rất nhớ anh".
Từ trước nay Vương Nhất Bác vẫn quan tâm, chăm sóc anh rất tỉ mỉ. Nhưng hành động tình cảm như thế này thì chưa từng làm qua.
Tiêu Chiến có chút bất ngờ im lặng ở trong vòng tay ấy, ngửi mùi hương quen thuộc anh vẫn luôn nhung nhớ. Mất một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí, vòng tay quanh eo ôm lấy Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến đã bao nhiêu lần thèm khát cảm giác này. Cảm giác được ôm người mình yêu thương trong lòng.
Nhưng tình yêu của anh bây giờ chỉ giống như một giấc mộng, giấc mộng anh không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Chỉ tiếc là mộng còn chưa kết thúc, người đã tỉnh giấc rồi, làm sao để mơ tiếp giấc mộng đã vừa qua.
Anh đẩy người Vương Nhất Bác ra:
- "Nhất Bác! Bây giờ anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn làm gì cả. Anh muốn được nghỉ ngơi. Anh mệt lắm".
Nói xong, mở cửa bước xuống xe, không quay đầu nhìn lại.
-----------------
Tối đó, Tiêu Hạ Anh đem anh đặt ngay ngắn trước mặt.
- "Anh! Như thế này lâu chưa?"
Tiêu Chiến từ lúc về nhà luôn cúi mặt im lặng như vậy. Không chịu nói, cũng không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì.
Tiêu Hạ Anh có chút sốt ruột, lấy một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt anh. Hai tay nâng lên khuôn mặt tiều tụy, nhìn vào khóe mắt đã phủ kín một tầng sương.
- "Anh! Đừng giấu em nữa".
"Anh quen anh ấy từ khi nào?"
Tiêu Chiến vẫn không ngẩng mặt, thu hai chân lại sát người.
- "Một năm rồi".
- "Vậy...tình cảm....tình cảm thì bao lâu rồi?"
- "Cũng.... một năm".
Tiêu Hạ Anh đẩy ghế đứng dậy, một tay chống eo, một tay đỡ trán.
- "Sao lại đến mức này".
Đối với Tiêu Hạ Anh, Tiêu Chiến chính là một người anh trai hoàn hảo mà cô luôn tự hào. Tiêu Chiến giỏi giang, cường đại, mạnh mẽ như thế nào. Bao nhiêu năm nay cô đã chứng kiến hết.
Tại sao đến một ngày, vì yêu mà lại bày ra trước mặt cô bộ dạng yếu đuối tới mức này. Cô biết anh trai mình đã lún quá sâu rồi.
Tiêu Hạ Anh tuy chỉ mới 19 tuổi, nhưng cũng đã từng biết yêu, lại sống ở Ý 3 năm rồi, suy nghĩ về yêu đương vô cùng cởi mở. Chuyện chứng kiến tình cảm đồng giới không quá hiếm. Chỉ là có chút bất ngờ vì chuyện này lại xảy ra với anh trai mình thôi.
- "Rất đáng ghê tởm đúng không?" - Tiêu Chiến cất giọng rất nhỏ.
- "Yêu là một chuyện tốt. Có gì đáng ghê tởm" - Tiêu Hạ Anh ngồi xuống bên cạnh khoác vai anh nói.
Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ. Như chợt nghĩ ra chuyện gì đó. Anh ngẩng mặt hỏi Tiêu Hạ Anh.
- "Tiểu Anh! Tại sao em biết Nhất Bác?....Còn biết anh là tìm cậu ấy nữa?"
Tiêu Hạ Anh như động phải chỗ ngứa, đứng phắt dậy.
- "Em chờ anh hỏi câu này từ lúc về nhà cơ".
"May cho anh là bây giờ em mới biết chuyện đấy".
"Chứ cách đây một năm, em sẽ là tình địch của anh".
Tiêu Chiến còn đang cúi mặt nghe Tiêu Hạ Anh nói, đến câu này thì giật mình.
- "Hả?......Em thích Nhất Bác?"
Tiêu Hạ Anh thấy thái độ ngạc nhiên của anh thì buồn cười.
- "Giờ hết rồi....."
"Không chỉ là thích thôi đâu. Em tỏ tình với anh ý 3 lần rồi. Nhưng vẫn bị từ chối. Đến cách đây khoảng một năm, thì anh ấy nói: "Đã có người trong lòng rồi"
"Đành phải bỏ cuộc thôi".
Tiêu Chiến nghe nhắc đến người trong lòng thì nghĩ luôn đến Halil, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau xót.
Tiêu Hạ Anh nhìn ra vẻ mặt biến sắc của Tiêu Chiến khi nhắc đến người trong lòng, liền hỏi:
- "Vậy còn anh Nhất Bác? Anh ấy thế nào? Có biết anh thích anh ấy không?"
- "Không! Bọn anh bình thường. Chỉ là bạn bè thôi" - Tiêu Chiến khi nói ra câu này, có một chút bất an của kẻ nói dối.
Nghĩ đến những hành động thân mật của hai người chỉ mới chiều nay thôi, nghĩ đến những ân cần, dịu dàng Vương Nhất Bác dành cho anh. Nhưng rồi lại cũng nghĩ đến cô gái ấy, có lẽ chính là người trong lòng của người kia. Liền thở dài một hơi nói:
- "Tiểu Anh! Giúp anh đặt vé máy bay đi. Anh muốn bay chuyến sớm nhất vào ngày mai".
-----------------
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đến chỗ ở của Tiêu Hạ Anh tìm Tiêu Chiến. Nhưng chỉ nhận được câu trả lời:
- "Anh ấy về nước rồi".
Việc Vương Nhất Bác biết Tiêu Hạ Anh là em gái của Tiêu Chiến, thì cũng đã là chuyện khá lâu rồi. Cảm thấy trái đất thật tròn, những người có duyên sẽ được sắp xếp để gặp nhau thôi.
Có chút thất thần khi nghe anh đã về nước mà không nói thêm gì với mình, thì được Tiêu Hạ Anh bồi thêm một câu:
- "Anh Nhất Bác! Anh trai em.....có thể....đừng làm anh ấy buồn được không?"
Vương Nhất Bác không nói, chỉ mỉm cười, gật đầu.
Giây phút nhìn thấy anh xuất hiện trước mắt mình, Vương Nhất Bác biết: "Giới hạn của Tiêu Chiến sắp hết rồi". Nếu bản thân còn không nhanh giành lấy. Có lẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Tiêu Chiến về nước, cắt đứt toàn bộ mọi liên lạc với Vương Nhất Bác, vùi mình vào công việc, buổi tối lên giường với thuốc ngủ và an thần.
Thời gian cứ như vậy, lặng lẽ trôi bên cạnh anh. Thu qua đông đến, ngày Tiêu Chiến đi qua vườn trà nhìn thấy nhánh nụ đầu tiên đã bắt đầu hé mở. Anh ngừng lại nhìn rất lâu.
Quyết định lấy điện thoại ra chụp một kiểu ảnh, đăng lên vòng bạn bè, cùng một dòng cap.
- "Hoa đã nở - Nhưng người không còn mong chờ nữa".
Đã qua một tuần, mỗi tối anh đều ngồi trước vườn trà hoa lặng lẽ ngắm một vườn đủ hương sắc thi nhau đua nở.
Tối hôm nay cũng vậy. Anh ngồi đó rất lâu, cái lạnh đã thấm sâu vào từng tầng da thịt, khiến anh run lên một hồi.
Đẩy ghế đứng dậy sải bước muốn vào nhà. Thì một giọng nói vô cùng quen thuộc gọi:
- "Anh!....."
====================