[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 30

Bích Linh ngâm mình trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn suốt nửa năm mà không có dấu hiệu tỉnh, thế nhưng hồn lực không ngừng tăng nhanh đến nổi Độc Cô Bác kinh ngạc nếu không phải vì giao ước với Đường Tam hắn thì sẽ muốn nghiên cứu cơ thể của nàng có điểm gì khác người, trong quãng thời gian ngắn như vậy đã nhảy thẳng đến cấp 40.

Mà cũng trong vòng nửa năm này dưới sự giúp đỡ của Đường Tam,  Độc Cô Bác đã không còn chịu sự đau khổ của việc độc tố rắn cắn trả nữa. Nhưng dù sao độc tố cũng đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn nhiều năm rồi nên muốn loại bỏ nó hoàn toàn thì gần như là không có khả năng.

Đối với tình huống như bây giờ thì Độc Cô Bác đã hết sức hài lòng, Mà hắn cũng hiểu khá sâu sắc về vấn đề hiện tại của chính mình, đồng thời hắn cũng có thể khẳng định phương pháp chữa trị này cũng có thể áp dụng đối với cháu gái hắn, thậm chí hắn còn có phần chắc chắn.

"Tiểu quái vật, trả lại ta đi thôi. " Độc cô Bác nhìn về phía Đường Tam rồi vươn tay ra như muốn hắn trả lại cái gì đó.

"Trả lại ngươi? Trả lại cho ngươi cái gì? " Không cần Đường Tam trả lời, Bích Linh đã ngâm mình trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn tỉnh dậy, tuy  rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nàng đứng về phía Đường Tam.

Độc Cô Bác khẽ giật mình nhìn người ngủ li bì suốt nửa năm Diệp Bích Linh tỉnh dậy, mà Đường Tam nhìn Bích Linh tỉnh lại kinh hỷ không thôi, chạy đến kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Bích Linh tuy ngủ mê nửa năm nhưng không phải không biết gì cả, có Băng Linh Vương kể tóm gọn lại mọi chuyện giữa Đường Tam và Độc Cô Bác.

" Tam ca, ta đói bụng!"

" Ta lập tức đi làm ngay! Trước đó, Tiểu Linh ăn đỡ mấy thứ trái cậy này."

Độc Cô Bác nhìn Đường Tam không giống ngày thường ma mãnh, vô cùng ân cần hào phóng lấy một đống linh dược ôn hòa nhưng vô cùng quý giá cho nàng ăn vô ngôn. Bích Linh đối với mấy dược liệu không quá hiểu biết cho nên chỉ đơn thuần cho chúng là trái cây, vừa ăn vừa nhìn vẻ mặt muôn màu của Độc Cô Bác, khó hiểu nói: " Ngươi cũng đói bụng sao?"

Lại đổi lại ánh mắt kinh bỉ của Độc Cô Bác, người hiện tại hiểu được ánh mắt của hắn chỉ có Băng Linh Vương nhưng hắn cũng không dự định nói cho Bích Linh biết lai lịch của đống trái cây này.

Chờ Bích Linh ăn hết thì Đường Tam cũng đã nấu xong đồ ăn cho nàng, Đường Tam nhìn nàng ăn một cách hạnh phúc trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

Độc Cô Bác nhìn cảnh sắc hài hòa này không khỏi khó chịu, hừ lạnh nói tiếp đề tài ban nãy:"Độc công của Lão phu hiện được thu liễm lại vào trong hồn cốt rồi, chỉ sợ nếu có ai muốn hạ độc thì cũng chẳng có loại độc nào có thể gϊếŧ chết ta được nữa. Cho dù tiểu châm lúc nãy của ngươi có thể đối phó được với Phong Hào Đấu La nhưng đối với ta thì vô dụng. Nhanh lên đem đan châu trả lại cho ta. Mà Ngươi cũng không tệ chút nào? Lúc này mới chỉ có nửa năm vậy mà hồn lực cũng đã đạt tới cấp 37. Nếu không thu hồi ngay ta lại sợ ngươi sẽ hấp thu mất luôn cả đan châu của ta thì toi. "

Đường Tam mỉm cười, hắn biết, Độc cô bác mặc dù mạnh miệng nhưng kỳ thật hắn đã không còn cảnh giác với mình nữa rồi. Nửa năm qua hắn cũng từ từ hiểu rõ Độc Cô Bác hơn nhiều, hắn nhìn qua cực kỳ hung ác nhưng kỳ thật lão với một lão già bình thường thì có chút giống nhau, mặc dù ngoài miệng nói mạnh nhưng bản tính hắn lại không xấu, chỉ cần không uy hϊếp đến hắn hoặc là xúc phạm vào hắn thì Hắn cũng không tìm đến ngươi để gây phiền toái.

" Cầm lấy đi, ta thật sự cũng không muốn như vậy đâu. " Đường Tam mỉm cười nhìn Độc Cô Bác, mở hai tay ra.

Bích Linh ngồi bên cạnh nhìn Độc Cô Bác nâng tay hướng vào lòng bàn tay hắn rồi ấn một cái, một luồng lực lượng nóng rực chạy vào cơ thể Đường Tam rồi khiến đan điền Đường Tam cảm thấy co rút lại, ngay sau đó một luồng nhiệt khí mạnh mẽ chạy theo hướng bàn tay Độc Cô Bác mà chạy lên, miệng Đường Tam hé ra, mang theo đan châu màu lục bay ra khỏi cơ thể rồi rơi vào trong tay Độc Cô Bác.

Sau đó Độc Cô Bác liền thả bọn họ rời khỏi nơi này, lại còn tặng cho Đường Tam một đạo hồn cụ có thể chứa được vật sống gọi là Như ý bách bảo túi.

Có điều ngay lập tức Độc Cô Bác mà cười hắc hắc, "Mới vừa rồi ngươi tựa hồ nói không lấy, hay là ngươi mang nó trả lại cho ta đi. "

Vừa nói hắn vừa vươn tay hướng về phía Đường Tam mà vẫy vẫy tay lại bị Bích Linh cảm lại: " Đã cho rồi làm gì có đạo lý đòi lại? Ngươi có còn là Phong Hào Đấu La  không vậy?"

Độc Cô Bác nói vậy thôi chứ hoàn toàn không có ý định lấy lại, mà Đường Tam lễ lại cho Độc Cô Bác một đôi Thiết Cầu tên là tử mẫu truy hồn đoạt mệnh, trong thời gian bế quan ở Sử lai khắc học viện Đường Tam đã làm ra, loại ám khí này vừa là ám khí loại cơ quan lại vừa là loại ám khí dùng lực phát động, nó được bài danh đứng thứ năm trong số các loại ám khí cơ quan.

Sau khi Đường Tam thành công thuyết Độc Cô Bá trở thành cố vấn cho Sử Lai Khắc học viện thì mang theo Bích Linh vơ vét chút Dược vật ở nơi này, thời hạn ba ngày.

Ba ngày sau.

"Tiểu quái vật, cái tên khốn kiếp nhà ngươi.... Ngươi...lão tử sẽ liều mạng với ngươi. "

Độc cô bác nổi trận lôi đình, nâng cánh tay lên chụp xuống đầu Đường Tam,  Đường Tam vội vã chân đạp Quỷ ảnh mê tung, xoay người kéo Bích Linh bỏ chạy, "Lão quái vật, đây chính là do ngươi đã nói là cho ta tùy tiện lấy nhiều ít thế nào cũng được mà. Hơn nữa gốc rễ hoặc mầm mống ta đều lưu lại cho ngươi đó chứ, chỉ một chút thời gian nữa chúng lại dài ra. Bất quá,cái túi Bách Bảo của ngươi thật tốt quá, thật là rộng ha ha. "

Cũng khó trách Độc cô bác lại phẫn nộ như vậy, trong ba ngày này hắn đều trong động tu luyện, đến tận bây giờ mới quay lại để dẫn Đường Tam rời đi, nhưng khi hắn nhìn xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn thì không khỏi giật mình, bởi vì xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn như vừa bị trải qua một trận tẩy kiếp vậy, trông thảm thương không chịu được, như vậy sao hắn không tức được cơ chứ.

Đưa mắt nhìn lại, trước kia Thực vật nơi đây tươi tốt phát triển thì nay đã trở thành một mảnh hỗn độn, tựa như vừa bị cày qua mấy đường vậy, xung quanh toàn là màu bùn đất đôi chỗ thấy xuất hiện vài điểm màu xanh.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy sao hắn không tức giận cơ chứ.

Bích Linh bất mãn nói: "Lão quái vật, là do ngươi đồng ý cho Tam ca tùy tiện lấy đi nhưng cũng không thấy nói là có thể mang đi số lượng bao nhiêu. Tam ca chỉ bất quá là lựa chọn toàn bộ mà thôi, Yên tâm đi Ngươi xem, băng hỏa lưỡng nghi nhãn chúng ta đâu có lấy hay phá hoại nó đâu chứ, có nó thì chỉ cần vài chục năm là nơi này sẽ lại trở lại thời quang vinh như bây giờ thôi." Bích Linh ngoài mặt tỏ vẻ đường đường chính chính, nhưng trong lòng sớm nở hoa: Hừ, không vơ vét như vậy thật sự là có lỗi bản thân a.

Độc Cô Bác trừng mắt nhìn Bích Linh, quay sang hỏi Đường Tam: "Tiểu tử, ngươi không căn nhắc đến cô cháu gái đáng yêu xinh đẹp của ta hay không?"

" Hửm?" Bích Linh liếc xéo sang Đường Tam, cười rạng rỡ nói: " Tam ca, đúng là có diễm phúc mà!"

Đường Tam đại kinh, vội vàng giải thích với Bích Linh: " Tiểu Linh, muội đừng nghe lời lão quái vật này. Chúng ta đi thôi!"

Bởi vì sợ Độc Cô Bác lại nói chuyện giật gân nào nữa, vừa mới đến  cửa học viện Đường Tam liền kéo Bích Linh đi tớicùng thủ vệ ở cửa nói vài câu gì đó, thủ vệ liền chạy vào trong học viện, Độc Cô Bác lạnh nhạt đi theo sau.

Nửa năm trước, lúc Bích Linh và Đường Tam đến nơi này thì tấm biển chữ vàng thật lớn ghi là Lam Phách học viện, nay đã đổi thành  năm chữ màu vàng rực : Sử Lai Khắc học viện, hiệu trưởng Phất Lan Đức.

Ba người họ đứng chờ không bao lâu thì nhìn thấy Phất Lan Đức, Đại sư, Liễu Nhị Long cùng Triệu Vô Cực, Lô Kỳ Bân, Thiệu Hâm, Lý Úc Tùng, tổng cộng bảy người từ bên trong học viện hướng phía đại môn mà đi tới.

" Sư phụ ." Bích Linh nhìn thấy Đại sư, liền hướng phía mọi người phất phất tay.

Đại sư trong mắt hiện lên một tia quang mang kích động, vừa muốn bước nhanh tiến đến, lại bị Phất Lan Đức cản lại. Chỉ với một động tác nho nhỏ này là có thể nhìn ra mọi người rất cẩn thận.

Bích Linh cũng không lo lắng đến Độc Cô Bác cùng đám người Phất Đức Lan động thủ vì tuy Độc Cô Bác chút quái dị nhưng là người trọng chữ tín, nắm tay kéo lấy Đường Tam nhanh chân tiến về phía trước nghênh đón :" Các vị sư phụ, chúng ta đã trở về."

Đại sư liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, ánh mắt hiện ý dò hỏi.

" Phất Lan Đức viện trưởng, ta có chuyện muốn nói với ngài."

Phất Lan Đức ánh mắt vẫn dừng trên người Độc Cô Bác, lúc này nghe thấy Đường Tam hướng đến mình nói chuyện thì ánh mắt mới rời đi," Tiểu Tam sao rồi? Hắn không làm gì các ngươi chứ ?"

Đường Tam lắc đầu :" Không có, Độc Cô tiền bối đối với chúng  ta tốt lắm, dạy cho ta không ít tri thức về phương diện độc vật. Phất Lan Đức viện trưởng, Độc Cô tiền bối nguyện ý đến làm cố vấn của học viện chúng ta, ngài có thể đồng ý không ?"

" Cái gì ?" Không chỉ Phất Lan Đức, kể cả Đại sư ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt đồng thời trở nên quái dị. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Độc Cô Bác là ai? Chính là Phong Hào đấu la. Đừng nói là Sử Lai Khắc học viện trước mắt, cho dù là Thiên Đấu đế quốc đệ nhất học viện Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không có Phong Hào đấu la tọa trấn.

Đường Tam nhìn mọi người với ánh mắt kinh ngạc, hỏi dò :" Không được hay sao?"

Phất Lan Đức yết hầu nuốt một cái hỏi ngược lại :" Ngươi nói thật chứ?"

Đường Tam gật đầu," Độc Cô tiền bối đã đáp ứng, chỉ nói là sẽ lưu lại học viện với tư cách cố vấn mà thôi."

Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long ánh mắt hai người cùng hướng về phía Đại sư, trong ba người thì Đại sư luôn xuất ra những ý kiến tốt nhất.

Đại sư khuôn mặt cứng ngắc giật mình :" Đây là chuyện tốt, Độc Cô tiền bối mặc dù luôn làm việc theo ý mình nhưng người này danh dự rất lớn, đã đáp ứng sẽ không làm ngược lại đâu Phất Lan Đức." Đại sư nói, ánh mắt hướng Phất Lan Đức.

Sau đó đám người Phất Lan Đức tiến hành trao đổi với Độc Cô Bác, bởi vì  Độc Cô Bác là người luôn luôn không thích vòng vo cho nên ngay lập tức xác nhận điều này, Phất Lan Đức lập tức mời hắn vào học viện.

Nhìn bóng dáng Phất Lan Đức dẫn theo Độc Cô Bác đi xa, Liễu Nhị Long không nhịn được hướng Bích Linh hỏi: " Tiểu Linh, Tiểu Tam đã làm như thế nào vậy, khiến lão quái vật đó tự nhiên đến học viện của chúng ta. Điều này quả thực không thể tưởng tượng được."

Bích Linh mỉm cười nói :" Dì Nhị Long, chuyện này thành công một phần do Tam ca trong lúc vô ý đã giúp hắn được một việc lớn cộng thêm Tam ca hợp duyên với Độc Cô Bác nên hắn đồng ý."

Đại sư nói :" Đây là một chuyện tốt."

Sau đó Đường Tam và Bích Linh hỏi thăm tình hình của mọi trong nửa năm thì biết được đám người Đái Mộc Bạch tiến bộ không nhỏ. Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh đã đột phá cấp 30, rồi tìm được đệ tam hồn hoàn cho chính mình. Áo Tư Tạp hồn lực đã tăng lên hai cấp, Tiểu Vũ tăng đến những ba cấp, Đái Mộc Bạch thì đang bế quan, đánh sâu vào bình cảnh để tiến vào cấp bốn mươi, phá vỡ được bình cảnh cũng có đôi chút khó khăn, bất quá cũng không còn lâu lắm nữa rồi.

Bích Linh biết được Đái Mộc Bạch sắp đột phá cấp 40 thì rất vui mừng, nàng lại nhìn Đại sư, rồi quay sang Liễu Nhị Long, từ mặt ngoài không có biến hóa gì, cũng không hề có điểm thân mật, nhưng trên cảm giác Đại sư hình như có thể thản nhiên tiếp nhận sự tồn tại của Liễu Nhị Long.

Trên đường đi gặp Tiểu Vũ và những người khác, Đại sư có hỏi Đường Tam tại sao nửa năm trước Độc Cô Bác tìm đến hắn. Đường Tam cũng không dối gạt Đại sư nói hẳn là Độc Cô Nhạn hẳn là đã kể cho ông nội nàng nghe chiến thắng của ta đối với nàng, khiến cho Độc Cô Bác đối với bát chu mâu của ta sinh ra hứng thú, sau này hắn bắt ta đi chính là để muốn nghiên cứu độc tố trong bát chu mâu. Sau đó, hắn phát hiện độc công của Độc Cô Bác còn chút khuyết thiết liền giúp hắn bù đắp chỗ khuyết thiếu đó, cho nên hắn mới rất cảm kích, truyền thụ cho ta rất nhiều tri thức về dụng độc.

Đại sư lại hỏi Đường Tam và Bích Linh hồn lực hiện tại là bao nhiêu, hy vọng hai người không bị những đồng đội của mình vượt qua nếu không thì sẽ vĩnh viễn không thể đuổi được đâu vì những người đó đều là những kì tài ngút trời.

Bích Linh phì cười nói: " Sư phụ, người không cần lo lắng vấn đề đó. Tam ca hiện đã là Hồn Tôn cấp 37, còn ta thì đạt cấp 40 rồi!"

"Ngươi nói cái gì ? Ngươi đạt cấp 40, Đường Tam thì là cấp 37." Đại sư bị lời của Bích Linh giật mình,  sắc mặt cũng trở nên cứng ngắc vài phần nhìn hai người họ không biết nên nói gì, một đứa lại lợi hại hơn một đứa.

Bích Linh giải thích cho Đại sư hay: " Sư phụ còn nhớ lần trước Thiên Đấu hoàng gia học viện, dưới áp lực của vị giáo sư kia, hồn lực của Đường Tam đã tăng đến ba mươi tư cấp. Sau đó chúng ta tu luyện ở chỗ Độc Cô tiền bối, nơi đó có rất nhiều dược thảo trân quý, có lẽ là bởi vì cái hoàn cảnh này tối thích hợp với việc tu luyện của chúng ta nên đạt được thành tựu như vậy."

Đại sư trên mặt toát ra một nét cười :" Xem ra tất cả những điều điều lo lắng của ta đã không xảy ra. Dưới tình huống học độc dược cùng Độc Cô tiền bối, trong số mọi người thì hồn lực của hai người các ngươi tăng lên nhanh nhất, như vậy ta cũng có thể yên tâm rồi. Còn không đến nửa năm nữa, chiến đấu giữa toàn bộ cao cấp hồn sư học viện trên đại lục sẽ bắt đầu. Nếu dựa theo tình huống bây giờ mà xem, có lẽ đến khi đó Đường Tam cũng kịp đạt cấp 40. Nếu thật sự như vậy, Sử Lai Khắc thất quái các ngươi chiến thắng cũng không phải không có khả năng."

Đang nói, Đại sư bỗng dừng bước lại, ở trước một căn nhà làm từ các bụi rậm, căn nhà cao gần đến đầu người, nhìn qua hết sức dày đặc. Đại sư hướng vào bên trong hô :" Tiểu Vũ, trước tiên dừng lại một chút, xem ai đến đây này."

Đại sư vừa dứt lời thì một đạo thân ảnh màu trắng rất nhanh từ trong căn nhà bụi rậm xuất hiện,khuôn mặt béo mập, đôi mắt to xinh đẹp, cặp đùi thon dài mê người, cùng với cái eo thon nhỏ mềm mại nhưng ẩn chứa lực cực mạnh, không phải Tiểu Vũ thì là ai nữa?

Bích Linh vui vẻ chạy tới ôm lấy Tiểu Vũ: " Nửa năm không gặp, Tiểu Vũ nhà chúng ta trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều."

Tiểu Vũ cũng rất vui ôm lấy Bích Linh, sau đó mỉm cười nhìn Đường Tam: " Ca, ngươi cũng trở về rồi!"

Buông Tiểu Vũ ra, Bích Linh thấy mắt nàng có chút hồng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiểu Vũ, dịu dàng an ủi:" Tiểu Vũ đừng khóc, chúng ta trở về nên cười mới đúng a!"

Nhưng Tiểu Vũ vẫn cứ khóc: " Ca, Tiểu Linh... các ngươi không quan tâm Tiểu Vũ nữa hay sao? Tại sao lại đi thời gian dài như vậy...?"

Cũng khó trách Tiểu Vũ lại kích động như thế, từ khi quen biết Đường Tam và Bích Linh đến nay, ba người chưa từng rời nhau quá một tháng. Mà lúc này Đường Tam và Bích Linh đã đi hơn nửa năm, hơn nữa chẳng biết là đi đâu, Tiểu Vũ không biết nhớ mong đến dường nào, nàng nhiều lần hỏi Đại sư về chỗ của Đường Tam và Bích Linh ở đâu, Đại sư tự nhiên không thể nói Đường Tam và Bích Linh đang ở cùng Độc Cô Bác, nếu không,  nhỡ Tiểu Vũ xúc động quá làm liều thì sao bây giờ?

Bích Linh cảm thấy nếu nói bản thân chỉ lo ngủ thì quá mất mặt nên vội vàng quăng ánh mắt cầu về phía Đường Tam. Đường Tam bước gần hai người, đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Vũ dịu dàng dỗ nàng: " Chúng ta như thế nào có thể bỏ rơi ngươi được đây? Tất cả đều là do chúng ta không tốt, khiến cho ngươi phải lo lắng rồi."

Bích Linh và Đường Tam đều bị Tiểu Vũ bắt ép sau này không được phép rời khỏi nữa, dù đi đâu thì cả ba cùng đi mới  chịu thôi.

Dỗ Tiểu Vũ xong thì Đại sư dẫn bọn họ đi gặp những người khác, căn cứ vào vũ hồn của từng hồn sư nên hoàn cảnh tu luyện cũng không giống nhau, lựa chọn địa điểm tu luyện cũng không giống nhau.

NhưTiểu Vũ là Thỏ Tử Vũ Hồn, tự nhiên tu luyện thích hợp nhất là tại các khu vực có bụi cây rậm rạp, Đái Mộc Bạch thì ở gần các bầy thú, Áo Tư Tạp đơn giản nhất là một thực vật hệ hồn sư, phòng bếp chính là nơi dẫn dắt hồn lực của hắn tiến bộ nhanh nhất, còn về phần Mã Hồng Tuấn lại ở trong một gian nhà toàn lò lửa.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là những hoàn cảnh tương đối bình thường, nếu ở dưới hoàn cảnh tốt hơn thì sẽ trợ giúp cho việc tu luyện nhiều hơn.

Tỷ như, nếu địa điểm tu luyện của Mã Hồng Tuấn có thể đặt tại miệng núi lửa, như vậy chỗ tốt liền nhiều hơn nữa, đương nhiên độ nguy hiểm cũng tăng lên theo. Sau một chốc công phu, ngoại trừ Đái Mộc Bạch ra, Đại sư đã mang theo Đường Tam và Bích Linh đến chỗ mọi người, sau đó Sử Lai Khắc thất quái tập trung lại một chỗ. Mọi người gặp lại Đường Tam và Bích Linh tự nhiên đều rất kinh hãi, khiến Đường Tam và Bích Linh lặp lại lời vừa nói với Đại sư lại một lần nữa.

Đối với việc Đường Tam và Bích Linh ở chỗ Độc Cô Bác bọn họ đều kinh ngạc, Tiểu Vũ  sắc mặt thoáng có chút trắng bệch.

Áo Tư Tạp cười hắc hắc nhìn Bích Linh :"  Tiểu Tam ở lại đó chế thuốc giải độc ta còn có thể hiểu được, Tiểu Linh sao ngươi không cùng Đại sư trở về? Chẳng lẽ là do không nỡ xa Tiểu Tam?"

Bích Linh bị Áo Tự Tạp nói vậy, kích động nói: " Chỗ lão quái vật có thứ rất tốt cho việc tu luyện của ta, cho nên ta mới ngốc ở đó nữa năm."

"Ở đó nữa năm, ngươi và Tiểu Linh có tiến triển gì không?" Mã Tuấn Hồng cười gian nhìn Đường Tam, bị hỏi như vậy Đường Tam chợt nhớ đến lúc Bích Linh ngâm mình trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi, lớp quần áo ướt nhẹt dính lấy thân thể hoàn mỹ đến từng cm không khỏi đỏ ửng lên.

Mà bên kia Bích Linh giải quyết Áo Tư Tạp không biết sống chết kia liền kéo Tiểu Vũ sang một bên trò chuyện khí thế, Tiểu Vũ nghe hai người họ hố Độc Cô Bác một phen nhịn không được bật cười.

Đường Tam nhìn hai người họ vui vẻ như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, quay sang nhìn Đại sư: "Sư phụ, Đái Mộc Bạch bế quan ở chỗ nào? Ta muốn đến thăm hắn."

Đại sư cười cười :" Giờ hắn đang trong giai đoạn tu luyện khẩn yếu, nên trước tiên giờ không có quấy rầy hắn thì hơn."

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói :" Sư phụ, ta nghĩ là ta có cách giúp Đái Mộc Bạch đột phá bình cảnh của cấp bốn mươi. Ta trở về có mang một chút lễ vật, đối với mỗi người chúng ta đều có tác dụng cả, có khả năng trợ giúp tốt với việc tu luyện của bảy người chúng ta, như thế đối với mọi người đều có tác dụng không nhỏ."

" Sao?" Đại sư có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Tam, đối với việc phá tan bình cảnh, từ xưa đến nay hồn sư đều phải dụng lực lượng của bản thân, thông qua cố gắng không ngừng mà hoàn thành. Ngay cả Đại sư đối với vũ hồn quen thuộc như vậy, cũng không có thể tìm cách khắc phục, lúc này Đường Tam lại nói có thể, làm sao khiến hắn không có hứng thú?

Đại sư là người thông minh, rất nhanh nắm được ý tứ trong lời nói của Đường Tam :" Có phải ngươi muốn đưa bọn họ những dược vật mà ngươi lấy được từ chỗ Độc Cô Bác à ?"

Đường Tam gật đầu.

Đại sư thoáng trong lòng tự hỏi một chút, rồi nói :" Sử dụng dược vật để làm tăng thực lực, cũng không có quá nhiều tác dụng. Trước kia cũng có những hồn sư tu luyện như vậy, nhưng kết cục đều không tốt lắm. Các người thân đều là những kẻ kì tài ngút trời, không cần đến sự trợ giúp này đâu, vạn nhất lâu dài về sau, ngược lại thành không tốt."

Đường Tam vội nói :" Sư phụ, ngài yên tâm đi. Những thứ ta muốn tặng cho mọi người, đều căn cứ vào những đặc tính của họ để sử dụng. Tuyệt không có tác dụng phụ gì ."

Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, kể cả Chu Trúc Thanh trong mắt cũng đều thoát ra thần sắc tò mò, bọn họ cũng rất muốn biết, cái Đường Tam mang đến cho bọn họ tột cùng là gì.

Đại sư suy tư một lát, miễn cưỡng gật đầu :" Vậy cũng được, bất quá phải thật cẩn thận, không thể để chuyện gì xảy ra. Mã Hồng Tuấn, ngươi tới Thú Lan Bả gọi Đái Mộc Bạch về đây, cẩn thận một chút kẻo bị dã thú làm bị thương." Vũ hồn của mập mạp là biến dị Phượng Hoàng, đối với dã thú bình thường đều có tác dụng uy áp rất mạnh, hơn nữa thực lực của hắn giờ cũng đã vượt qua Đại sư, bảo hắn đi gọi Đái Mộc Bạch là tốt nhất.

Đại sư biết Đường Tam chẳng phải người lỗ mãng, nếu không chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng làm.

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói :" Sư phụ, chúng ta hãy tìm một địa phương khác không bị ai quấy rầy. Nếu không bị ngoại giới quấy nhiễu, sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu dược lực của mọi người."

Đại sư suy nghĩ một chút, đáp :" Vậy sang chỗ ở trước kia của Nhị Long đi, chỗ đó tuyệt đối yên tĩnh, không ai có thể dễ dàng đi vào."