Bí mật che giấu đến tận bây giờ cũng đã có người biết, gánh nặng trong lòng cũng vơ đi phần nào. Bích Linh nhìn Tiểu Vũ ngủ say trên một cái giường mà hoàn toàn không hay biết bản thân mình rời đi không lâu thì Đường Tam đã chạm trán với Độc đấu la-Độc Cô Bá.
Khi Bích Linh biết chuyện này liền cùng đám người Đại sư chạy đi tìm Đường Tam, ban đầu thì không ai đồng ý nhưng khi biết nàng có thể dò xét mọi thứ trong bán kính ngàn dặm bằng Linh Mâu thì không ngăn cản nữa.
Nghĩ đến thực lực của phong hiệu đấu la Độc cô Bác tại Thiên đấu hoàng gia học viện, lúc ba vị giáo kia dạy cách liên thủ đối kháng lão độc vật kia mà chỉ tạm ngang tay , Bích Linh không khỏi lâm vào trong khủng hoảng , rơi vào trong tay lão độc vật, Đường Tam còn có thể có cái gì tốt đây?
Bên trong rừng rậm,mặt trời đã lặn , có bốn người đang bay nhanh chóng xuyên qua rừng . Không ngừng đi tới .
Bốn người này gồm hai nam ,hai nữ, trong đó hai gã nam tử và nữ tử nhỏ tuổi ước chừng 12-13 tuổi, thần sắc trên mặt lộ vẻ cực kỳ lo lắng . Nữ tử còn lại mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cũng là cau mày.
Đám người này chính là Hoàng Kim Tam thiết giáp và Diệp Bích Linh, bởi có Bích Linh sử dụng Linh Mâu phối hợp với Đại sư gọi về Vũ hồn La Tam Pháo tìm được địa phương phong hiệu đấu la Độc cô Bác giấu Đường Tam.
" Đến rồi!" Bích Linh thu băng dực*(cánh băng) lại, cùng lúc này một tiếng tiếng huýt gió từ xa xa truyền đến, tiếng huýt gió cuồn cuộn như sấm, phá hư màn đêm yên tĩnh, làm cho hồn thú trong rừng rậm phải xôn xao cả lên.
Bích Linh cũng không quan tâm đến Độc Cô Bác xuất hiện, đưa tay chỉ về phương hướng trắng bệch mà nói với đám người Đại sư: " Sư phụ, Tam ca ở bên đó. Có điều đã trúng độc!"
Nghe vậy, trong mắt Độc Cô Bácquang mang chợt lóe, nàng ta có thể biết Đường Tam ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn thật không đơn giản.
Đại sư tức giận nói: "Độc Cô Bác. Ngươi mau đưa thuốc giải độc ra đây!"
Độc cô bác khinh thường nói: " Ngươi là cái thá gì mà ta phải nghe lời ngươi?"
" Ngươi......" Đại sư và Bích Linh tức giận định nói gì, lại bị Phất lan đức ngăn cản.
Phất lan đức biết, bởi vì quan hệ với Đường Tam khiến Đại sư và Bích Linh không còn tỉnh táo, như vậy sẽ có lợi rất lớn đối với công việc. Ánh mắt hắn tỉnh táo nhìn vị Độc Đấu La trước mặt, có vẻ lễ độ rồi nói: "Độc Cô tiền bối, Đường Tam chính là đệ tử của vãn bối, nếu hắn có đắc tội với tiền bối thì xin ngài đừng để ý đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mười ba tuổi thôi. Ngài là một vị Phong Hào Đấu La cao quý, đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho hắn có được không. "
Phất lan đức tự nhận định là lời mình nói đã hết sức hàm súc, hơn nữa lại mang theo vẻ lễ độ cần thiết nhưng đáng tiếc, hắn gặp phải chính là vị Độc Đấu La luôn cổ quái và cứng rắn.
Độc cô bác mắt trừng lên,"Ngươi là đang nói ta lấy lớn khi nhỏ hả? Đánh trẻ con thì các ngươi ra che trở, nếu ta đánh các ngươi thì liệu còn có ai có thể giúp các ngươi đây? Hơn nữa tên tiểu tử Đường Tam dám chọc ta, độc chết hắn thì có gì quá đáng! Các ngươi chờ lượm xác của hắn đi, nếu các ngươi muốn đánh thì đến đây đi. Ngày hôm qua ta vốn định hoạt động chân tay một chút thật không ngờ mấy lão già hôm trước lại không dám ra tay. Bốn người các ngươi tuy không có ra cái gì nhưng cũng đáng để cho ta hoạt động để giãn gân giãn cốt một chút cũng được đấy."
Đại sư nghe Đường Tam sắp chết chỉ cảm thấy não ông ông lên, trước mắt bỗng tối sầm lại. Nhiều năm như vậy, hắn đối với Đường Tam đã không chỉ là tình cảm thầy trò nữa mà giống như tình Cha Con rồi.
"Nếu ngươi không muốn đưa, ta đây liền dùng vũ lực ép ngươi!" Nói đoạn, Đại sư đưa mắt nhìn Bích Linh tái nhợt đứng bên cạnh: " Tiểu Linh, mau chạy đi xem Đường Tam. Nơi này cứ để chúng ta giải quyết!"
" Sư phụ, viện trưởng, dì Nhị Long nhất định phải cẩn thận." Bích Linh gật nhẹ đầu, trước khi rời đi không quên hướng Độc Cô Bác nói: " Nếu Tam ca có chuyện gì ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"
Độc cô bác hai mắt có chút nheo lại, khinh thường hừ một tiếng, " Giống hệt Đường Tam, không biết sống chết."
Đại sư nhìn Bích Linh rời khá xa, lúc nàynhiệt độ xung quanh cơ thể gần như biến mất , cả người nhìn qua lạnh lẽo như một khối băng, Ánh mắt nhìn Độc Cô Bác đã có vẻ lạnh lẽo như băng.
Cho dù cường giả mạnh mẽ như Độc Cô Bác khi bị Đại Sư dùng ánh mắt lạnh giá như vậy cũng không khỏi cảm giác lạnh thấu xương, khiến hắn không khỏi nhíu mày lại.
Sắc mặt của Phất Lan Đức đã hoàn toàn trầm trọng, "Độc cô bác. Nếu ngươi gϊếŧ chết Đường Tam, nhất định sẽ hối hận. Cho dù chúng ta không làm được, Nhưng ngươi cũng sẽ không có kết quả hay ho gì đâu. "
Bích Linh dựa vào ánh mắt của bản thân chạy đến Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn nhìn thấy Đường Tam bị chìm trong đó liền đi xuống đưa tay kéo hắn tựa vào người bản thân, khi tay nàng vào chạm vào người hắn suýt nữa rút về vì cả người hắn cứ như thỏi sắt nóng kinh người.
Bích Linh vội vàng giúp hắn giảm nhiệt độ, có điều nhiệt độ cơ thể của hắn hạ rất nhanh, lúc này Bích Linh cảm thấy may mắn hồn hoàn thứ ba của bản thân là Chu Tinh Băng Thiền nên có thể giúp hắn không tiếp tục hạ nhiệt nữa.
Mà lúc này Đường Tam đang chịu sự thống thổ của hai loại dược vật tương sinh tương khắc này thì cảm thấy cảm thấy có một cỗ năng lượng đột nhiên xuất hiện giúp hắn điều hòa hai thuộc tính trái ngược này. Đường Tam cũng bắt đầu vận Huyền Thiên Công của Đường Môn trung hòa Bát giác huyền băng thảo cùng Liệt hỏa hạnh kiều sơ.
Bích Linh phải cắn răng chịu năng lượng bá đạo của Băng hỏa lưỡng nghi nhãn vừa phải vận dụng hồn lực điều hòa cơ thể lúc lạnh lúc nóng của Đường Tam, khi nhiệt độ cơ thể của hắn đã ổn định nàng cũng an tâm hô mê bất tỉnh chìm trong Băng hỏa lưỡng nghi nhãn.
Bát giác huyền băng thảo cùng Liệt hỏa hạnh kiều sơ là hai loại cực đoan tiên phẩm độc thảo mặc dù bá đạo, nhưng nếu hấp thụ cùng lúc thì chính là bảo vật mà con người có thể hấp thụ.
Đường Tam dưới công dụng băng hỏa lưỡng nghi và sự giúp đỡ của Bích Linh, Đường Tam đã đem hiệu lực đó ẩn chứa trong kinh mạch, xương cốt rồi từ từ mà hấp thu.
Nhưng là hai loại dược thảo này bên trong ẩn chứa dược lực vô cùng khổng lồ, cũng không phải hắn trong thời gian ngắn có thể hấp thu được. Lúc Đường Tam tỉnh táo lại đã phát hiện mình đang trôi nổi trong vòng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, bên cạnh hắn là Bích Linh vẫn còn chưa tỉnh lại.
" Tiểu Linh!" Đường Tam kinh hoảng xem xét tình hình của Bích Linh, biết nàng không có chuyện gì mới an tâm. Đường Tam bế Bích Linh đi ra khỏi Băng hỏa Lưỡng nghi nhãn, định vận dụng Tử Cực Ma Đồng bởi hắn muốn biết ngoài Bích Linh thì còn có ai đến nơi này không? Thì chấn động kịch liệt bên ngoài truyền đến, Đường Tam lập tức đã đoán được bên ngoài nhất định đã xảy ra chuyện gì, Hồn lực kịch liệt va chạm như thế, chỉ sợ là đã có người đang động thủ cùng lão quái vật.
Vận dụng Tử Cực Ma Đồng liền chứng kiến Đại sư ba người sử dụng vũ kỹ dung hợp triệu hồi Hoàng Kim Thánh Long đánh nhau với Bích Lân Xà Hoàng của Độc Cô Bác, lập tức mang Bích Linh chạy ngăn cản Độc Cô Bác ra hạ thủ định gϊếŧ ba người họ: "Độc cô bác, ngươi dám. "
Độc cô bác sửng sốt một chút, quay đầu hướng về phía thanh âm phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh đang cực nhanh hướng đến chỗ bọn họ, sơn đạo gập ghềnh cũng không thể làm giảm tốc độ hắn được tám chân như quang ảnh mà di chuyển về hướng này.
"Tiểu tam? " Đại sư cùng Phất lan đức hai miệng đồng thanh hô lên, trong mắt hai người toát ra vẻ kinh ngạc. Có điều khi nhìn thấy Bích Linh nằm trong Đường Tam lập tức lo lắng: " Tiểu Tam, Tiểu Linh làm sao vậy?"
" Tiểu Linh không sao, chẳng qua là hô mê!" Đường Tam mở miệng trấn an hai người họ.
"Thế thì tối! Con bé cứng đầu này biết ngươi bị Độc Cô Bác bắt đi muốn theo chúng ta. Ta cũng không dẫn đi, có điều ngươi cũng biết tình cố chấp của nó." Đại sư thở dài nói.
Đường Tam cũng không nói gì, chẳng qua đôi tay ôm lấy Bích Linh càng chặt: Cô em gái cứng đầu này, sao không biết quý trọng bản thân chút nào.
Lúc này ba người Phất lan đức, Đại sư cùng Liễu nhị long đối với việc Đường Tam sắc mặt hồng hào liền đoán độc của hắn đã giải cũng an tâmmà không hề chú ý tới Độc Cô Bác lúc này cũng giật mình không kém. Lại nhìn bát chu mâu sau lưng Đường Tam biến hóa, trong lòng Độc cô bác sát khí càng nặng, trong lòng thầm nghĩ thật là tới đúng lúc, sau khi ta gϊếŧ được 5 người rồi chính mình sẽ tự đi một chuyến.
Đường Tam đương nhiên cảm nhận được sát khí của Độc Cô Bát cũng đoán được hắn suy nghĩ gì, nhìn độc cô bác mà nói: "Độc Cô tiền bối, ngài không phải nói muốn thay ta làm ba sự kiện chứ? Bây giờ đệ nhất sự kiện là sau này bất luận lúc nào, ngươi cũng không được làm thương tổn bất kỳ kẻ nào của Sử lai khắc học viện chúng ta. "
"Ân? " Độc cô bác sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới lúc này , Đường Tam còn có thể đua ra điều kiện với mình.
Đường Tam mỉm cười,lúc này mới hướng Đại sư, Phất lan đức cùng Nhị long hành lễ: "Sư phụ, đã làm cho các ngài lo lắng rồi. Kỳ thật, Độc cô tiền bối đem ta tới cũng không ác ý,chỉ là xem xét một chút đặc tính của Bát Chu Mâu của ta mà thôi, Độc cô tiền bối thấy con có thiên phú nên cũng dạy cho một chút tri thức về các loại độc Vũ Hồn, Không biết tại sao mọi người lại cùng Độc cô tiền bối xảy ra xung đột vậy?"
Nghe Đường Tam nói xong, đừng nói là ba người Đại sư mà ngay đến cả Độc cô bác cũng có chút ngây người, bọn họ ai cũng không nghĩ tới Đường Tam lại nói như vậy.
Đại sư có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam, Từ thần sắc trên mặt đệ tử của mình hắn cũng không nhìn thấy chút sơ hở nào: " Thật sự là như thế sao? Nhưng lúc trước chính Độc Cô Tiền Bối nói là chính hắn đã gϊếŧ ngươi mà?"
Đường Tam cười nói:"Vậy sao ? chắc chỉ là Độc Cô Tiền Bối muốn đùa một chút với mọi người mà. Lấy thân phận và địa vị của Độc cô tiền bối thì sao có thể xuống tay gϊếŧ một kẻ tiểu bối như ta chứ?"
Độc cô bác nhìn bóng lưng Đường Tam,trong lòng hiện lên đủ loại tâm tình, đây tuyệt đối không phải là nịnh hót mà là Đường Tam muốn che giấu cho hắn , đặc biệt khi nghe Đường Tam nói đến câu cuối cùng khiến vẻ mặt già nua của Độc Cô Bác không khỏi đỏ lên, quả thật nếu lấy thân phận, địa vị của hắn mà lại làm khó một kẻ Tiểu Bối như Đường Tam cũng khiến chính bản thân hắn cảm thấy xấu hổ.
Đường Tam xoay người nhìn về phía Độc Cô Bác, vẫn lộ ra vẻ mặt cười như trước :"Được rồi, Độc cô tiền bối hôm qua ngài có giảng giải về đặc điểm của loại xà độc trên người của Độc Cô Nhạn khiến ta vừa phát hiện một cách có thể giải trừ xà độc đó ra khỏi cơ thể nàng, Được rồi chúng ta đi bàn luận việc này trước có được không?"
Độc cô bác nghe thấy Đường Tam nhắc tới Độc cô nhạn khiến trong lòng hắn không khỏi cả kinh,hắn biết Đường Tam nói như thế chính là đã tìm ra cách chữa trị cho cháu gái hắn.
Theo lời Đường Tam nói khiến cho tâm tình Độc Cô Bác cũng dần tỉnh táo lại. Nhẹ nhàng ngồi xuống đồng thời sát khí trong lòng cũng chậm rãi thu hồi.
Bởi vì hắn phát hiện, nếu gϊếŧ năm kẻ trước mắt này đi thì đối với mình cũng không tốt, sợ rằng còn mang phiền toái không nhỏ. Trước tiên không cần nói đến việc Nhị Long và Đại Sư sau lưng có Lam điện phách vương long gia tộc, mà chính thức khiến hắn đau đầu lại là Cha của Đường Tam.
Từ thiên phú của Đường Tam rồi cộng với lời nói của bọn Đại Sư thì Độc Cô Bác có thể khẳng định rằng ba người bọn họ không có khả năng lừa gạt mình,dù sao lúc đó bọn họ đều tưởng rằng Đường Tam sắp chết.
Mà nếu mình không gϊếŧ bọn hắn lại thêm việc Đường Tam che dấu thì cừu hận này sẽ dễ dàng được giải trừ hơn nữa nếu Tiểu Tử này có khả năng giải trừ được độc tố trên người mình và Nhạn Nhạn thì đó lại là một chuyện cực tốt .
Cho nên sự việc nháo lớn như vậy bị Đường Tam và Độc Cô Bá biến thì chuyện nhỏ, Đường Tam phải ở lại đây một thời gian để giải độc cho Độc Cô Bá và cháu gái ông ta. Trong lòng Đường Tam có chút không tha nhưng vẫn quyết tâm định giao Bích Linh cho đại sư ba người thì bị một giọng nói truyền đến đại não ngăn cản, liền bịa ra lý do khiến Bích Linh lưu lại.
Đại Sư hoàn toàn tin tưởng lời của Đường Tam nên cùng Phất Đức lan và Liễu Nhị Long rời đi.
Tại trước lúc đi, ánh mắt thâm ý của Đại sư liếc Đường Tam một cái thủy chung vẫn không nói lời nào nữa. Ba người xuống núi dưới sự trợ giúp của Phất Lan Đức, mặc dù Hồn lực hao tổn không nhỏ nhưng vẫn đủ để họ ra khỏi rừng trước khi mặt trời lặn mà không gặp phải vấn đề gì.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi,độc cô bác thu hồi tay đặt trên đầu Đường Tam, lạnh lùng nói:" Tại sao ngươi lại muốn lưu con bé trong lòng của ngươi ở lại?"
Đường Tam quay đầu nhìn về phía Độc Cô Bác: " Đương nhiên là vì nơi này có lợi cho Tiểu Linh."
Độc cô bác hừ lạnh một tiếng:" Lưu người lại tùy ngươi, chỉ cần nhớ giải độc cho ta và Nhạn Nhạn. Bất quá, ta càng ngày càng hoài nghi, ngươi thật sự chỉ mười ba tuổi? Quả thực ngươi đúng là một tiểu quái vật. Nếu trong thời gian đã đưa ra mà ngươi không thể giải được độc cho chúng ta, như vậy ngươi chắc chắn sẽ phải chết."
Đường Tam đột nhiên nở nụ cười:"Lão quái vật,ngươi không phải nói tự mình luôn luôn giữ lời hứa hay sao? Vừa rồi hình như ngươi đã nói với các sư phụ ta là ngươi sẽ trả ta lại hoàn hảo không thiếu một bộ phận nào sao."
Độc cô bác trừng hắn một cái:"Ta có nói qua,bất quá thi thể cũng sẽ được tính là đầy đủ nguyên vẹn mà."
"Ngươi..." Đường Tam ngạc nhiên nhìn về phía hắn, còn Độc cô bác lại hướng trên núi bước đi.
Đường Tam cũng không tính hiểu rõ, mang Bích Linh trở lại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thì giọng nói ban nãy lại truyền đến: " Để nàng ngâm trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn."
" Ngươi là ai?" Đường Tam lạnh nhạt hỏi.
" Bổn tọa là là Băng Linh Huyễn Điều- hồn hoàn trí tuệ cư trú trong tinh thần lĩnh vực của Tiểu Linh. Nếu không phải vì Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thì ta tuyệt không muốn nói chuyện với ngươi." Băng Linh Vương ở trong tinh thần lĩnh vực dùng tinh thần lực nói chuyện với Đường Tam.
Đường Tam không ngờ người ban nãy có thể ở trước mặt phong hào đấu la nói chuyện với bản thân mình là hồn hoàn, hơn nữa còn tồn tại ý thức. Chuyện này thực không bình thường chút nào.
"Hừ!" Băng Linh Vương đương nhiên nhìn ra, cao ngạo nói: " Đừng đem ta so sánh với đám hồn thú thấp kém đó, cho dù hồn thú 10 vạn năm thấy ta cũng phải cúi đầu xưng thần. Mà bỏ qua chuyện đó sang một bên đi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Nếu một ngày nào đó Tiểu Linh và con bé Tiểu Vũ kia đồng thời gặp nguy hiểm, nhưng ngươi chỉ có thể cứu một người thì sẽ cứu ai?"
" Ta..."Đường Tam hoàn toàn không ngờ Băng Linh Huyễn Điểu lại hỏi vấn đề, hai người đều vô cùng quan trọng đối với hắn: "...Ta nhất định sẽ cứu cả hai dù phải đánh đổi bằng tình mạng của bản thân."
Bằng Linh Vương sớm đoán được Đường Tâm sẽ trả lời như vậy, kinh thường nói: " Ý nghĩ ngây thơ. Nếu ngươi không thay đổi..."
Chưa đợi Băng Linh Huyễn Điểu nói hết thì Đường Tam đã cắt ngang: " Ta sẽ không thay đổi, ta nhất định sẽ cứu cả hai, người ta yêu nhất cùng người em gái thân nhất."
Băng Linh Huyễn Điểu trầm mặt một hồi lâu, mới cất lời: " Vậy để ta xem ngươi, nếu có một ngày như vậy thì ngươi có thể cứu được cả hai hay lại như lần trước lựa chọn cứu con bé Tiểu Vũ kia?" Hy vọng là ngươi không làm cho ta thất vọng, Đường Tam.