Sau khi rời khỏi phòng, cô đang lên bước trên hành lang, với đôi tay đang kéo lê thanh kiếm băng dài hơn 1 thước, hơn nữa người cô, trong cực kì kì quặc. Bình thường kiếm băng cô tạo ra dài nhất cũng chỉ 50 cm, nay lên 1 thước thành tựu rất đáng nói. Bất quá trong trường hợp khác thì đáng nói...nhưng trong trường hợp say rượu thế này...không biết nói sao luôn...
Cô càng bước đi, áp suất không khí xung quanh càng trầm xuống...
Quái vật? Không có quái vật...sao cô có thể giải cứu thế giới.
"Quái vật ở đâu? Mày xuất hiện cho bà. Bà sẽ tiêu diệt mày. Quái vật hãy xuất hiện đi!!!" Cô điên tiết hùng hổ. Thanh kiếm hơn thước của cô liên tục vung lên vung xuống loạn xạ.
Cũng đúng giờ đang nữa đêm, làm gì có ai ngoài hành lang, họ ngủ hết rồi. Nhưng cái âm thanh bực dọc của cô đủ để khiến cho cả hành lang vang vọng. May là các phòng có cách âm tốt nếu không sợ là cả lữ điếm này bị âm thanh của cô quấy nhiễu rồi.
Nhưng sự thực tàn khốc hơn nhiều. Không bị âm thanh thì bị cái khác quấy nhiễu còn đáng sợ hơn.
Cô liên tục nói to, thấy âm thanh mình bị vọng lại liền tưởng quái vật hùng hổ nói "Ngươi là quái vật chứ gì? Xuất hiện đi!!! Ta sẽ đánh bại ngươi!!"
Âm thanh của cô vọng lại.
"Được lắm. Dám bắt chước ta. Khinh thường ta chứ gì? Ta cho ngươi xem." Cô đỏ bừng mặt chỉ chỏ lung tung nói.
Tay phải vung kiếm, bức tường gần đó bị cô chẽ đôi. Vị khách trong phòng đang say ngủ bị cảnh bức tường sụp đổ kinh sợ, mà tỉnh ngủ không ngừng run lẫy bẩy. Trước mặt hắn, một cô gái cầm kiếm đang bổ đôi búc tường.
"Quái...quái vật!!!" Hắn la toáng lên....vung chăn bỏ chạy.
"Quái vật ở đâu??? Ta cứu ngươi!!!" Cô nghe đến hai từ quái vật vội đuổi theo. Nói lớn.
Hắn vừa chạy vừa la cứu mạng. Nghe vậy, tinh thần hảo hiệp cứu người bùng lên, cô chạy càng nhanh. Trên tay kiếm quơ loạn xạ, làm vỡ ít nhất mấy bức tường khác. Và làm cả cái hành lang này thức giấc. Bằng cách...phá hết tường phòng ngủ của họ.
Và vị khách xui xẻo kia liền bị cô bắt được.
"Quái vật ở đâu?" Cô lạnh giọng nói.
"Ta...ngươi..." Vị khách kia run rẩy ôm người thu nhỏ sự tồn tại sợ sệt lên tiếng.
"Dừng lại cô kia. Cô đang phá hoại tài sản hù dọa người vô tội. Nữa đêm không ngủ ở đây làm gì?" Ngay lập tức, một tên bảo vệ chỉa kiếm về phía cô nói lớn.
Cô quay người lại, liền thấy cả một đám bảo vệ đang đèn sáng, xung quanh mấy người khách khác xì xào bàn tán liền hạ giọng nói:
"Ta biết rồi...tất cả các ngươi đều là quái vật. Các ngươi là người xấu, các ngươi ngăn ta cứu người...được ta thay trời hành đạo gϊếŧ hết các ngươi."
"Tiểu bạn nhỏ. Đừng lo tỉ bảo vệ đệ. Ra chỗ khác trốn đi." Vị khách bị cô túm được cô vỗ vai hắn. Sau đó quăng hắn sang một bên. Làm hắn ngả chỏng quèo.
Lão gia ta bằng tuổi cha ngươi đó mà tiểu bạn nhỏ, ui chao gãy mất mấy cái xương của ta.
Cô vung kiếm, thanh kiếm đột nhiên dài to ra, cô vung tay sang phải. Lần này không chỉ là tường mà cả cái phòng ầm ầm sụp đổ, để lộ cả một bầu trời đen mịt, gió đêm lạnh lẽo thổi vun vυ't. Thấy chưa đủ, cô còn vung thêm mấy đường khiến mấy bức tường ở mấy phòng bên cạnh nhát hết, nội thất bên trong không nát cũng bét, sau đó vung kiếm xuống đất ngay lập tức cả sàn nhà cũng lủng một lỗ to. Khiến đám người kia đơ mình vì sợ.
Mẹ ơi! Quái vật ở đâu ra vậy trời? Một cô gái nhỏ xíu, người có chút ét, cầm thanh kiếm bự chà bá lửa, chém một cái cả một cái phòng sụp. Cô ta có phải người không? Dạo này thịnh hành lolita bá đạo vậy á! Đẹp thì đẹp mà nguy hiểm cũng cực kì nguy hiểm. Sao mấy tiểu loli dễ thương thời nay đều vậy hả trời??? Thiên lí đâu!!!
Bọn bảo vệ thấy vậy run rẫy, sợ hãi. Mọi người chạy toáng loạn, cô không đáng sợ nhưng họ không chạy bị tường rơi trúng người là chết hết đó!!! Thời nay mấy tiểu đáng yêu đều đáng sợ quá!!!
"Ha!!! Quái vật bị ta đánh bại hết rồi. Ta là nữ anh hùng mạnh nhất!!! Haha!! Mạnh nhất thế giới!!!" Cô cười lớn nhìn bọn họ chạy toáng loạn nói.
Đột nhiên từ trong đám sụp đổ, một bóng người dần hiện ra, người này cũng khá thấp, nhưng ít ra ccao hơn cô một cái đầu, đeo mặt nạ bất quá, mặt đeo mặt nạ khác của bọn cô là chỉ nữa phần trên còn người này là cả khuôn mặt đều đeo mặt nạ. Trên người còn mang một cái áo choàng đen sậm. Cả người đầy mùi vị của huyết tinh.
"A! Hóa ra ngươi là trùm cuối. Ngươi là người xấu. Đại ma vương xấu xa!!! Ngươi ăn thịt người, người ngươi đầy mùi máu. Qủa nhiên là người xấu. Ta sẽ thay trời hành đạo diệt trừ ngươi!!!" Cô hùng hổ chỉa kiếm vào người mới xuất hiện lên giọng nói.
Cô lao vào hắn, vung kiếm. Nhưng lạ thay...thanh kiếm băng sắc bén của cô biến mất, cả người cô đột nhiên như mất lực, ngã khụy. Và chẳng mấy chốc...ngất đi.
Cảm giác cuối cùng cô cảm nhận được là một chút gì đó...ấm áp...
...........................................................................................................................................................
Sáng hôm sau, phòng 101.
Trong căn phòng xinh đẹp, một thiên thần đang say ngủ, với mái tóc lam mượt xõa ra như đại dương sâu thẳm, làn da trắng hồng mềm mại như tuyết, đặc biệt khuôn mặt cực kì xinh đẹp, còn mang một chút vẻ ngây thơ của một cô bé mới lớn, có thể nói cô bé như một thiên sư nhỏ, một thiên sứ rất đang yêu, đặc biệt đáng yêu.
Cô bé mở mắt, một đôi mắt lam trong suốt và tinh khiết đủ khiến người ta ganh thị. Cô bé choàng dậy, ôm đầu.
Đường Tuyết Băng sau khi tỉnh dậy, có chút hơi khó chịu, đầu cô lúc này đau như búa bổ vậy. Cũng đúng, cô sau khi uống rượu quá lượng thường như vậy, đây là lần thứ hai cô uống say như vậy đó. Cô rất kị với rượu, mà mỗi lần uống đều không kiểm soát được bản thân, uống quá 3 ly là cô sẽ không nhịn được uống đến khi say thôi mà khi cô uống quá tửu lượng sẽ không có khá năng kiểm soát bản thân và...bệnh điên tái phát.
Nhắc tới chữ 'bệnh điên' mặt cô có chút đỏ ửng. Thực sự mà nói, tối qua cô...nhắc tới thực sự rất ngại. Gì mà siêu anh hùng chứ! Thật mất mặt mà! Trời ạ! Cô phát dại gì thế này? Lại còn trước mặt nhiều người thế nữa chứ? Lần trước trước mặt Vũ nhi thì thôi đi, lần này...a!!! Ngại chết mất!!!
Nhắc mới nhớ như tối qua cô có phá hư mấy cái phòng ở tầng 1, cánh cửa, bàn ăn, lọ hoa,...a!!! Sao lại nhiều vậy chứ??? Giờ tiền đâu ra bồi thường đây? Haiz! 10 vạn kim hồn tệ thắng được chắc đủ bồi thường. Trời ạ! Cô đấu chẳng lẻ để bồi thường thiệt hại thôi hả? Cô ghét rượu nhất luôn á!!! Cực kì ghét! Không chỉ hại sức khỏe còn hại túi tiền nữa chứ! Qủa nhiên tác dụng phụ của việc uống rượu là đây.
Cô bước xuống giường đầu cô lúc này, lại quay vòng vòng. Dựa vào tường, cô đi vào nhà tắm.
Sau khi đã chuẩn bị xong, bước ra với một bộ váy trắng lam xinh đẹp tôn lên vẻ đẹp tiên thiên của cô.
Cô uống một ly nước, sau đó chỉnh lại trang phục. Vừa lúc này, cửa phòng cô bị mở toang ra Thất quái Sử Lai Khắc đã tụ họp đông đủ. Bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt không thể không khủng bố hơn.
"Có chuyện gì sao?" Có chút hơi chột dạ cô lên tiếng.
"Có!!!" Bọn họ gật đầu lia lịa đồng thanh nói.
"Chuyện tối qua...xin lỗi." Cô hơi cuối đầu, khẽ lên tiếng.
"Ai~ cũng không phải lỗi của cô. Là chúng tôi sai, kêu cô uống rượu." Đới Mộc Bạch thở dài lên tiếng.
Sáng hôm nay, bọn họ vừa tỉnh dậy liền thấy ngay một bãi hoang tàn. Cả khách điếm đồn ầm lên một cô bé tóc xanh, mắt xanh đẹp như thiên thần phá hủy. Mà cái hình miêu tả chỉ có Tuyết Băng thất muội nhà bọn họ chứ ai nữa? Mà bọn họ càng chắc chắn hơn sau khi nghe Vinh Vinh người duy nhất cũng lần đầu uống rượu không say kể. Sau khi bọn họ đều ngất, Tuyết Băng trở thành nữ anh hùng trừ gian diệt bạo, nổi khùng phá nhà.
Trời mới biết nghe tin đó họ sốc chừng nào, hơn nữa Áo Tư Tạp với Mã Hồng Tuấn cũng...
"Tuyết Băng, thuốc giải? Thuốc hồi tối cô cho tôi uống???" Áo Tư Tạp khuôn mặt đầy nốt đỏ kì bí, ôm cái bụng đang phình to kì quặt lắp bắp nói. Không hiểu sao hồi tối mơ ác mộng thì không sao đi, tự nhiên sáng ra sau khi tỉnh dậy cơ thể nổi đầy chấm đỏ, bụng cũng không ngừng kêu, sáng giờ hắn vào ra nhà vệ sinh đã là lần thứ 98 rồi đó. Hơn nữa mỗi lần từ nhà vệ sinh ra bụng hắn cứ thế phình to ra, thế này cái vẻ đẹp trai soái khí của hắn sẽ tiêu tùng, giờ hắn so với mập mạp kia bụng còn to hơn, cứ thế này hắn thà đâm đầu vào cột chết đi cho rồi.
Nghe đến đây, Đường Tuyết Băng thầm chảy hắc tuyến. Cô nhớ rồi, hồi tối do Áo Tư Tạp say rượu nói mớ cô điên điên khùng khùng sao nói hắn bị bệnh có trộn chung mấy loại thuốc. Để cô nhớ xem, hình như là mấy loại thuốc Tử Vũ đưa cô vốn là thuốc trị thương mà nhỉ? Sao trộn chung nhìn hắn có...có chút hơi đáng sợ? Nguyên liệu làm thuốc kỵ nhau sao?? Cũng đúng, thế nên Tử Vũ mới kêu cô không nên uống chung. Cô vốn đâu phải y sĩ gì, chỉ bết chút về y dược mấy cái vụ này sao cô giải quyết đây? Thuốc giải thì phải lấy loại nào? Nếu cô lấy bừa trúng loại kỵ nữa là hắn tong đó. Làm sao đây?
"Để tôi nghĩ cách..." Cô khẽ nói. Hay mình đến nhà Tử Vũ kêu cô ấy đưa thuốc giải nhỉ?
"Hả????" Nghe như sét đánh ngang tai. Áo Tư Tạp ôm bụng hồn lìa khỏi xác.
Khiến cả bọn còn lại không khỏi phì cười.
"Giờ có thêm một đại mập mạp Áo Tư Tạp rồi anh em ơi." Đới Mộc Bạch phản ứng lố nhất, cười to.
"Bỏ qua chuyện hắn đi. Chuyện của tôi. Xương của tôi sáng giờ nó cứ cục cưa miết, giờ tôi đi cũng không được nè." Mã Hồng Tuấn xen vào, hắn đang ngồi xe, chân tay cả người bị băng bó chừa cặp mắt, chả khác nào Lôi Lực trong trận chiến trước thậm chí mập mạp còn có vẻ thảm hơn.
Cô nhớ rồi, không chỉ Áo Tư Tạp, hồi tối cô...còn có vận động gân cốt với thân thể của mập mạp một chút. Hình như hơi quá...ha!
"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ nghĩ cách..." Đường Tuyết Băng khẽ nói. Thuốc thoái hóa khớp dùng được không nhỉ?
"Hừ...kệ bọn chúng. Lo bản thân mình chưa xong lo cho bọn chúng? Các ngươi cũng to gan lắm." Một giọng nói bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào.
Cả bát quái Sử Lai Khắc có chút giật mình. Chết rồi!!!
..............................................................................................................................
End chap ở đây thôi. Chap sau sẽ biết thêm nhé! Bye các bạn.
Chao sau vào thứ 5, 7 or 2 tuần sau nhé.
Ủng hộ tớ nha!