"Đại sư..." Cả bọn hoảng sợ, quay lại. Ba vị sư phụ đã ở đó. Và người vừa lên tiếng chính là đại sư.
"Hừ, các ngươi biết các ngươi tội gì chưa?" Đại sư trầm giọng nói. Tất nhiên bọn hắn biết chuyện tối qua. Cả cái khách sạn hư sao mà không biết?
"Dạ. Xin lỗi, chúng con biết tội rồi." Áo Tư Tạp nhanh gọn chân chó đáp, không cho Tuyết Băng nghĩ cách hắn chẳng lẽ để miết thế sao? Không muốn a!!!
"Ngươi tội gì?" Đại sư lạnh giọng nói.
"Tội con uống rượu chưa được sự cho phép." Áo Tư Tạp liên trả lời.
"Còn gì nữa?" Đại sư hừ lạnh nói.
"Dạ...còn...tụi con không ngăn Tuyết Băng uống rượu, còn cổ vũ cô ấy." Áo Tư Tạp cúi đầu. Ai biết Tuyết Băng uống rượu lại khủng bố thế chứ??? Biết trước hắn thà chết ngăn chứ để bây giờ thật khổ a!!!
"Đúng vậy. Tuyết Băng từ nay trở đi. Ta cấm ngươi uống rượu. Đυ.ng vào một hạt rượu, hừ...chuẩn bị tâm trạng huấn luyện ma quỷ tiếp đi." Đại sư nhìn Tuyết Băng nói.
"Vâng. Con sẽ lưu ý." Đường Tuyết Băng trả lời. Sau đó, mới chợt nhớ ra hỏi "Vậy, chuyện tối hôm qua..."
"Chuyện tối hôm qua là con không nên, lát nữa đi xin lỗi người ta đi. Chỉ có điều..." Phất Lan Đức hiểu ý tiếp lời, tuy Đường Tuyết Băng phá hư lữ điếm nói thì tiền bồi thường học viện sẽ phải chi trả. Nhưng "Có người thay con trả rồi."
Đúng vậy, sáng nay biết tin hắn sợ biết chừng nào a!!! Phá hư cái lữ điếm đó! Tiền bồi thường bán luôn cái học viện cũng không đủ. Nhưng may mắn hình như người quen biết với Tuyết Băng trả tiền bồi thường rồi, nên chủ lữ điếm cũng không vát mặt lên đòi bọn họ mà hình như còn mấy phần khách khí. Hơn nữa, sáng nay có người còn đưa hắn 10 vạn kim hồn tệ liền biết đó là tiền mà Đường Tuyết Băng thắng sinh tử chiến. Nói ra, có vẻ sau hôm qua học viện của hắn cũng không bị thiệt mà còn lời cả đống tiền nếu không sáng nay với cái bản tính keo kiệt của hắn sao hắn có thể vui vẻ cười ở đây chứ!
Nghe có người thay mình trả, cô liền hơi sững người. Ai tốt vậy? Thay cô trả nợ. Căn bản ở thế giới này cô không nhiều người thân đến thế. Mà những người trong phòng cô lúc này căn bản không đủ sức trả nợ, còn bên ngoài cô chỉ quen đúng Tử Vũ mà Tử Vũ thì khỏi nói rồi, tiền cô ấy chỉ biết tiêu chứ không biết kiếm a! Còn ai nữa? Hai chị em Thanh Hoa kia căn bản không phải, còn tên Lôi Lực sao? Cô đánh anh hai hắn thành nông nổi thế thách mà hắn giúp cô đó. Vậy thì ai chứ???
Lúc này, cô chợt nhớ đến người đeo mặt nạ mà trước khi ngất cô gặp. Không lẽ là người đó. Nhưng cô với hắn đâu quen biết, chắc chắn không phải. Mà tên đó là ai chứ? Cô thậm chí còn không biết tên hắn, nhưng...hắn rất quen, có lẽ trước đây cô từng gặp. Kì thật. Cũng không đúng ở thế giới này cô cũng chưa từng gặp người như thế. Càng nghĩ càng thấy lạ, hơn nữa cô cũng không cho quá nhiều là hắn, cô nhớ rất rõ trước khi ngất đi cô có ngửi thấy một mùi huyết tinh khó chịu, thực sự rất lâu rồi cô mới ngửi lại mùi máu như vậy, cô dám cá trước khi gặp cô, người đeo mặt nạ kia...đã gϊếŧ người mùi máu mới nồng nặc đến vậy, hơn nữa để máu nó nồng nặc vậy chắc chắn người đeo mặt nạ kia là một người cực kì tàn độc, người bị hắn gϊếŧ chắc chắn thân xác sẽ không còn nguyên vẹn, đau đến sống không bằng chết. Nhưng một tên máu lạnh như vậy mà lại không làm gì cô, kì lạ! Mà lại đưa cô về phòng? Qúa kì lạ rồi! Mọi chuyện càng ngày càng phi hợp lý, đáng ra cô không nên uống rượu, như vậy, khi uống rượu mình liền không có lòng phòng bị rất nguy hiểm cần lưu ý vậy.
Và càng nghĩ đầu cô càng nhức. Ui da! Sao cô có thể quên, sau khi uống rượu tác dụng phụ nhỉ? Sợ là 1 tuần cũng khó khỏi quá.
"Người đó là ai vậy?" Trữ Vinh Vinh lên tiếng hỏi. Đúng câu mọi người tò mò.
"Tớ cũng không biết." Đường Tuyết Băng trả lời. Thực sự chẳng lẽ cô nói một người đeo mặt nạ hả? Qúa kì rồi, mà cũng chưa hẳn là người này. Nói chung cô cũng chả rõ nữa.
"Ai lại giúp Tuyết Băng nhỉ? Có khi một công tử nào đó trúng tiếng sét ái tình với bạn chăng???" Mã Hồng Tuấn mắc ói nói.
Trước đây khi lần đầu nhìn thấy Đường Tuyết Băng hắn cũng rất thích chỉ muốn cô ấy là bạn gái mình thôi. Nhưng càng ở cạnh lâu hắn càng biết mình không xứng với cô ấy, và cô ấy cũng không ưa mình. Hắn biết mình không xứng và hắn cũng chủ động từ bỏ, người ta nói hắn mập ngu ngốc nhưng ít ra hắn vẫn rất sáng suốt trong tình cảm của mình chứ. Cô ấy không thích hắn vậy làm bạn cũng tốt, làm đồng đội cùng chiến đấu.
"Có khả năng." Đới Mộc Bạch đồng tình. Mã Hồng Tuấn nói cũng có khả năng căn bản Tuyết Băng rất đẹp mà, nếu so sánh mà nói 4 vị cô nương trong Sử Lai Khắc bát quái ai cũng đẹp quốc sắc thiên hương nhưng mà chỉ cần nhìn vào liền biết Tuyết Băng đẹp nhất khiến người ta mê đắm nhất và...đối với bọn hắn là quái vật đáng sợ nhất.
"Thôi được rồi, không bàn chuyện này nữa. Người ta giúp mình, thì sau này nếu biết cảm ơn là được." Đại sư lên tiếng nói.
"Đại sư còn bọn em..." Áo Tư Tạp yếu đuối nói. Chẳng lẻ để bọn hắn như vậy???
"Ta đã mời danh y, người này có quen biết với ta chắc chắn trị hết được. Lát nữa hai ngươi qua phòng ta, nhưng...các ngươi đều có tội. Mỗi người nộp cho viện trưởng 10 kim hồn tệ coi như phạt lần sau tái phạm nhân gấp 10. Riêng Tuyết Băng người tội nặng nhất. Tiền khám bệnh cho bọn họ, ngươi lo. Các ngươi đồng ý chứ?" Đại sư lên giọng nói.
"Vâng." Bát quái đồng thanh trả lời. Thế còn may, Còn tưởng bọn chúng bị phạt nặng gì chứ? Ít ra đại sư cũng hiền.
Tuyết Băng là thấy vui nhất. Ít ra, cô chỉ cần kiếm tiền. Còn đang lo sốt vó không biết giúp bọn họ thế nào. May có đại sư.
Cả ba vị sư phụ sau khi rời đi, cả bọn bát quái liền thấy thoải mái. Đúng là uống rượu một hôm mà chuyện thì lắm quá.
"Tụi tớ cũng đi đây." Áo Tư Tạp đẩy Mã Hồng Tuấn đi.
"Ukm." Mọi người gật đầu nói.
"Được rồi, cũng may phạt nhẹ. Chúng ta đi dạo phố rồi ăn sáng luôn nhé!" Tiểu Vũ đưa ra ý kiến.
"Được thôi." Những người khác cũng tán thành.
"Mọi người đi đi. Tớ phải đi xin lỗi ông chủ lữ điếm, còn kiếm tiền nữa. Thế nên tớ không đi được." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt từ chối.
"Tiếc thế." Tiểu Vũ nói. Đúng là Tuyết Băng cô thấy rất dễ mến. Hơn nữa còn dễ gần.
"Thôi, tạm biệt, tụi tớ đi trước đây." Sau cùng, bọn họ rời đi.
Lúc nấy người đó rời đi, cô mới khẽ leo lên giường, khoanh chân, bắt đầu tu luyện. Tu luyện không chỉ nâng cao tu vi, theo cô thấy nó còn giúp cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Ít ra với tình trạng mệt nhoài này, tu luyện cũng giúp ít được nhiều.
....................................................................................................................................
Đường phố Tác Thước Thành buổi sáng tuy không nhộn nhịp như buổi tối, nhưng cũng rất đông người qua lại, Đường Tuyết Băng trên người mang bộ váy lam xinh xắn, vì để bớt bắt mắt cô mang trên người một cái áo khoác lam có mũ, và cô còn đội nón che hết cả khuôn mặt. Bằng không lúc này đường phố không yên tĩnh đâu.
Thực sự, cô muốn bán ít thuốc mà Tử Vũ đưa, cô cũng không biết lọ thuốc đó sẽ có giả bao nhiêu nữa. Nhưng theo suy nghĩ của cô dám cá, mấy lọ thuốc này rất được người ta săn đón. Chỉ cần nghĩ một chút là ra, thuốc của Tử Vũ thế nào? Hiệu quả rất tốt. Nếu một người bị thương, uống chỉ cần một viên vết thương liền lành, vậy chẳng khác nào thần dược? Tuy đan dược khá phổ biến ở nơi cô sống, nhưng không có nghĩ là phổ biến ở đây. Hơn nữa, đan dược Tử Vũ đưa hiệu quả tốt hơn gấp vạn lần nơi trước đây cô sống, hiệu quả rất nhanh (Nhưng không tính tới đan dược của Linh Vũ và Nhan gia). Kết luận được người ở đây hoàn toàn không biết nhiều về đan dược, thứ duy nhất đùng để chữa khỏi chỉ là những cách thủ công cơ bản, và hồn sư phụ trợ trị liệu ngoài ra dùng một số dược liệu quý nhưng chỉ trong giới quý tộc. Nhưng hồn sư trị liệu số lượng tuy nhiều nhưng không hẳn ai cũng cường đại đủ để chữa bách bệnh, không thể nào hồn lực cứ sung mãi để chữa cho người khác.
Thế nên, cô chỉ cần bán lọ thuốc Tử Vũ đưa chắc chắn sẽ gây chấn động giới thị trường. Nhưng giờ làm cách nào kiếm tiền? Không lẽ bán ám khí của cô à? Rắc rối thật. Nên không còn cách nào khác ngoài việc bán đan dược mà Tử Vũ đưa. Cũng không biết là ai luyện, Tử Vũ mà biết luyện cô sẽ đập đầu tự sát. Bà cô đó chỉ được cái ăn không ngồi rồi lâu lâu dỡ chứng. Nhưng thuốc hiệu quả vậy, chắc chắn bả lấy từ ai đó. Nói chung một người bạn của bã( Chính miệng bã nói). Chỉ có điều người này rất đặc biệt, cô từng điều tra người ở đây không biết gì về đan dược nhưng người bạn của Tử Vũ này luyện chế được đan dược, hiệu quả cũng cực kì tốt so với đám danh y bình thường ở thế giới cô. Có thể nói, người này luyện chế đan dược không thể chê, chỉ có điều vẫn kém Linh Vũ một chút. Con bé thần dược luôn rồi.
Miên nam suy nghĩ, cô đã đến tiệm đấu giá lớn nhất Tác Thước Thành - Vạn Hoa Thiên. Là một phòng đấu giá tương đối lớn, kích cỡ hay độ nổi không thua kém Đấu Hồn Trường.
Cô hơi chần chừ đôi lát, rồi tiến vào. Phòng tiếp khách tương đối lớn, nhiều người qua lại, trông rất khó chịu. Cô vừa bước vào, một người tiếp tân thấy vậy không vì thấy cô nhỏ mà khinh thường niềm nở hỏi:
"Tiểu cô nương, có chuyện gì sao? Sao em lại đến đây?"
"Tôi muốn bán đồ." Cô lạnh nhạt trả lời. Sao ai cũng kêu mình tiểu cô nương hết vậy. Mình nhỏ chỗ nào? Chỉ lùn hơn người ta chút thôi mà.
"Em muốn bán gì?" Vị tiếp tân hơi ngạc nhiên, sau đó cũng niềm nở nói. Chứng tỏ được đào tạo rất tốt.
"Đan dược." Cô khẽ trả lời.
Nghe vậy, vị tiếp tân liền kinh ngạc. Đan dược? Cái gì là đan dược? Cô bé này chắc hẳn là tiểu thư nhà nào đó mới có thứ đồ kì quặc vậy. Nghĩ vậy, vị tiếp tân càng thêm khách khí nói:
"Đi theo chị."
Cô cũng không trả lời, đi theo vị tiếp tân ấy. Hai người đi hồi lâu, mới đến một căn phòng.
"Em có thể thương lượng với chủ của tiệm bán đấu giá. Ông ấy họ Vương, tên Hồng." Vị tiếp tân chỉ căn phòng nói. Bình thường người bán đấu giác khác cô chỉ cần đưa đến gặp người chủ trì nhưng cô bé này nói bán thuốc sợ chỉ có chủ tiệm mới có kinh nghiệm nhất, nên cô trực tiếp dẫn cô bé đến đây.
"Được." Cô đáp một tiếng rồi bước lên gõ cửa.
Ngay lập tức âm thanh mời vào liền vang lên. Chủ tiệm bán đấu giá, hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông trung niên hơi mập, lão ta đang thu dọn cái gì đó mà theo suy đoán của cô chắc chắn là đá quý mới sáng vậy. Cũng đúng, chủ tiệm bán đấu giá không thể nghèo được.
"Cô bé đến đây có chuyện gì?" Vương Hồng lên tiếng hỏi.
" Bán đồ." Cô lạnh nhạt trả lời.
Ngay lập tức vị Vương Hồng kia nhăn mặt. Chuyện này không phải có Lâm chủ nhiệm lo rồi sao? Không lẽ...
"Cô bé bán gì?"
"Đan dược." Cô trả lời.
"Đan dược? Là cái gì?" Vương Hồng thắc mắc hỏi.
Cô cũng không giải thích, lôi ra một lọ đan dược đặt trên bàn.
"Là cái này." Cô đổ nhẹ ra một viên sau đó giải thích "Uống vào người bị thương cho dù nặng đến đâu trong vòng 5' sẽ lành nhanh chóng. Chỉ có điều, chỉ chữa vết thương nặng ngoài da. Hơn nữa không có tác dụng phụ."
"Thần kì vậy sao?" Vương Hồng kinh ngạc hô to.
Còn có thể uống vào vết thương ngoài da khỏi, chẳng khác nào một trị liệu hồn sư. Qúa thần kì, ngoài dược liệu liên bang còn có thứ thần kì vậy sao? Sao lại có chuyện đó chứ? Với lại cô ta cũng quá nhỏ, sao có thể...có một loại thuốc thần kì vậy chứ. Nghĩ vậy, lão ta liền cảm thấy nghi ngờ hỏi:
"Sao tôi có thể tin cô?"
"Ngươi có thể thử." Cô lạnh nhạt nói. Cách nhanh nhất để người ta tin là cho người ta trực tiếp thấy.
Sau đó, ông ta gật đầu. Gọi một cuộc điện thoại, tầm 3' sau, một người tiếp tân dẫn đến một cô gái khá xinh đẹp.
Vị tiếp tân thì không nói, nhưng cô gái kia rất xinh đẹp, mái tóc đỏ được cắt ngắn ngang vai, đôi mắt xanh lá lạnh lùng, giao động hồn lực trên người cô ta rất mạnh đoán chừng cũng ngang ngửa Triệu Vô Cực, rồi quân phục trên người cô ta nửa chứng tỏ là hồn sư của đế quốc, mà tuổi trẻ như vậy đã là hồn thánh thiên phú không tồi. Chỉ có điều cô ta xinh đẹp nhưng cả một bên phải khuôn mặt bị bỏng nặng, rất đáng sợ, xem chừng vết thương này bị chính một ngọn lửa đốt. Nếu không phải bị bỏng, sợ cô ấy cũng khuynh đảo giới mĩ nhân.
"Hồng Họa cô nương, người này nói có thể chữa khỏi vết bỏng trên mặt cho cô." vị Vương chủ tiệm kia thấy cô ấy đến, khách khí nói.
Lão ta cũng rất thông minh. Thuốc cô bán vừa được thử, nếu thành công lão không chỉ nhận được ân tình của cô gái tên Hồng Họa kia, mà còn biết được công dụng của thuốc có hiệu quả. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Còn nếu không thành công, thì lão cũng bị chửi vài cái, còn người chịu tổn thất chính là cô. Bất quá cô cũng không ghét ông ta. Đó chỉ là chiến lược trên thương trường, nếu mà chuyện này còn không làm được sao có thể nắm vững cả một tiệm đấu giá lớn vậy?
"Cô bé này?" Vị Hồng Họa cô nương lạnh nhạt nhìn cô, mang đậm sự thất vọng. Cô ta đúng là rất hy vọng người có thể chữa khỏi cho mình. Vết thương này như là minh chứng cho sự thất bại của cô, cô không đau lòng vì nhan sắc tổn hại, nhưng nó như một tâm ma, và cô biết nguyên do, mỗi lần nhìn thấy nó cô lại cảm thấy mình thất bại. Thật sự cô đã đến rất nhiều nơi, gặp danh y nổi tiếng để chữa...bất quá chẳng ai chữa được cho cô. Nay đến Tác Thước Thành lại gặp được người nói có thể chữa cho cô, sao không vui cho được? Nhưng...người đó lại một cô bé nhỏ tuổi thế này sao không thất vọng được? Một cô bé không hiểu sự đời mà có thể chữa cho cô? Ha...
"Ngươi đùa ta đó hả???" Hồng Họa cô nương lạnh lùng nhìn Vương Hồng, nói. Uy áp hồn thánh tỏa ra. Cô ta hiện rất bực.
Ngay lập tức Vương Hồng tím mặt hoảng sợ. Đúng! Sao lão dễ tin người vậy, một cô bé nhỏ thế này sao mà chữa được? Lão ngu quá!!!
"Tôi...tôi không dám" Lão ta run rẫy nói. Sau đó liền đổ hết tội lỗi lên người cô "Cô ta...là cô ta nói có thể chữa được cho cô."
"Hừ...đổ tội cho một đứa con nít. Ngươi nghĩ ta ngu hả???" Hồng Hoạn cô nương kia cũng không phải đồ ngốc không có mắt, lạnh lùng nói.
"Không có đâu. Lão ta nói đúng đó, tôi có thể chữa cho cô." Đột nhiên Đường Tuyết Băng lên tiếng giải vây cho Vương Hồng. Tuy cô không thích lão nhưng sau này cũng còn nhờ lão. Nên cô mới lên tiếng.
"Thật sao? Cô bé không cần bảo vệ lão ta." Hồng Họa nhăn mặt nói.
"Tôi bảo vệ lão được gì? Tôi nói được làm được." Cô lạnh nhạt nói, lạnh lùng hướng Hồng Họa kia nói.
Nghe cô nói vậy, Hồng Họa có chút kinh ngạc. Cô bé này...tuy nhỏ bé cũng không thấy mặt nhưng đôi mắt đó, rất giống với...
"Được, tôi tin cô bé vậy." Hồng Họa nói. Sau đó, ngồi xuống một cái ghế. Khoanh tay nói.
Cũng không thể khinh thường người trẻ tuổi được, tin cô bé này một lần đi, dẫu sao cũng đã đến đây rồi.
"Cô bé định chữa cho tôi thế nào đây?"
"Vết thương của cô do hồn sư hệ hỏa làm?" Cô nhìn vết thương hỏi.
"Không sai. Bất quá do chính tôi làm." Hồng Họa hơi kinh ngạc nói. Nhìn sơ qua liền biết do hồn sư hệ hỏa, không đơn giản.
"Vậy thì tốt." Cô lấy lọ thuốc trên bàn. Đổ ra trên đó tầm ba viên sau đó đưa cho cô ta nói "Uống đi. Vết thương của cô cũng lâu rồi, đã hình thành vẫy, không tốt. Uống số lượng càng nhiều càng nhanh lành."
Cô nương họ Hồng kia hơi nhíu mày, cũng đón lấy nuốt vào bụng.
Chưa tới 1' sau một cổ thanh mát truyền vào người cô. Sự đau đớn trên khuôn mặt cũng tan biến, vết bỏng như được một bàn tay xoa dịu cũng dần bay đi, để lại một lớp da non trắng.
Theo thời gian, lớp da non đó dần mọc ra nhiều tế bào, sau cùng trả lại một khuôn mặt xinh đẹp hoàn chỉnh.
Những chuyển biến trên khuôn mặt cô như...một sự thần kì...khiến tất cả mọi người trong phòng không tin vào mắt mình.
Vui nhất chính là Hồng Họa, tuy không thấy được quá trình nhưng cô cảm giác được vết bỏng đó đã biến mất khuôn mặt bị bỏng theo cô suốt 3 năm ngay lập tức biến mất trong vòng chưa tới 3'. Thực sự cảm giác rất vui, vui đến nổi cô muốn òa khóc ngay tại đây.
Đường Tuyết Băng cũng không mấy ngạc nhiên, đem từ trong hồn đạo khí ra một cái gương đưa cho Hồng Họa. Cô ta cũng nhanh chóng chộp lấy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy dần hiện rõ qua gương.
Cô ta thực sự rất kích động ,cả cơ thể rung lẫy bẩy. Khuôn mặt mà cả đời cô tưởng chừng không thấy được nữa lạ dần hồi phục. Qúa tuyệt vời!!!
"Cô bé tên gì?" Hồng Họa cô nương kia kích động nói.
"Đường Tuyết Băng." Cô cũng lạnh nhạt nói.
"Được. Đường Tuyết Băng, tôi ghi nhớ tên này. Ân tình này tôi sẽ nhớ. Sau này chuyện gì cần giúp đỡ, cô cứ liền lạc với tôi." Hồng Họa kia cũng là người biết ơn phải trả nói.
Sau đó cô ta đem ra một lệnh bài màu đỏ, hình con rồng trên khắc một chữ "Hỏa" Đằng sau còn vẽ một thanh kiếm đặt vào tay cô nói "Tôi tên Hồng Họa, muốn tìm tôi cứ gõ lệnh bài này xuống mặt đất ba cái tôi sẽ đến liền."
Cô hơi ngệch mặt, cùng lúc này vị Hồng Họa cô nương này nói chuyện với Vương Hồng một chút rồi đi ra ngoài.
Cầm lệnh bài trong tay, cô hơi nghi vấn. Chuyện gì vậy? Lệnh bài này...không hiểu sao nhìn một chút thấy khá quen...nhưng cô không biết đã gặp ở đâu rồi...
....................................................................................................................................
"Hồng đội trưởng. Người sao dễ dàng đưa lệnh bài cho cô bé đó vậy? Chỉ cần một chút ngân lượng là được."
Sau khi vừa rời khỏi tiệm đấu giá, ngay lập tức một nam nhân mang hồng y không tiếng động xuất hiện sau lưng vị Hồng Họa cô nương kia.
"Đúng nếu đó là trường hợp bình thường. Cô bé kia không đơn giản." Vị Hồng đội trướng cũng chính là Hồng Họa lạnh lùng nói.
"Cô ta đặc biệt chỗ nào? Cũng chỉ một đứa con nít chưa trưởng thành." người nam kia đáp lại.
"Hừ...nhỏ như vậy lại có thuốc đặc biệt như vậy, cô ta có bình thường không?" Hồng Họa nói "Hơn nữa...ánh mắt của cô ta rất giống với...Thiếu chủ!"
"Hừ! Cô thật hỗn xược, thiếu chủ mà một đứa con nít có thể so sánh sao???" Vị nam nhân hồng y kia có chút tức giận nói.
"Đúng là ta có chút đề cao cô ta. Nhưng nhìn hồi lâu cô ấy càng nhìn càng giống thiếu chủ. Thiên phú cũng không thua kém thiếu chủ." Tất nhiên Hồng Họa không phải là hồn thánh như cô tưởng, cô ta căn bản là hồn đấu la. Và chỉ cần nhìn qua, cấp bật của Đường Tuyết Băng sao có thể dấu chứ?
Chắc chắn, sau này tên tuổi cô bé này không đơn thuần vậy đâu.
"Hừ, cô càng ngày càng suy nghĩ miên man rồi. Thiếu chủ đang đợi, lo về sớm đi." Nam nhân kia có chút bất mãn nói. Mọi người gần đây hành xử kì lạ quá.
"Vậy đi thôi." Nói rồi, ngay lập tức Hồng Họa biến mất. Vị nam nhân kia cũng biến mất theo.
Sóng gió của đại lục đấu la này bắt đầu rồi!!!
.......................................................................................................................................
Đúng hẹn hông?
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ! Bye~
Chap sau vào thứ 5, 7 hoặc 2 tuần tuần sau nhé!