Bảy người không có lưu lại lâu, vội vàng từ trong đám người hâm mộ tách ra. Cùng Đại Sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực, Đường Tuyết Băng bốn người hội hợp, rất nhanh rời khỏi phạm vi của Đại Đấu Hồn Trường.
Sau khi cảm thấy chung quanh không còn ai nữa chú ý, tám người bọn họ lúc này mới tháo bỏ mặt nạ xuống, nhìn lẫn nhau, không khỏi nở ra một nụ cười.
Trong lúc huấn luyện bình thường, bọn họ vẫn cùng nhau chiến đấu nhưng vẫn không có được cái cảm giác cùng nhau chiến đấu chống lại địch nhân.
Cảm thụ sâu nhất chính là Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ. Tại thời khắc mấu chốt bọn họ được Đường Tam bằng Lam Ngân Thảo nhanh chóng kéo về, lực lượng toàn đội nhờ đó tránh được tổn thất.
Bọn họ đối với lời giảng của Đại Sư về tầm quan trọng của việc phối hợp, qua trận vừa rồi lại càng thêm hiểu rõ.
Trở lại lữ quán, Đại Sư gọi mọi người vào phòng của Đường Tam, kể cả Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực cũng không ngoại lệ. Nhìn đám đệ tử có chút uể oải nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, Đại Sư chậm rãi hỏi: "Nói cho ta biết, tại trận đấu hồn hôm nay, các ngươi đều có cái cảm giác gì?"
Đới Mộc Bạch nói: "Đơn đấu thì tốt. Nhưng đoàn chiến đấu thì chúng đệ tự phối hợp vẫn không đủ ăn ý. Dù sao, đây là lần đầu tiên chúng đệ tử đối mặt với áp lực cực lớn. "
Một tia mỉm cười dần dần xuất hiện trên mặt Đại Sư. Trừ bỏ Đường Tam cùng Đường Tuyết Băng các đệ tử còn lại có chút không tin vào mắt mình, tưởng rằng bản thân bởi vì mệt mỏi mà hoa mắt. Từ ma quỷ huấn luyện đến bây giờ, đâu là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Đại Sư tươi cười.
"Ý ta chính là các ngươi hôm nay làm tốt lắm. Ta phi thường hài lòng. Đúng vậy, các ngươi còn chưa đủ ăn ý, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên các ngươi đoàn chiến đấu phối hợp. Đối thủ các người điều đã ngoài ba mươi lăm cấp, có chiến tích bảy thắng liên tiếp. Bất luận là khống chế lực của Tri Chu, phòng ngự lực của Cuồng Tê hay tác dụng phụ trợ của gã hồn sư kia, có thể nói tại ba mươi cấp bọn họ gần như không có đối thủ. Các ngươi dù phối hợp cũng không phải là hoàn toàn ăn ý lại vẫn thu được thắng lợi. Ta hy vọng các ngươi sẽ nhanh chóng tiến bộ. Có thể cố gắng như hôm nay, ta phải cám ơn vì những kinh ngạc các ngươi đem lại."
Nếu là lời khen từ một người khác, có lẽ sẽ không có nhiều cảm giác. Nhưng lời khen này đến từ một người vốn dĩ trước giờ chưa hề khen ai, loại cảm giác như vậy thậm chí làm cho Thất Quái hưng phấn hơn cả cái kết quả thắng lợi vừa rồi.
"Vậy Tuyết Băng ngươi có cảm giác thế nào sau khi đấu sinh tử chiến?" Đại sư dò hỏi.
"Trận sinh tử chiến này ta thấy có vẻ nổi bật quá cũng không tốt. Càng nổi bật càng dễ rước họa vào thân, ta chỉ có tiếng nói khi ta có quyền. Ta phải có thực lực mới có thể hênh hoang" Cô trầm giọng trả lời. Cô sau khi tham gia đấu, cô luôn biết thế giới này tàn độc hơn thế giới cô rất nhiều. Nhưng chân chính trải qua vẫn khó tiếp thu hơn.
"Rất tốt. Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ. Tuyết Băng nói không sai. Phải có thực lực mới có quyền." Đại sư lớn giọng nói. Hắn rất hài lòng cô bé này, còn nhỏ nhưng ngộ tính rất cao. Những chân lí cô bé có được, ngươi lớn chưa chắc đã nghĩ ra được. Nếu không phải đời này hắn từng thề chỉ có một đệ tử thì có lẻ hắn đã muốn nhận cô bé này làm đệ tử chân truyền rồi.
Mọi người "vâng" một tiếng. Họ trong lòng đều muốn mạnh hơn nữa, muốn có thực lực. Và sự quyết tâm hôm nay là bàn đạp vững chắc để họ bước đến tương lai.
Phất Lan Đức một bên, nghe đến đó cũng không khỏi mĩm cười, "Ta nói Đại Sư, hôm nay ngươi không phải cố ý vào đây chỉ để khen mấy đứa nhỏ này sao."
Đại Sư lạnh nhạt cười, đáp lời: "Đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn nhắc nhở bọn họ một chút. Ngày mai ta cho phép các ngươi được nghỉ một ngày, khỏi phải tham gia đấu hồn. Ngoài ra, bên cạnh việc nghỉ ngơi, các ngươi nên tổng kết những điểm được mất của trận đấu hôm nay. Ngày mốt trước khi thi đấu, nói cho ta biết. Tốt lắm, chúng ta cũng phải đi đây. Nhớ kỹ, đây không phải lúc gây chuyện. Các ngươi không nên cùng các hồn sư khác sung đột bởi vì các ngươi rất có thể gặp phải một ít hồn sư thuộc về các gia tộc có thế lực."
Phất Lan Đức nói: "Đại Sư dặn dò không sai, cố gắng tránh chuyện phiền toái. Nhưng có người khi dễ các ngươi, nếu quá đáng thì cũng nên cho bọn họ biết thế nào là Sử Lai Khắc."
Đại Sư ba người đi ra lữ quán, Phất Lan Đức nói: "Tiểu Cương, mấy đứa nhỏ này gây cho ta vui mừng lẫn kinh ngạc ngày càng nhiều. Xem ra, để ngươi dạy dỗ bọn họ là chủ ý không sai."
Đại Sư nói: "Cái này cũng là một phần thiên phú của bọn họ. Đối mặt với đối thủ có hồn lực trung bình lớn hơn năm cấp, dưới tình huống đó còn có thể nhất cử chế thắng. cái này không hẳn là ưu thế của hồn hoàn hay vũ hồn. Đồng tâm hiệp lực mới là trọng yếu. "
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, "Nhưng ta chịu thua. So sánh với Đường Tam của ngươi, Hồng Tuấn tiểu mập mạp kia thật sự xui xẻo nhiều lắm. Ta dạy nhiều năm như vậy đúng là vẫn còn không bằng ngươi. "
Nghe được Phất Lan Đức nhận thua, Đại Sư trên mặt lại toát ra vẻ tươi cười, "Thật không ngờ ngươi có thể khẳng khái thừa nhận như vậy."
Phất Lan Đức tức giận nói: "Ta là người thua không dám nhận sao? Nhưng ta cũng không hoàn toàn thua. Cô bé Đường Tuyết Băng kia so với Đường Tam kia chỉ có hơn chứ không kém, mà nó cũng không phải đệ tử của ngươi. Ta cũng không hoàn toàn thua ngươi nhé."
"Đúng! Cô bé kia rất mạnh. Bầu trời sau này của cô bé chắc chắn sẽ không nhỏ bé vỏn vẹn trong Sử Lai Khắc. Đường Tuyết Băng này dù thế nào thực sự hoàn toàn không đơn giản." Đại sư cười đáp. Thiên phú của cô bé hơn hoàn toàn Đường Tam.
"Đúng vậy. Đến cả ta cũng thấy không xứng làm sư phụ của cô bé nữa." Phất Lan Đức cũng lạnh nhạt cười. Hắn cũng từng nghĩ muốn thu nhận Đường Tuyết Băng làm đệ tử chân truyền nhưng...kiến thức của hắn không đủ để cô ấy phát triển...nhận hắn làm thầy chỉ khiến cho con đường phát triển của cô bé càng ngày càng khó khăn thôi...
Triệu Vô Cực một bên bất ngờ lại xen vào một câu, "Thật như vậy sao. Không ngờ...người trọng sĩ diện như ngươi cũng có lúc thùa nhận mình yếu. Mình thua cuộc. Lần trước cùng ta đánh cuộc, ngươi thua mất mười kim hồn tệ, đến giờ vẫn chưa thấy ngươi thừa nhận. "
"Ngươi......"
Đại Sư ha ha cười, "Phất Lan Đức, ta đột nhiên muốn uống rượu. Nếu ngươi đã nhận thua, vậy thì ngươi mời khách đi. "
"Tốt, xem ta đánh gục các ngươi bằng tửu lượng. " Phất Lan Đức hung hăng nói nhưng trong mắt có chút tiếu ý lại có chút tâm tình. Nhìn thấy Đại Sư như vậy, không biết tại sao, cái niềm vui không xuất hiện đã nhiều năm nay lại thấy.
Sư phụ đã đi, Sử Lai Khắc Bát Quái tự nhiên không còn bị trói buộc. Đái Mộc Bạch không có quên ký lời nói của hắn trước đây, cũng không phải đi đâu xa, ngay tại phòng ăn của tửu điếm bày ra một mâm thức ăn thịnh soạn, thêm vào hai vò rượu thượng hạng, mời mọi người ăn uống.
"Tiểu Tam, ta kính ngươi một chén. Cám ơn ngươi kịp thời giúp đỡ." Đới Mộc Bạch nâng cái chén tràn đầy mạch tửu lên trước mặt, hướng Đường Tam nói.
Đường Tam mỉm cười, nâng lên chén mạch tửu của hắn cùng Mộc Bạch đồng thời uống một hơi cạn sạch. Hắn đương nhiên biết, Đới Mộc Bạch cũng không phải là cảm tạ cho bản thân. Khi đó Đái Mộc Bạch mặc dù bị đối phương bức lui, nhưng cũng không nguy hiểm. Hắn cảm tạ, là vì trong lúc nguy cấp Đường Tam đã chiếu cố đến Trúc Thanh.
"Tiểu Tam, ta cũng kính ngươi. Thực lực ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng uống rượu chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ." Áo Tư Tạp có chút không hảo ý giơ lên cái chén của hắn.
Không đợi Đường Tam nâng chén, Tiểu Vũ đã cản lại, "Áo Tư Tạp, ngươi muốn chuốt say Tam ca ta sao? Ta với ngươi uống." Vừa nói, Tiểu Vũ vừa xuất ra phong thái của một đại tỉ, một hơi uống cạn sạch chén rượu.
Áo Tư Tạp có chút bất đắc dĩ uống sạch chén của hắn, khóe mắt bất chợt thấy Đường Tam cũng nâng chén cùng uống với hắn.
"Ngon, rượu thật ngon. Ta kính mọi người. " Lần này đứng lên chính là Trữ Vinh Vinh.
Nàng cũng không có vội vả uống rượu, đứng ở nơi đó nhìn mọi người, hai má có chút ửng đỏ, "Lúc vừa đến học viện, ta từng mang đến cho mọi người không ít phiền toái. Khi đó Tam ca cùng Tiểu Áo nói không sai, nếu ta vẫn tiếp tục như vậy, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ bằng hữu. Nhiều ngày đã qua, được cùng mọi người tập luyện, cùng chiến đấu, cùng vượt qua những thử thách khó khăn, ta phải cám ơn mọi người. Chén này là để kính mọi người, đồng thời thay cho lời xin lỗi mà trước giờ ta không đủ can đảm nói ra."
Nói xong mấy chữ cuối, Trữ Vinh Vinh một ngụm uống cạn chén rượu. Trong lúc uống rượu, hai hàng sương lấp lánh từ trên mắt chậm rãi chảy xuống.
"Vinh Vinh, không nên uống nhanh như vậy." Áo Tư Tạp hảo tâm nhắc nhở nói. Nhìn bộ dáng của nàng bây giờ, người cao hứng nhất chính là hắn. Lần đầu gặp phải cái cá tính kia của nàng, hắn đã thầm tự nhủ phải từ bỏ, tìm kiếm mục tiêu khác.
Nhưng bộ dáng Vinh Vinh bây giờ thật đáng yêu. Vinh Vinh mặc dù chỉ mười hai tuổi nhưng bộ dáng bây giờ và lúc trước thật là khác biệt.
"Vinh Vinh, chúng ta là đồng đội, cũng là huynh đệ, bây giờ hay sau này cũng vậy. Ngay từ khi trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chúng ta đã tiếp nhận ngươi. Sau này không nên nói như vậy nữa. Lại đây, cùng mọi người uống rượu. Bất quá, các ngươi tuổi còn quá nhỏ, nên uống ít một chút."
Áo Tư Tạp tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lập tức hỏi lại: "Vinh Vinh, tại sao ngươi xưng hô với Đường Tam Tam ca, nhưng lại gọi ta Tiểu Áo? Cái này tựa hồ không được công bằng. "
Trữ Vinh Vinh mặt cười đỏ lên, tức giận trừng hắn một cái, nhưng không có trả lời.
Hồng Tuấn một bên dường như nghĩ ra gì đó, khiều nhẹ vào Áo Tư Tạp nói nhỏ, "Tiểu Áo, khó trách ngươi là lão Nhị, ngươi thật đúng là nhị a, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu tâm ý của Vinh Vinh. "
Áo Tư Tạp là người thông minh, lập tức quay lại nhìn vào Trữ Vinh Vinh, vẻ mặt hưng phấn suýt chút không nén nổi mĩm cười. Lập tức nói: "Là ta không tốt, không tốt, ta tự phạt rượu vậy."
"Bây giờ. Tuyết Băng, ta cũng muốn kính ngươi một ly, chúc mừng ngươi sinh tử chiến thắng trận trở về." Đường Tam lên tiếng hướng Đường Tuyết Băng nói.
Cô cũng cầm bát rượu lên hơi do dự.
"Uống đi chứ. Ngươi không uống là không nể ta rồi." Đường Tam cười nói.
"Không có đâu." Đường Tuyết Băng chần chừ đưa rượu lên, nhưng cuối cùng cũng hạ xuống.
"Xem ra tiểu Tam không mời mĩ nhân được rồi. Để lão đại ta mời. Tuyết Băng kính ngươi một ly." Đới Mộc Bạch cười lớn, khoác vai Đường Tam hướng Đường Tuyết Băng nói.
"Ta nghĩ...ta không nên uống rượu thì hơn." Đường Tuyết Băng nhẹ giọng nói. Không phải cô không biết uống rượu mà là...
"Dù sao cuộc vui cũng không thể thiếu ngươi. Đi Tuyết Băng. Ta cũng kính ngươi." Tiểu Vũ ra dáng đại tỉ chống nạnh nói.
"Ta uống. Nhưng sau khi ta uống rượu ta không thể kiểm soát hành động của bản thân có chuyện gì xảy ra...các ngươi không trách ta nhé!" Đường Tuyết Băng nhẹ nhàng nói.
"Không trách ngươi. Để ta xem thử sau khi ngươi uống rượu sẽ thành cái dạng gì."Đới Mộc Bạch cười ha ha nói.
"Vậy ta kính các ngươi." Đường Tuyết Băng thở dài. Sau đó đưa rượu lên, một hơi uống cạn. Xin lỗi mọi người trước...
Mọi người khác thấy vậy, cũng đồng thời đưa rượu lên uống.
Rượu này càng uống càng hăng. Càng uống càng không thể khống chế. Lúc ấy, người thứ nhất ngã xuống chính là Mã Hồng Tuấn. Tiểu mập mạp tửu lượng rõ ràng là kém nhất.
Hôm đó, mọi người uống rất nhiều rượu, Áo Tư Tạp là người uống tới hạnh phúc nhất, bởi vì hắn cuối cùng đã thực hiện "nguyện vọng"...
"Vinh Vinh, chúng mình uống ly giao boi này, có phải tính là đã xác định quan hệ không?" Áo Tư Tạp đỏ mặt ấp úng nói.
"Vậy cũng hỏi nữa..." Trữ Vinh Vinh đỏ mặt trả lời.
Tuy nhiên...đó chỉ là trong mơ.
Đới Mộc Bạch cũng thổ lộ rất nhiều lời thật lòng với Trúc Thanh.
"Tiếp theo là tới con bạn gái thứ 54, tướng con nhỏ này...hơn hẳn con tiểu Thanh thứ 111..." Đới Mộc Bạch choàng vai Chu Trúc Thanh chỉ trỏ lung tung nói.
Và cái tay chi trỏ lung tung bị bẻ không thương tiếc bởi Trúc Thanh.
"Ai là bạn gái thứ 111 của ngươi hả?" Cô ấy hung dữ nói, mặt đỏ bừng bừng vì say rượu. "Người ta tướng ngon thì đi theo người ta đi."
Nói xong câu đó cô ấy cũng gục mất.
Vì vậy Chu Trúc Thanh chưa kịp nghe câu kia, là câu quan trọng nhất.
"Nhưng mà lòng ta chỉ có...tiểu Thanh..." Và Đới Mộc Bạch nói, cũng đồng thời gục mất.
Và Đường Tam sau khi uống rượu, đối diện với hai cô nàng xinh đẹp Vinh Vinh và Tiểu Vũ đã bộc lộ bản tính khủng bố.
"Tam ca, uống thêm ly nữa nào." Trữ Vinh Vinh cười hướng Đường Tam nói.
"Hả...ờ...được..." Đường Tam khờ ngu mặt trả lời.
"Ảnh không được rồi, mình uống với cậu." Thấy Đường Tam đang ấp úng. Tiểu Vũ bực mình, đá hắn một cái. Chống nạnh ra dáng đại tỉ nhất.
Vâng, có thể nói. Đường Tam rất hoàn hảo nếu không có rượu quá lượng bệnh khờ tái phát.
Còn người nãy giờ mình không nhắc tới Đường Tuyết Băng thì sao? Cô ấy đang...
"Ê. Bạn không sao chứ? Đừng ngất mà." Đường Tuyết Băng cầm cái cây chọt chọt mặt Mã Hồng Tuấn đang ngất vì uống rượu quá đà.
"Ê! Bà nói chuyện với mày, không trả lời hả?" Sau 3' thấy không phản ứng, cô liền điên tiết. Và sức mạnh khủng bố của cô được bộc lộ, một tay cô nhất cả người hắn lên. Tay phải cầm chân hắn nhất lên đập xuống đất mấy phát. Tay còn lại liên tục đưa rượu lên miệng đổ xuống.
Vâng, phải biết Mã Hồng Tuấn nặng hơn cô rất nhiều. Tầm 70 kg là ít. Trong đó cô còn chưa bằng nữa hắn. Một tay cầm chân hắn đập lên đập xuống như vậy khỏe biết bao nhiêu?
Thấy hắn cơ thể liên tục run rẩy, không còn phản ứng. Cô hừ lạnh, quăng đi.
Sau tiến mấy bước đến gần chỗ Áo Tư Tạp.
"Bạn có sao không? Nói mớ sao? Đó là hiện tượng không tốt đâu nha. Để mình trị cho." Cô ngồi xuống cạnh hắn, thấy đang ưỡn ẹo nói mớ.
Từ trong hồn đạo khí cô lần lượt lôi ra không ít lọ thuốc 7 sắc cầu vòng bắt mắt a...
Hai người duy nhất còn tỉnh táo là Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ sợ tái mặt. Không thể tin được Tuyết Băng bình thường ít nói, khi say rượu lại có một bộ mặt đến ác ma cũng phải sợ này...mấy cái lọ thuốc đó uống vào không chết chứ?
"Tuyết Băng, đừng làm liều...chết người đó." Thấy không tốt Trữ Vinh Vinh vội vã ngăn lại.
Cô đưa đôi mắt ngập nước nhìn cô ấy. Khuôn mặt đỏ bừng bừng vì say rượu. Trông có thể nói dễ thương kinh khủng khϊếp. Vâng là dễ thương kinh khủng khϊếp đó. Dễ thương thì dễ thương hơn bình thường rất nhiều. Nhưng kinh khủng thì kinh khủng gấp đôi. Cô ấy chỉ cầm tay Trữ Vinh Vinh gỡ ra, nhất một lọ thuốc màu đỏ dễ thương...đổ vào miệng cô ấy.
"Bạn như vậy là không tốt nha! Tớ cứu người, bạn ngăn cản bạn người xấu người xấu!!!" Cô nũng nịu nói. Phải nói cực kì dễ thương.
Sau khi uống thứ chất lỏng đặc sệt đó, Trữ Vinh Vinh đột nhiên cười như điên. Tiểu Vũ phải cố gắng lắm mới ngăn lại được. Sau cùng sau 3' điên dại, cả hai mới sợ sệt nhìn cô đang làm một hành động mờ ám.
Cô đang nhanh như chớp, trộn chung mấy cái lọ cô đem ra thành một. Và...thành phẩm tạo ra không khác chính là...một lọ thuốc to có màu đen kì dị...lâu lâu khí bốc ra còn có hình xương sọ đáng sợ.
Hai người Tiểu Vũ Trữ Vinh Vinh thà chết dám cá, thú kia uống vào không chết cũng trọng thương. Nhưng cả hai không dám ngăn cản a!!!
Tuyết Băng sau khi tạo ra thành phẩm, hoan hô một cái.
Sau đó, bóp miệng Áo Tư Tạp đổ ào vào! Nguyên nữa chai vào miệng hắn, thứ chất lỏng đen đen đặc sệt đó còn vung vãi lung tung. Khuôn mặt Áo Tư Tạp từ đỏ chuyển sang xanh vàng tím cuối cùng chuyển thành trắng bệt. Cả người run rẩy. Hồn lìa khỏi xác. Từ đang mơ mộng với Vinh Vinh rượu bôi giao sang một đám rết bò vào bụng...mẹ ơi! Ác mộng!!!!
Sau khi cả đưa hết chai thuốc vào miệng hắn, Đường Tuyết Băng không chú ý nữa. Quăng cái lọ, vỗ tay tới chỗ Đường Tam. Để lại Áo Tư Tạp không ngừng sắc mặc chuyển màu thân thể không ngừng run rẩy, la hét.
"Bạn..." Cô chưa kịp nói, Tiểu Vũ đã lao ra đứng chắn trước mặt Đường Tam đang ngất xỉu, khuôn mặt sợ sệt. Cô liều chết cũng bảo vệ Tam ca...
"Bạn là người xấu...tớ chỉ muốn cứu bạn ấy..." Đường Tuyết Băng hậm hự đáp.
"Bạn ấy không sao. Tớ...tớ..." Tiểu Vũ ấp úng nói. Cô không ngăn Tuyết Băng lại Tam ca khó bản toàn mạng sống a!!! Ai lại cho Tuyết Băng uống rượu vậy chứ!!! Cô hối hận a!!!
"Bạn sao???" Khuôn mặt cô trầm xuống, giọng nói đáng sợ. Đôi tay cũng hiện ra hai thanh kiếm băng...
"Tớ...tớ...tớ là đang giúp bạn cứu bạn ấy. Cậu là siêu anh hùng. Người bên ngoài cũng cần cậu giúp!!! Anh ấy không cần đâu!!!" Tiểu Vũ bí quá hóa liều. Vội vã nói.
"Thật..." Cô lạnh giọng nói.
"Đúng!! Thật thật!!!" Trữ Vinh Vinh bên cạnh tiếp lời.
"Thật...vậy sao?" Cô đột nhiên ngẩn mặt lên. Không khí xung quanh đột nhột thay đổi. Cười tươi như hoa vỗ tay nói "Tớ là nữ anh hùng giải cứu thế giới. Đúng nữ anh hùng giải cứu thế giới." Cô gác chân lên bàn, chỉ trỏ nói " Các cậu là phụ tá nữ anh hùng. Nhiệm vụ ở đây giao cho các cậu. Tớ đi giải cứu thế giới đây!!!" Đường Tuyết Băng hùng hổ nói, tay phải giơ lên cao thanh kiếm băng vừa mới được tạo ra.
Sau đó, đạp bể cái bàn. Lao ra ngoài cửa, mà tiếc là cái cửa đang đóng.
"Ngươi là quái vật cửa sao?" Cô cầm kiếm chỉ cái cửa hùng hổ nói "Ngươi đang ngăn cản ta đi giải cứu thế giới?"
"Ngươi đang khinh thường ta. Không chịu trả lời chị mày hả???" Đường Tuyết Băng giận dữ nói. Tay phải cầm kiếm lao vào chặt đôi cái cửa.
"Hừ. Cho ngươi khinh thường. Cho ngươi khinh thường." Cô liên tục đạp cái cửa khiến cho nó đã nát nay nát hơn.
Quái vật cửa:...nó đã làm gì nên tội?? (╥_╥)(╥_╥)
Sau thấy cái cửa đã không còn hình dạng cô mới cầm kiếm, hùng hổ lao ra ngoài.
"Cho mày khình thường!!!"
Để lại Trữ Vinh Vinh và Tiểu Vũ đang ngơ ngác.
"Cô ấy ra ngoài sẽ không có chuyện gì chứ?" Tiểu Vũ cười không nhấc nổi khóe miệng hỏi.
"Còn đỡ hơn ở đây phá. Đáng thương cho mập mạp và Tiểu Áo." Trữ Vinh Vinh cũng cứng nhắc trả lời.
"Đúng vậy!" Tiểu Vũ cười cười nói.
"Đi...còn chút rượu chúng ta uống luôn nhé!" Trữ Vinh Vinh ngước nhìn trên bàn còn mấy chum rượu đánh trống lãng nói.
"Ha...uống đi." Tiểu Vũ cứng nhắc trả lời.
Tuyết Băng có phá gì không liên quan tụi cô nha!!! Tụi cô là đang uống rượu đó.
................................................................................................................................................................
End chap rồi. Mới viết chút xíu mà đã gần 4000 chữ. Thôi để chap sau các bạn biết nhé!
Bye các bạn.
Ủng hộ tớ nha. Chap sau vào thứ 3, 5, 7 tuần sau.