Khúc Liễm là người rất thức thời, thầm nghĩ hảo nữ không ăn mệt trước mắt nên lập tức rũ mắt ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn nữa.
Người này khi tức giận thì tính tình sẽ rất thối, chỉ có thể vuốt lông dỗ dành thôi, nếu mà cứng đối cứng thì người có hại luôn là mình, nàng mới không làm chuyện ngu ngốc như thế đâu.
Mà dáng vẻ kiều kiều khϊếp khϊếp của nàng rơi vào mắt đối phương làm hắn không biết nên khóc hay nên cười.
“Thật ngoan.” Hắn vừa lòng nắn bóp cổ tay mềm mại như không xương, lực đạo đã giảm đi rất nhiều, “Quả nhiên nàng rất hiểu biết thời thế.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Khúc Liễm nghẹn một câu, dùng đôi mắt nhát gan sợ sệt nhìn hắn, mềm giọng: “Ta đi dạo cũng khá lâu rồi, cũng đến lúc phải về, nếu không trưởng bối sẽ lo lắng lắm.” Nàng ám chỉ hắn đến lúc nên thả người đi rồi.
Hắn làm như không hiểu mà nắm tay nàng: “Không vội, đâu phải lúc nào chúng ta cũng gặp nhau đâu, bồi ta đi dạo một lát đã.”
Sức lực của Khúc Liễm không lớn bằng hắn –nếu nàng mà có sức mạnh thì rất muốn đánh người giống lúc nhỏ, còn bây giờ chỉ đành để mặc hắn kéo đi, bồi hắn đi dạo chùa Khô Đàm, hơn nữa người này lại chọn nơi mà không ai chú ý rồi bắt đầu động tay động chân, thập phần càn rỡ, khác một trời một vực với thiếu niên vừa rồi tuân thủ lễ nghi, hơi chút là đỏ mặt ngượng ngùng.
Đối với kháng cự của nàng, hắn nói đúng lí hợp tình: “Nàng là vị hôn thê của ta, chẳng lẽ lại hi vọng ta chạm vào nữ nhân khác sao?” Nói xong lại còn trầm mặt nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng gật đầu thì bái bai cuộc đời.
Hắn dám! Khúc Liễm giận tím mặt, nếu dám chạm vào nữ nhân khác thì nàng sẽ băm móng vuốt chó của hắn!!
Thấy hai mắt nàng trừng lớn thì hắn vừa lòng, nhẹ nhàng đưa tay lên mơn trớn đôi mắt nàng, khóe mắt nhiễm ý cười: "Như vậy là được rồi, vốn không phải tiểu bạch thỏ nên đừng bày ra dáng vẻ yếu đuối nhu nhược nữa."
Khúc Liễm nghĩ thầm, nàng chính là thích dáng vẻ đó đấy, còn ai hiểu lầm thì đâu có liên quan đến nàng chứ.
Rồi lại bày vẻ ủy khuất nhìn hắn, sau đó liền bị hắn mạnh mẽ kéo vào l*иg ngực khiến nàng cứng đờ.
"Nếu nàng ủy khuất như vậy thì ta đành cố an ủi thôi. Ngoan, đừng quá cảm kích ta nhé, ai bảo nàng là vị hôn thê của ta chứ. Đây chính là phúc khí đời trước nàng tu luyện được đấy." Thiếu niên ôm chặt nàng vào lòng, được tiện nghi lại còn khoe mẽ nói.
Khúc Liễm bị dọa đến nỗi không dám tỏ ra yếu đuối để ghê tởm hắn nữa mà nhanh chóng điều chỉnh thành khuôn mặt nghiêm túc không biểu tình. Chờ khi hắn buông mình ra thì lén lút đứng dịch ra.
Không biết bọn họ đi dạo đến nơi nào rồi nữa, Khúc Liễm có chút mê mang, cảm thấy nơi này thật trống trải, chung quanh không có một tăng nhân nào, hơn nữa tiểu viện gần đó lại có nét cổ xưa. Rất nhanh, có người mở cửa bước ra, là một soái ca đầu trọc –sai rồi, là hòa thượng đầu trọc, còn là người quen nữa.
Xuất trần thoát tục, từ bi hỷ xả.
"Minh Phương đại sư." Khúc Liễm khẽ gọi một tiếng, theo bản năng rút tay mình ra khỏi tay Kỷ Lẫm.
Ở nơi Phật môn thanh tịnh mà động tay động chân gì đó chẳng khác nào không tôn trọng Phật Tổ. Dù Phật Tổ không trách tội thì trước mặt một vị cao tăng đắc đạo nói chuyện yêu đương thì càng tội lỗi. Giờ khắc này Khúc Liễm có chút ngượng ngùng, lặng lẽ lùi về sau Kỷ Lẫm, muốn giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Lúc Khúc Liễm không để ý thì Minh Phương đại sư ý vị thâm trường nhìn thiếu niên, giọng nam trung trầm thấp, nghe vào tai như huân hương an thần, mang theo một loại từ bi, còn có cảm giác phiêu dật.
"Hai vị đến là có chuyện gì sao?"
"Tùy tiện đi dạo thôi." Kỷ Lẫm lơ đãng trả lời, nhìn Minh Phương đại sư với vẻ mặt từ bi đang đứng trên hành lang, ác ý nói: "Chuyện lúc trước mong Minh Phương đại sư quyết đoán hơn, đừng có mềm lòng nữa. Lần sau tái ngộ ta sẽ không khách khí đâu."
"A di đà Phật." Minh Phương đại sư chắp tay, "Mọi việc trên thế gian này đều có duyên pháp, chữ duyên này bần tăng bất tài nên chưa lĩnh ngộ được, vì thế mong thí chủ nếu rảnh thì chỉ giúp một chút, bần tăng sẽ vô cùng cảm kích."
"Được rồi, ta sẽ trực tiếp đi tìm trụ trì, dù sao thì chùa Khô Đàm chẳng phải địa bàn của ta nên có xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ."
"Ngàn vạn không thể."
"Không bằng đại sư theo ta về Trấn Quốc Công phủ đi? Trấn Quốc Công phủ nhất định sẽ cung phụng đại sư, vì đại sư mà tu sửa một gian Phật đường để an tâm tiềm tu."
"A di đà Phật."
"Đại sư cứ xem mà làm."
Khúc Liễm lặng lẽ thăm dò, tuy không biết hai bọn họ đang nói chuyện gì mà có vẻ bí hiểm như thế nhưng có vẻ liên quan đến tăng nhân áo xám. Vị Minh Phương đại sư hình như không từ bi như trong tưởng tượng mà ngược lại cùng Kỷ Lẫm ngươi một lời ta một câu so xem ai vô sỉ hơn, hoàn toàn bất đồng với lần gặp tại Tế Minh Tự ở Thường Châu phủ.
Nhưng mà nàng nhanh chóng nghĩ tới lần gặp đó Kỷ Lẫm vẫn là thiếu niên tam quan bình thường, không có xung đột, mà Minh Phương đại sư nếu đã chữa bệnh cho hắn từ khi hắn còn nhỏ thì hẳn cũng biết rõ tình trạng nên mới thay đổi phương thức ứng xử?
Khi nàng còn đang tìm tòi thăm dò thì Minh Phương đại sư nhìn qua, nở một nụ cười đầy lòng từ bi hòa ái.
Kỷ Lẫm ấn đầu nàng trở về, không cho phép nàng nhìn hòa thượng.
Hai người nói ẩn ý qua lại vài câu, sau đó Kỷ Lẫm hài lòng rời đi, còn Minh Phương đại sư thì đứng trên hành lang dõi mắt nhìn theo bọn họ.
Khúc Liễm nhịn không được lén quay đầu nhìn, thấy soái hòa thượng dáng vẻ thoát trần, phảng phất như một trận gió thổi qua có thể khiến hắn mọc cánh thành tiên, làm người nhìn cảm thấy tôn kính từ tận đáy lòng.
“Đừng nhìn nữa, tên hòa thượng kia lục căn không tịnh nên nhất định sẽ hù dọa nàng.” Kỷ Lẫm xoay mặt nàng trở lại, “Đừng thấy hắn là người xuất gia mà lầm, mấy năm nay vào nam ra bắc nói là đi hóa duyên nhưng thực ra chọc phiền toái không ít đâu. Tăng nhân áo xám vừa nãy chính là do hắn chọc mà ra đấy. Nhớ phải cách xa hắn, nếu thân cận sẽ bị liên lụy.” Xong, lại nói tiếp: “ Ta ăn mệt từ hắn vô số lần rồi, giúp hắn thu thập không ít rắc rối.”
Khúc Liễm khϊếp sợ nói: “Ngươi đừng nói bậy, ngài ấy là cao tăng đắc đạo mà.”
Kỷ Lẫm cười nhạo, nhéo nhéo mặt nàng, “Lừa nàng làm chi? Đó chỉ là đại hòa thượng chưa dứt hồng trần thôi, danh tiếng gì đó là che mắt thiên hạ đấy.”
Khúc Liễm vẫn không tin, nương nàng đối với Minh Phương đại sư là tôn sùng mù quáng, nói người này chính là có tư chất tài giỏi, Phật hiệu tinh thâm, y thuật lại cao minh, quả thực chính là nhân tài toàn năng.
“Nhưng thật ra rất ít người có thể so sánh Phật lí với hắn, đáng tiếc lại là người lục căn không tịnh, Phật môn đúng là bất hạnh mà.” Kỷ Lẫm tiếp tục phá hủy lòng tin của nàng, “Cho nên đừng quá tin tưởng những tên hòa thượng.”
Ngươi ở trong chùa nói xấu hòa thượng như vậy thật sự là nam tử hán, đại trượng phu sao?!
Bởi vì cuộc gặp gỡ này mà bỗng nhiên nàng lại không sợ hắn nữa, chỉ cảm thấy hắn từ một thiếu niên chính trực biến thành đồ vô sỉ làm nàng thực mệt tâm nha.
Cho đến khi gặp Lạc Anh, Khúc Liễm vẫn không muốn nói chuyện.
“Kỷ Công tử, ta với A Liễm đi đây.” Lạc Anh cầm tay Khúc Liễm, nở nụ cười bí hiểm.
Thiếu niên gai mắt nhìn hai bàn tay đang giao nhau kia, nở nụ cười ấm áp, nói: “Đa tạ Lạc cô nương.”
Đối mặt với ánh mắt khϊếp sợ của Khúc Liễm thì hắn nheo nheo mắt, lộ ra nụ cười xảo trá, tuy không giống nụ cười ấm áp như gió xuân nhưng mà vẫn có thể dễ dàng lừa gạt người không thân quen.
Khúc Liễm: =.=! Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao không có người nào phát hiện tên này có bệnh rồi.
Ngụy trang quá giỏi.
Quả nhiên, Lạc Anh không nhận ra điều gì bất thường mà khách khí nói với Kỷ Lẫm mấy câu rồi kéo Khúc Liễm vui vẻ rời đi. Đi đến chỗ không người Lạc Anh còn kề tai nói nhỏ với nàng, “Thế nào? Chơi có vui vẻ không? Có phải Kỷ Huyên Hòa rất ôn nhu dịu dàng không? Tỷ đã giúp muội cản rất nhiều người đó, chỉ sợ bọn họ đi qua sẽ quấy rầy bọn muội thôi.”
Khúc Liễm vừa chịu đủ kinh hách: @@$%!!
Khúc Liễm có khổ mà không thể nói, chỉ có thể ra vẻ thẹn thùng cúi đầu im lặng.
Hai người về tới sương phòng thì phát hiện không có ai ở đó, hỏi bà tử trông cửa thì biết mọi người đã đến thiền thất hết rồi nên lại di chuyển đến đó.
Đám người Lạc lão phu nhân đang nghe giảng kinh, Khúc Liễm ngoài ý muốn phát hiện mọi người đều tụ tập đông đủ ở đây, không chỉ có vậy mà còn có thêm một vị phu nhân lạ mặt, tuổi tương đương với Lạc đại phu nhân, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, không quá trẻ nhưng thần sắc ôn hòa, thoạt nhìn rất thân thiện dễ gần.
Bên cạnh phụ nhân kia là cô nương tầm mười ba, mười bốn tuổi, trên người mặc bộ bối tử màu hồng tím viền xanh, cổ áo dựng đứng có đính ba viên trân châu to cỡ hạt sen làm nút thắt, phía dưới là váy mã diện màu xanh thêu bách hoa, nụ cười đoan trang, là một tiểu thư nhã nhặn lịch sự.
Khúc Liễm để ý thấy Lạc Lâm hôm nay lại thục nữ ngồi gần lắng nghe phụ nhân đó nói chuyện thì thầm nghĩ, vị phu nhân này chắc là Tĩnh Viễn Hầu phu nhân, còn thiếu nữ bên người bà chính là tiểu thư Tĩnh Viễn Hầu có giao tình không tồi với Tương Di Công chúa –Viên Giai.
“Hai con khỉ nhỏ các ngươi đã về rồi sao?” Lạc lão phu nhân thấy hai người đến thì rất cao hứng, gọi các nàng đến ngồi cạnh mình, sau đó giới thiệu với Tĩnh Viễn Hầu phu nhân: “Đây là hai cháu gái của ta, đứa nhỏ này khuê danh là Anh, đứa nhỏ hơn khuê danh Liễm, chính là đứa bé đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công.”
Tĩnh Viễn Hầu phu nhân quan sát Khúc Liễm một chút rồi cười nói: “Lão phu nhân thật có phúc khí, các cháu gái bên người ai ai cũng xinh đẹp, người gặp người thích.” Sau đó là cho các nàng lễ gặp mặt.
Khúc Liễm cùng Lạc Anh mỉm cười cảm tạ, lại chào hỏi Viên Giai rồi đến chỗ Khúc Thấm và Lạc Cận ngồi xuống.
Khúc Liễm vừa mới ngồi thì cảm nhận được Viên Giai đang nhìn mình, trong mắt có sự tò mò cùng phỏng đoán. Khúc Liễm liền thẹn thùng cười với nàng ấy một cái, đáp lại nàng là nụ cười ôn hòa, sau đó hơi rũ mi.
“Thấm biểu tỷ, làm sao Tĩnh Viễn Hầu phu nhân lại ở đây thế ạ?” Miệng nhỏ của Lạc Anh không chịu “ngồi yên”, lén thì thầm với Khúc Thấm.
Khúc Thấm nhấp miệng cười, “Tĩnh Viễn Hầu phu nhân tới đây để nghe giảng kinh thôi, chỉ là trùng hợp gặp nhau.”
“À, ra vậy.” Lạc Anh chớp chớp mắt, “Có phải Lâm tỷ tỷ đi cùng họ tới không ạ?”
“Đúng vậy, Lâm biểu muội đến sớm hơn hai đứa nên đúng lúc gặp được.”
Lạc Anh đã lấy được thông tin mình muốn biết nên không hỏi nữa, chỉ là thâm ý nhìn Lạc Lâm.
Chủ đề nói chuyện của các vị phu nhân chủ yếu là việc nhà, nói xong lại thảo luận về Phật pháp, bầu không khí rất hòa thuận vui vẻ. Gần đến thời gian dùng bữa trưa thì có tăng nhân đến dẫn các nàng đến sương phòng cùng đồ ăn chay.
Dùng đồ ăn chay xong, các cô nương ngồi một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, Viên Giai cũng tham gia nói chuyện. Lạc Lâm thì ngồi cạnh nàng ấy, lời nói có ý muốn lấy lòng, đáng tiếc Viên Giai chỉ lạnh nhạt khách khí với nàng ta thôi.
“Lâm tỷ tỷ mặt nóng dán mông lạnh, không biết e lệ chút nào.” Lạc Anh có chút không vui nói.
Khúc Liễm vỗ vỗ tay Lạc Anh để nàng ấy bình tĩnh, đừng quá hấp tấp.
“Viên Giai này chỉ là con của di nương, Tĩnh Viễn Hầu nhân khẩu không vượng, xưa nay chỉ nhất mạch đơn truyền nên thế hệ này ngoại trừ Viên Lãng thì chỉ có một Viên Giai do di nương sinh. Phu nhân Tĩnh Viễn Hầu cũng là người tốt bụng, giáo dưỡng Viên Giai như con vợ cả, so với đích nữ huân quý ở kinh thành có khi còn trội hơn.” Nói tới đây, Lạc Anh thấp giọng thì thầm với Khúc Liễm: “Tỷ nghe nói sở dĩ phu nhân Tĩnh Viễn Hầu đối xử tốt với thứ nữ như vậy là sợ tương lai nếu nhi tử đi sớm thì để Viên Giai kén rể tới cửa, con nàng ấy sinh ra sẽ ghi dưới danh nhi tử của bà ấy để thờ phụng hương khói, tương lai sẽ làm tôn tử thừa tước.”
Khúc Liễm bừng tỉnh, tức khắc mình bạch vì sao Viên Giai lại lãnh đạm với sự lấy lòng của Lạc Lâm rồi.
Ngoại trừ Lạc Lâm thì những người khác đều đã đính hôn, chưa đính hôn còn có Lạc Anh nhưng xưa nay nàng ấy đều là thiên chi kiều nữ, ngàn sủng vạn sủng nên không có tâm tư kia. Chính vì thế nên bầu không khí trong sương phòng cũng coi như hòa hợp vui vẻ, nghỉ ngơi được một lúc thì mọi người lên đường hồi phủ.
Đến khi ra khỏi chùa Khô Đàm vẫn không gặp lại Kỷ Lẫm. Khúc Liễm mơ hồ đoán có lẽ tên đó chưa biến trở lại nên không có kiên nhẫn đến đây chào hỏi vì nếu tới thì cũng phải thỉnh an trưởng bối, mà Kỷ Lẫm hung ác không có hứng thú đâu.
Chỉ mới gặp mặt vài lần mà dường như nàng có thể đoán tương đối chính xác cách hành xử của hai nhân cách đó rồi, hành động hoàn toàn đối lập nhau.
Khúc Liễm vén rèm nhìn lại chùa Khô Đàm, nhìn một hồi lâu mới chậm rãi buông mành xuống.
*******
Sau khi trở về từ chùa Khô Đàm thì cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, mà lúc này thời tiết kinh thành càng thêm giá lạnh.
Ở Lạc phủ mấy ngày, hai tỷ muội liền về nhà.
Trở lại ngõ nhỏ Song Trà, bởi vì thời tiết chuyển lạnh nên Khúc Liễm không thích ra cửa, nàng còn ước gì mỗi ngày đều nằm trên chiếc giường ấm áp mà lười biếng. Vì thế khi thấy đệ đệ mỗi ngày trời chưa sáng hẳn đã phải đến thư viện đọc sách thì thập phần đau lòng, quyết định sẽ làm cho hắn một bao tay bằng lông cáo để giữ ấm.
Thế giới này không phải quá cổ nhưng bao tay vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, sau khi biết cách dùng của nó thì Khúc Loan rất yêu thích đôi bao tay này, nếu ra ngoài mà dùng nó thì đôi tay sẽ đỡ bị tổn thương do giá rét.
Khúc Liễm thấy hắn thích thì cũng hứng thú lên, nhớ lại những kiểu dáng bao tay ở đời trước rồi thử làm bao tay hở ngón, như vậy thì ngón tay sẽ rất linh hoạt, thậm chí có thể viết chữ. Khúc Liễm thử đeo bao tay rồi viết chứ một lát, cảm thấy khả thi liền làm cho đệ đệ.
Đáng tiếc Khúc Loan ghét bỏ, nói mang bao tay viết chữ không được tiện, không thể viết đẹp nên không cần găng tay hở ngón, tuy vậy thì Khúc Liễm vẫn làm cho mọi người trong nhà. Khúc Thấm thì rất thích loại găng tay này vì mỗi khi nàng gảy bàn tính hay viết sổ sách rất thuận tiện.
Trong thời gian Khúc Liễm hứng thú bừng bừng làm bao tay cho người thân bạn bè thì nhoáng cái đã đến tháng Chạp.
Tỷ muội Khúc Liễm đều đã đính hôn nhưng cả nhà đều không quay lại Thường Châu, nguyên nhân không gì khác ngoài con cái. Tương lai Khúc Liễm sẽ gả ở kinh thành, cũng chỉ còn mấy năm nữa thôi, mà Khúc Loan đọc sách ở Đan Sơn thư viện tốt hơn nhiều so với tộc học. Chính vì thế Quý thị đã suy nghĩ rất kỹ, quyế định vẫn cùng các con lạc cư ở kinh thành.
Vào ngày mồng tám tháng Chạp, Trấn Quốc Công phủ phái người tới tặng cháo.
Nhẩm tính thời gian, kể từ lần gặp ở chùa Khô Đàm đến giờ đã hơn hai tháng nàng không gặp Kỷ Lẫm rồi. Trong khoảng thời gian đó Thục Nghi đại Trưởng Công chúa có cho người tới mời nàng qua chơi nhưng nàng đều lấy cớ từ chối. Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thấy tiết trời ngày càng lạnh thì cũng không gọi nàng tới nữa nên nàng mới tránh thoát được.
Không chỉ không gặp Kỷ Lẫm mà ngay cả thư Kim Ô đem tới cũng không đọc, tất cả đều bị ném vào tráp rồi khóa lại, an phận làm tổ ở nhà.
Người đưa cháo mồng tám tháng Chạp tới chính Thường Sơn, hắn còn dâng một cái tráp hương cho nàng, nói: “Đây là Thế tử tự mình làm đấy ạ, ngài ấy biết Khúc cô nương thích nên nhân lúc thời tiết tốt làm rất nhiều, chỉ cần cô nương dùng hết thì cứ việc cho người tới nói, nô tài sẽ nhanh chóng mang tới cho cô nương.”
Khúc Liễm à một tiếng, cho người thu vào.
Thường Sơn thấy nàng nhận rất sảng khoái thì nhất thời không hiểu nàng có ý gì. Vốn hắn còn tưởng hành vi hung tàn của Thế tử ở chùa Khô Đàm đã dọa đến vị này nên mới tránh mặt Thế tử, nhưng đồ Thế tử đưa tới thì dứt khoát thu vào, lại không có hồi đáp gì cả làm hắn có chút đơ.
Tâm tư của cô nương gia thật khó đoán!!
“Được rồi, không có việc gì nữa thì ngươi về đi.” Khúc Liễm hạ lệnh đuổi người.
Thường Sơn căng da đầu nói: “Không biết Khúc cô nương có...” Dù một lòng vì chủ nhân nhưng cũng ngượng ngùng nói thẳng, chỉ là không nói rõ ràng thì lại lo bị cô nương này đùa giỡn, mấy lần trước hắn đã bị nàng tỏ vẻ ngây thơ mà bỡn cợt rồi, làm hại hắn buổi tối bị Thế tử tẩn một trận.
Khúc Liễm thấy dáng vẻ đáng thương của hắn thì cũng không muốn làm khó xử hắn nữa, kêu Bích Xuân đem món đồ được bọc trong khăn gấm đến đây.
Tuy Thường Sơn không biết trong khăn gấm này có gì nhưng sờ sờ thì có vẻ là đồ thêu Khúc cô nương tự tay làm, trong lòng hắn thập phần cao hứng, cuối cùng cũng có kết quả để báo cáo với Thế tử rồi.
Khúc Liễm không để chuyện này trong lòng, nàng làm nhiều bao tay như vậy thì cũng có phần của Kỷ Lẫm, chỉ là lúc trước tránh mặt hắn nên không có cơ hội tặng thôi, hiện giờ Thường Sơn đến thì cũng thuận nước đẩy thuyền.
Cho nên nàng cũng không biết khi Kỷ Lẫm nhận được bao tay của nàng thì hạnh phúc đến nhường nào, hắn cho rằng nàng không còn truy cứu chuyện xảy ra ở chùa Khô Đàm nữa nên kìm lòng không đậu mà lại viết thư giao cho Kim Ô. Nhưng mà hắn trông mong mấy ngày liền chỉ thấy Kim Ô mình không quay về, không có chút tin tức nào làm tươi cười trên mặt biến mất tăm.
Thường Sơn bị kẹp ở giữa thiếu chút nữa bị hành đến mức người không ra người.
Hắn đột nhiên có dự cảm ngày tháng như này sẽ còn dài dài, chỉ cần Thế tử biến đổi rồi đi dọa Khúc cô nương thì Khúc cô nương sẽ không để ý tới người, cuối cùng vẫn là hạ nhân như hắn bị ăn hành.
Qua ngày mồng tám tháng Chạp không lâu, trước khi mừng năm mới thì trong kinh thành truyền ra tin tức Ninh Vương Thế tử đính hôn.
Tin tức này là Khúc đại phu nhân đến chơi nói cho Quý thị và Khúc gia tỷ muội.
“Các ngươi tuyệt đối không tưởng tượng được người Ninh Vương Thế tử đính hôn cùng là ai đâu.” Khúc đại phu nhân có chút kích động, khuôn mặt hơi hồng có vẻ rất ngoài ý muốn, trong đó còn hơi không cam lòng, tất cả tạo nên nét mặt cổ quái.
“Là ai thế?” Quý thị là người hướng nội nên không chủ động nghe ngóng tin tức , đối với loại chuyện này chỉ bát quái nghe đôi lời mà thôi.
“Là Kiêm cô nương Chúc gia.” Khúc đại phu nhân chua chát nói.
Khúc Liễm cùng Quý thị ngạc nhiên, Quý thị nói: “Ai nha, đây là chuyện đáng mừng rồi, không nghĩ tới hài tử A Kiêm có tạo hóa bực này.”
Khúc Liễm cũng cười cười: “Lúc này chắc Chúc đại bá mẫu cũng an tâm, việc hôn nhân của Kiêm tỷ tỷ có tin tức rồi thì Hà tỷ tỷ cũng sẽ nhanh thôi.” Hơn nữa Chu Lang cùng Kỷ Lẫm tình cảm rất tốt nên nếu Chúc Kiêm và Chu Lang thành thân thì cũng coi như hiểu tận gốc rễ, về sau cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Vậy nên đối với tin tức này Khúc Liễm cực kỳ vui vẻ.
Khúc Thấm nhấp một ngụm trà, thấy dáng vẻ tươi cười mừng rỡ của mẫu thân, lại nhìn Khúc đại phu nhân có khổ mà không nói nên lời thì trong lòng cũng thầm buồn cười.
Nàng biết Chúc đại phu nhân có ý muốn Chúc Kiêm gả vào Khúc gia, nhìn trúng Khúc Trạch trưởng tử đại phòng. Đáng tiếc đại bá và đại bá mẫu đều muốn chọn nhi tức có thể giúp đỡ cho đường làm quan của nhi tử sau này nên không có đồng ý. Vì thế Chúc đại phu nhân chỉ đành tiếc nuối từ bỏ, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà đại nữ nhi của bà lại phải ủy khuất gả vào phủ Ninh Vương làm trắc thất cho Chu Lang, sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Đời này, nàng đã cố ý cho Chúc Kiêm và Chu Lang gặp nhau sớm hơn ở Thường Châu, quả nhiên cả hai đời Chu Lang đều nhất kiến chung tình với Chúc Kiêm nên đời này không có đồng ý hôn sự mà Ninh Vương phi sắp xếp cho hắn. Tới khi Chúc gia tỷ muội vào kinh thì Chu Lang không có đính hôn như đời trước, vì thế chỉ cần hắn quyết tâm tự nhiên sẽ nước chảy thành sống, mọi chuyện thuận lợi.
Lại thêm một cọc hôn sự đang phát triển theo hướng tốt thì Khúc Thấm cũng sung sướиɠ, thấy Khúc đại phu nhân hụt hẫng thì khóe miệng cong cong.
Tâm trạng của đại bá mẫu nàng hiểu, vốn là coi thường Chúc gia cô nương nên không đồng ý kết thông gia, ai mà ngờ cô nương nhà người ta lắc mình biến thành Thế tử phi Ninh Vương phủ tương lai, loại chênh lệch này người bình thường không nếm trải được đâu.