Sau khi Khúc đại phu nhân rời đi, ba mẹ con liền thương lượng nên tặng lễ vật gì cho Chúc gia vào ngày Ninh Vương phủ hạ sính, việc này tất nhiên cuối cùng vẫn là Khúc Thấm ra chủ ý.
“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi thăm A Kiêm, thuận tiện chúc mừng nàng ấy luôn.” Khúc Thấm cười khanh khách nói với muội muội.
Từ khi nhận được tin Chúc Kiêm đính hôn với Ninh Vương Thế tử Chu Lang thì Khúc Liễm đã âm thầm quan sát tỷ tỷ nên cũng phát hiện biến hóa rất nhỏ của tỷ ấy. Trong lòng nghĩ có lẽ việc ở phủ Thường Châu là kế hoạch của tỷ tỷ, thúc đẩy Chúc Kiêm và Chu Lan sớm gặp gỡ ở trong ngày sinh thần của Chúc lão phu nhân.
Nàng nghĩ có thể kết quả của cặp đôi đó đời trước không tốt –hoặc rất thảm thiết nên mới khiến tỷ tỷ canh cánh trong lòng, vậy nên đời này mới nhanh tay chuẩn bị. Hiện tại cũng coi như đang tiến triển tốt đẹp, hẳn tỷ tỷ rất vừa lòng, có thể thấy từ ánh mắt đến nụ cười của tỷ ấy đều phát ra từ nội tâm.
Khúc Liễm vui sướиɠ gật đầu, “Tất nhiên rồi ạ, ngày lành của Kiêm tỷ tỷ làm sao có thể không đi chứ?”
Khúc Thấm thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở của nàng thì duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn, cười nói: “Kỷ công tử và Ninh Vương Thế tử từ nhỏ đã chơi với nhau, giờ hai nhà lại là thân thích thì giao tình không thể so với người bình thường rồi. Khi nào muội gả qua đó thì sẽ thân càng thêm thân, về sau các ngươi đều ở kinh thành nên muội có chuyện gì cũng có thể tìm A Kiêm giúp đỡ, như vậy là tỷ yên tâm rồi.”
Khúc Liễm bĩu môi: “Tỷ tỷ đừng nói vậy, muội nghe nói Ninh Vương phi không phải người dễ đối phó đâu, muội còn đang lo A Kiêm tỷ sau này gả đến đó mà không được Ninh Vương phi yêu quý thì sẽ phải chịu ủy khuất đấy.”
“Không có việc gì đâu, nếu Ninh Vương phủ có thể tới cửa cầu hôn thì chứng tỏ họ đối với cọc hôn sự này là tán thành, như thế Ninh Vương phi cũng chẳng thể nói gì. Còn có, Chúc gia sẽ không trơ mắt nhìn cô nương nhà mình chịu khổ đâu, hẳn Ninh Vương phi sẽ cố kỵ Chúc gia vài phần.” Khúc Thấm phân tích, tuy nàng không biết Chu Lang dùng cách gì mà có thể làm Ninh Vương đồng ý nhưng hiển nhiên hắn cũng là người có chút bản lãnh.
Đến ngày Ninh Vương phủ đến Chúc gia hạ sính lễ, hai tỷ muội Khúc gia đều đi.
Bởi vì Quý thị thủ tiết nên tham gia chuyện hỉ sự thì không hay lắm, vì thế bà ở nhà thắp hương bái Phật.
Hai tỷ muội ngồi xe ngựa xuất phát đến Chúc gia, vừa đến ngõ nhỏ Long Phúc thì thấy ở đó xe ngựa nườm nượp, trời lạnh nhưng rất náo nhiệt, trên mặt tuyết còn có màu đỏ của pháo giấy, đám trẻ con tranh nhau tìm những pháo trúc nhỏ chưa đốt để chơi.
Xe ngựa của Khúc gia tiến vào từ cửa hông, tới nhị môn thì dừng lại.
Các nàng vừa xuống xe ngựa thì thấy Chúc Hà tới đón.
Hai tỷ muội Khúc gia và Chúc gia có thể xem như từ lớn lên cùng nhau, tiếp xúc một thời gian dài nên dễ dàng nhận ra điểm khác biệt của đôi tỷ muội song sinh này, vì thế khi Chúc Hà đến gần thì đã nhận ra đây là muội muội. Chúc Kiêm hoạt bát sôi nổi, Chúc Hà ôn nhu như nước, chỉ cần thân với hai tỷ muội đều có thể biết đây là tỷ đâu là muội.
Chu Lang bị hấp dẫn bởi sức sống tràn đầy, tươi sáng trên người Chúc Kiêm, phảng phất như chỉ cần ở cùng nàng thì cả thế giới đều bừng sáng, tốt đẹp.
“Hà tỷ tỷ.”
“A Hà.”
Hai tỷ muội Khúc gia cười khanh khách chào hỏi.
Chúc Hà bước đi có chút nhanh, tuy thời tiết lạnh nhưng khuôn mặt lại ửng đỏ, nàng hổn hển nói: “Tỷ tỷ nghe nói các ngươi tới nên liền giục ta đến đây đón, hôm nay nàng không thể tùy tiện ra khỏi phòng, vì thế chỉ có ta đi tiếp đón thôi.
“Hôm nay là ngày lành của A Kiêm, nàng không ra là đúng rồi.” Khúc Thấm một tay nắm tay muội muội nhà mình, một tay nắm lấy Chúc Hà, khuôn mặt mỹ lệ cười vui vẻ, “Đúng rồi, ta chưa biết hôn kỳ định vào ngày nào đâu đó.”
“Nói đến cũng khéo, Ninh Vương phủ thỉnh Khâm Thiên Giám chọn này lành, được định vào mùng năm tháng tư năm sau, muộn hơn hôn kỳ của ngươi đúng một tháng.” Chúc Hà đáp.
Khúc Thấm nhíu mày, “Sao lại muộn như vậy?”
“Khâm Thiên Giám tính bát tự của Ninh Vương Thế tử và của tỷ tỷ, nói ngày đó là đại cát đại lợi.”
Nghe xong, Khúc Thấm hơn trầm mặc, thông minh như nàng làm sao không biết rõ nguyên nhân trong đó? Sợ là Ninh Vương phi trong lòng bực bội, không thích tức phụ nhi Chúc Kiêm nên muốn Khâm Thiên Giám kéo dài hôn kỳ, hy vọng xa vời có thể nghịch chuyển tình thế.
Đời trước nàng giao tiếp với không ít hoàng thân quốc thích nên cũng hiểu biết tính tình của Ninh Vương phi này, ánh mắt bà ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nội trạch, ghen ghét thành tánh, nháo với trượng phu gần nửa đời người rồi nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Ngay cả hôn sự của nhi tử cũng trở thành công cụ để bà ta đấu khí giận dỗi với trượng phu nên mới dẫn đến bi kịch đời trước của Chu Lang.
Vừa đi vừa nói chuyện vài câu đã tới phòng ngủ của Chúc Kiêm, hôm nay nàng ấy mặc áo ngoài đỏ thẫm trăm điệp xuyên hoa, phía dưới là lăng váy màu thạch lựu, trên đầu cài một đôi trâm hoa bằng vàng, khuyên tai cũng bằng vàng được nạm hạt châu to cỡ hạt sen, trang điểm rất tỉ mỉ, xinh đẹp động lòng người.
Thấy các nàng tiến vào, Chúc Kiêm đứng dậy tươi cười chào đón.
“A Thấm, Liễm muội muội, cuối cùng hai người cũng tới rồi, nhanh vào đây ngồi nào.” Sau đó phân phó bọn nha hoàn dâng trà bánh lên.
Sau khi bốn thiếu nữ ngồi xuống, Chúc Kiêm phất tay để bọn nha hoàn ra ngoài, rồi nói với Khúc Thấm: “A Thấm, ta không ngờ Ninh Vương phủ lại tới cửa cầu hôn đấy, ngươi nói đây là chuyện gì a? Ta chỉ gặp Ninh Vương Thế tử có hai lần thôi, ấn tượng cũng không sâu thì làm sao nhà họ lại tới cầu hôn ta?”
Khúc Thấm thấy nàng kích động thì cười cười đè bả vai nàng, nhìn sang Chúc Hà thì nàng ấy cũng cười bất đắc dĩ.
“Này có gì đâu mà xoắn xuýt, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ thôi, đây chính là một loại duyên phận của hai người.” Khúc Thấm mỉm cười nói.
Chúc Kiêm không phải người hay so đó rối rắm nên sau khi nghe xong liền nói: “Duyên phận gì đó trước không bàn tới. Ta nghe đường tỷ trong nhà nói khi Ninh Vương phủ phái người tới cầu thân thì ai ai cũng choáng váng, không biết Ninh Vương phủ nhìn trúng Chúc gia ta ở điểm gì. Tằng tổ mẫu của ta tuy được nhiều người kính trọng nhưng hàng năm bà chỉ sống ở Thường Châu thôi, không có vào kinh nên Ninh Vương phủ sẽ không xem ở mặt mũi của bà mà kết thân. Ta cảm thấy cứ kỳ quái thế nào ý.”
“Tỷ/Ngươi suy nghĩ nhiều!”
Khúc Thấm và Chúc Hà đồng thanh nói.
Chúc Kiêm sửng sốt, thấy bạn tốt và muội muội trăm miệng một lời thì liền nhìn sang Khúc Liễm.
Khúc Liễm cũng cười khanh khách nói: “Đúng là Kiêm tỷ tỷ suy nghĩ nhiều thôi ạ.”
Chúc Kiêm thấy ba người nói chắc chắn như thế thì hơi chần chờ, là mình nghĩ nhiều sao?
May mắn xưa nay nàng là người rộng rãi, nếu đã định thân thì rối rắm quá nhiều là việc không cần thiết. Vì vậy nàng chuyển chủ đề, hứng thú bừng bừng nói đến hôn kỳ của các nàng.
“Đến lúc đó ta có thể thấy A Thấm xuất các rồi, sau đó lại đến ta, ngẫm lại thì cảm thấy hôn kỳ không tồi chút nào. Còn có hôn sự của Hà Nhi nữa, hôn sự của ta đã định nên Hà Nhi không cần phải kéo dài nữa. Ta biết Văn gia rất vừa lòng Hà Nhi, muốn nhanh chóng định ra hôn sự, tốt nhất là sang năm liền cưới.” Chúc Kiêm cười hắc hắn, trêu ghẹo bào muội.
“Tỷ!” Chúc Hà bị tỷ tỷ trêu chọc đến đỏ bừng hai má, thẹn thùng không thôi, “Hôm nay là ngày vui của tỷ cơ mà, sao lại kéo muội vào chứ. Hơn nữa tỷ lớn hơn muội nên tất nhiên muội sẽ xuất giá sau rồi.”
Chúc Kiêm không để bụng nói: “Chúng ta là song bào thai, chỉ có cách nhau nửa canh giờ thôi nên cũng chẳng có khác biệt quá lớn, nếu Văn gia chờ không nổi thì cũng có thể xem xét, lễ pháp không bằng thân tình đâu, không có gì đáng ngại hết.”
Chúc Hà là người ôn nhu dịu dàng nên làm sáo có thể nói lại tỷ tỷ? Chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt thôi.
“A, Hà tỷ tỷ cũng sắp đính hôn rồi sao?” Khúc Liễm tò mò hỏi. Rồi nàng trộm liếc Khúc Thấm, thấy tỷ ấy có vẻ bình tĩnh thì đoán hôn sự của Chúc Hà không tồi.
“Đúng vậy!” Chúc Kiêm đĩnh đạc đem chuyện của muội muội kể ra, “Lần trước bọn ta đến dự hôn sự của đường ca có gặp Văn phu nhân, bà ấy vừa thấy Hà muội muội thì thập phần yêu thích, ngầm nói với tổ mẫu muốn sính nàng cho ấu tử.” Sau đó nàng cười hắc hắc hai tiếng, bát quái nói: “Kỳ thật ngày đó công tử Văn gia cũng tới, vừa gặp Hà Nhi liền động tâm, hơn nữa còn nhờ đường ca chúng ta hỗ trợ đấy.”
Chúc Hà đã xấu hổ đến mức muốn che mặt lại.
Thì ra còn có nội tình như vậy, xem ra chuyến đi đến kinh thành này của hai tỷ muội Chúc gia không tệ lắm, mới đến một thời gian ngắn mà đã giải quyết được chuyện chung thân đại sự rồi.
Sau đấy bốn cô nương lại nói chuyện phiếm, biết sau khi hai tỷ muội Chúc Kiêm đính hôn thì sẽ không về Thường Châu phủ nữa mà ở kinh thành chờ gả, Chúc đại phu nhân đến năm sau cũng vào kinh chuẩn bị hôn sự cho hai nữ nhi.
Đối với việc hôn sự của cả hai đều có tin tức thì Khúc Liễm và Khúc Thấm đều mừng thay các nàng.
Khi hôn sự của Chúc Kiêm định ra thì năm mới cũng đến gần.
Ngày cuối năm.
Năm nay là cái tết đầu tiên gia đình Khúc Liễm đón tại kinh thành nên cảm giác có chút mới vẻ, ý nghĩa cũng khác biệt.
Quý thị thấy năm này có dấu hiệu rất tốt, hai nữ nhi đều thuận lợi đính hôn, hơn nữa hôn sự đều không tệ, còn nhi tử thì đọc sách ở Đan Sơn thư viện, nhiều lần được tiên sinh khen ngợi, ngay cả Khúc đại lão gia cũng ngầm tán thưởng cháu trai này có thiên phú học tập giống cha hắn năm đó, mỗi lần Quý thị nghe được đều rất vui vẻ.
Tới ngày trừ tịch, sáng sớm tam phòng đã đến ngõ nhỏ Du Lâm để tế tổ theo thường lệ mỗi năm, tuy không ở tổ trạch tại Thường Châu nhưng ngõ nhỏ Du Lâm cũng coi như chủ trạch của dòng chính Khúc gia ở kinh thành, nơi này cũng có từ đường nên mỗi năm gia đình Khúc nhị lão thái gia sẽ đến đây ăn bữa cơm đoàn viên rồi mới về.
Tuy không ở phủ Thường Châu nhưng Tết năm nay trôi qua vẫn rất náo nhiệt.
Tới mồng hai Tết, chính là ngày mọi người đến thăm người thân, Khúc gia tam phòng cũng đến Bình Dương Hầu phủ chúc tết.
Ngày này ở Bình Dương Hầu phủ rất náo nhiệt, các cô nãi nãi đã xuất giá đều cùng trượng phu trẻ về nhà mẹ đẻ nên các cô nương chưa xuất giá như Khúc Liễm thu hà bao, vàng bạc đến mỏi tay.
Sau khi thỉnh an và chúc tết trưởng bối thì Lạc Anh nhanh chóng kéo Khúc Liễm đến một góc để nói chuyện.
“Gần đây muội đều không có tới tìm ta chơi gì cả, ở nhà bận gì thế?” Lạc Anh bóp mặt Khúc Liễm, oán trách nói.
“Cùng tỷ tỷ muội học quản gia với tính sổ sách chứ đâu, hẳn nương tỷ cũng dạy tỷ chứ?” Khúc Liễm thành thật nói, dễ dàng đánh bay cơn giận của Lạc Anh. Qua năm Lạc Anh mười bốn tuổi, sang năm sau là cập kê nên làm sao Lạc đại phu nhân còn để tiểu nữ nhi nhàn nhã chơi đùa?
Lạc Anh gục xuống bàn đá, uể oải nói: “Đúng vậy, mỗi buổi chiều nương tỷ đều bắt tỷ học này học kia, không có tự do như trước kia nữa.” Oán giận một hồi, nàng nhanh chóng xốc lại tinh thần, thì thầm với Khúc Liễm, “Tỷ nói cho muội nghe, hiện tại nhiều người đều kinh ngạc đến rớt cằm, không biết lí do vì sao Ninh Vương phủ lại cho Thế tử bọn họ đính hôn với Chúc cô nương ở Thường Châu phủ đó.”
Khúc Liễm cười tủm tỉm, không nói chuyện này do tỷ tỷ trọng sinh một tay thúc đẩy.
“Muội cũng biết kinh thành nhiều nhà nhìn chằm chằm vào Ninh Vương Thế tử lắm, nhà có tâm tư muốn đem nữ nhi gả qua đó không hề ít đâu. Ai mà ngờ được Ninh Vương phủ một chút gió cũng không lọt liền bùm một cái đính hôn cho Ninh Vương Thế tử, ngay cả bọn Lâm tỷ tỷ cũng đều khó tưởng tượng nổi.”
“Ừm ừm, đúng thật là như thế.”
Lạc Anh ríu rít kể chuyện bát quái ở kinh thành, sau đó chuyển sang Lạc Cận, “Thêm hai tháng nữa thì Cận tỷ tỷ sẽ vào phủ Đại hoàng tử.” Nói đến việc này, Lạc Anh hơi nhướn mày, “Tỷ trộm nghe cha nói đến lúc đó thứ nữ của An Quốc Công phủ sẽ cùng vào cửa với Cẩn tỷ, đây không phải muốn nhục nhã nhà tỷ sao?”
An Quốc Công phủ bị Lạc tứ lão gia chơi một cú nên rất tức giận, cuối cùng chọn một thứ nữ dung mạo không tầm thường nhét vào phủ Đại hoàng tử, hơn nữa còn làm cho hắn ta đồng ý để hai người vào cửa cùng một ngày, cũng đều là trắc phi. Nói thế nào thì Lạc Cận cũng là con vợi cả, thân phận quý giá hơn An cô nương kia, vậy mà bây giờ lại phải ngang hàng với một thứ nữ, không biết nàng ta nghẹn khuất đến mức nào đâu.
“Tứ thúc cùng Tứ ca nghe xong thì tức xanh mặt.” Lạc Anh quệt miệng, “Tính kế tới lui, cũng không biết có tính ra kết quả gì không.”
Khúc Liễm không phát biểu ý kiến, chỉ yên lặng nghe nàng ấy nói chuyện.
Nghe bát quái ở Lạc phủ xong, vừa về đến nhà thì Khúc Liễm nhận được thiệp mời của Trấn Quốc Công phủ, mời nhà bọn họ đầu năm đến ăn cơm uống rượu.
Đúng là đầu năm, các nhà tiệc rượu không dứt, số rượu uống một ngày có khi bằng cả năm.
Nhận được thiệp mời của Trấn Quốc Công phủ thì Quý thị tức khắc cảm thấy khẩn trương, nữ nhân hơn chục năm không tô son điểm phấn lúc này cũng muốn trang điểm một chút, sợ mộc mạc quá làm nữ nhi mất mặt. Mà nàng cũng dặn dò Khúc Thấm cần phải trang điểm cho tiểu nữ nhi thật xinh xinh đẹp đẹp vào.
Khúc Thấm nghe xong liền lôi muội muội vào phòng.
Đến ngày mùng năm, Khúc Liễm được tỷ tỷ trang điểm đến phấn nộn cực kỳ, xinh đẹp khả ái.
Qua năm là nàng mười ba rồi, lại thêm là con gái Giang Nam kiều mỹ, phát dục hơi chậm nên hiện tại vẫn là một tiểu loli, trang điểm màu hồng nhạt tự nhiên rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm.
Khúc Thấm cũng trải qua một đời nên ánh mắt của nàng cũng không tầm thường, năm trước đã mở một cửa hàng trang sức, bộ trang sức mùa xuân sắp sửa tung ra thị trường là độc nhất vô nhị, cực kỳ mới mẻ độc đáo.
Năm trước khi vừa tới kinh thành thì nàng đã muốn vì gia đình kiếm thêm chút bạc chi tiêu nên ngoại trừ để Từ Sơn đi mua thôn trang thì cũng để hắn tìm một vị trí thuận lợi để mở cửa hàng trang sức, đặt tên là Lưu Danh trai, trang sức bên trong đều do Khúc Thấm dựa vào mẫu mã ấn tượng của đời trước mà thiết kế ra, lại thêm Khúc Liễm là người hiện đại cũng góp ý nên những món trang sức kiểu dáng rất mới lạ độc đáo, rất được nữ nhân săn đón.
Sau khi Lưu Danh trai nổi tiếng thì sinh ý của cửa tiệm ngày càng tốt, đến cuối năm kiểm kê sổ sách thì tiền lời nửa năm vượt quá sức tưởng tượng.
Lúc ấy Từ Sơn cầm sổ sách mà tay run run kích động, Khúc Liễm thì không cảm thấy ngoài ý muốn lắm. Không phải có câu nói rất đúng sao: tiền của nữ nhân cùng hài tử là dễ kiếm nhất. Hơn nữa trong kinh thành không thiếu người có tiền, đặc biệt là quý nữ thế gia trang sức phải thay đổi liên tục, chỉ cần ưng ý thì liền vung tiền như rác.
Khúc Thấm cũng thực bình tĩnh, đời trước nàng chủ trì bếp núc cả phủ Hoàng tử nên sổ sách cũng do nàng quản, những bạc đó chỉ là viết lên sổ cho đủ số lượng thôi chứ thật sự kiếm được bao nhiêu thì ai mà biết.
Từ khi có bạc trong tay thì Khúc Thấm bắt đầu tích cóp của hồi môn cho muội muội, đến lúc đó nhất định sẽ mười dặm hồng trang mà gả muội ấy đi, vẻ vang tiến vào Trấn Quốc Công phủ.
Của hồi môn phong phú thì sống lưng mới thẳng! Khúc Thấm nghĩ nếu khi đó Trấn Quốc Công phu nhân mà dám bắt bẻ muội muội thì nàng sẽ kêu muội muội lấy bạc ra đập bà ta!
Trên người Khúc Liễm mang trang sức từ cửa hàng nhà mình, mặc bộ y phục khả ái đáng yêu rồi cùng mẫu thân, tỷ tỷ và đệ đệ đến Trấn Quốc Công phủ.
Hôm nay Trấn Quốc Công phủ rất náo nhiệt, tương phản với vẻ quạnh quẽ của những năm trước.
Chủ yếu là xưa giờ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa yêu thích yên tĩnh nên đóng cửa không ra ngoài, vì thế thân thích họ hàng đến bái phỏng ít hơn nhà khác nhiều. Nhưng năm nay Trấn Quốc Công phủ lại mở yến tiệc khiến những ai nhận được tin liền nhanh chóng tới chúc tết, có người thầm suy đoán không chừng là do Thế tử Trấn Quốc Công đã đính hôn nên Thục Nghi đại Trưởng Công chúa tâm tình rất tốt mới làm đại yến, cả phủ ồn ào náo nhiệt ăn mừng.
Tới Trấn Quốc Công phủ, Khúc Liễm theo mọi người đến Hàn Sơn Nhã Cư chúc tết Thục Nghi đại Trưởng Công chúa. Khi bước vào thì Khúc Liễm phát hiện ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình làm nàng có chút khẩn trương, trong lòng biết loại tình huống trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn này là bởi thân phận vị hôn thê của Kỷ Lẫm thôi, không phải vì bản thân nàng.
Khi Quý thị dẫn ba nhi nữ tiến lên thỉnh an Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thì bà cực kỳ vui vẻ, thưởng ba tỷ đệ Khúc gia mỗi người một phong bao lì xì phong phú, bên trong là miếng vàng nhỏ hình hạt dưa.
“Ai nha, Liễm nha đầu hôm nay trang điểm thật xinh đẹp quá, nhìn hoạt bát đáng yêu tràn đầy sức sống. Tiểu cô nương gia nên như vậy, người khác nhìn càng thấy thoải mái yêu thích.” Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nắm tay Khúc Liễm, đuôi mắt lông mày đều nhiễm ý cười làm mọi người trong phòng đều cảm nhận được lúc này bà đang rất cao hứng.
Khúc Liễm thẹn thùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Công chúa thích là tốt rồi ạ, đây là tỷ tỷ đặc biệt trang điểm cho cháu đấy ạ, chính là muốn Công chúa được vui vẻ.”
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cười lớn, chọc chọc trán nàng: “Đứa nhỏ ngươi lại trêu chọc ta rồi, ta vui là một chuyện nhưng chủ yếu là ngươi lớn lên xinh đẹp nên người khác nhìn mới cảm thấy cảnh đẹp ý vui đấy.”
Khúc Liễm cười hì hì, trông có vẻ ngây ngô.
Đến khi Khúc Liễm được Thục Nghi đại Trưởng Công chúa ưu ái lưu lại bên người thì nàng mẫn cảm phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh thay đổi.
Nàng thầm ưỡn ưỡn bộ ngực đang phát dục, ngồi ngay ngắn đoan trang.
Đúng lúc này, có hạ nhân tới báo Tương Di công chúa tới.