Nghe nha hoàn báo Tương Di công chúa tới thì ai nấy cũng thầm kinh ngạc. Tương Di công chúa do Hoàng Hậu sở sinh, thân phận cao quý vô cùng, lại thêm được Hoàng Thượng hết mực sủng ái nên nhiều lúc không thể tùy tiện xuất cung. Ngày hôm nay cũng vậy, dù là yến tiệc năm mới của Trấn Quốc Công phủ và Tương Di công chúa cũng rất thân cận với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa nhưng dù sao cũng cách hai thế hệ nên nàng không cần vì vậy mà đích thân đến dự.
Chính vì thế khi nghe Tương Di công chúa tới thì mọi người mới cảm thấy khó hiểu, những ai đã nghe qua lời đồn thì đều âm thầm liếc nhìn Khúc Liễm đang ngồi bên cạnh Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
Thực mau, Trấn Quốc Công phu nhân vui cười bồi thiếu nữ mặc khoác áo choàng hoa hồng mây đỏ diễm lệ, người đó chính là Tương Di công chúa mà Khúc Liễm đã từng gặp một lần. Lúc này nàng ấy nở nụ cười đúng mực, toàn thân nghiêm nghị khí phái được mọi người vây quanh tiến vào. Thấy Trấn Quốc Công phu nhân trước giờ lạnh nhạt mà lúc này lại nói cười yến yến, trông có vẻ rất thân mật với Tương Di công chúa thì các vị phu nhân hơi có chút hiểu ra. Người trong kinh thành đều biết Hoàng Thượng rất yêu thích Thế tử Trấn Quốc Công, từng khen hắn quân tử như ngọc làm ngài ấy rất yêu thích, có ý muốn chiêu hắn làm phò mã nhưng đáng tiếc bị Thục Nghi đại Trưởng Công chúa uyển chuyển từ chối. Tuy rằng sau đó không có chuyện gì nữa nhưng tin tức có vị Công chúa trong cung khuynh tâm với Thế tử Trấn Quốc Công vẫn được truyền ra ngoài. Bây giờ nhìn Trấn Quốc Công phu nhân cười nói vui vẻ với Tương Di công chúa thì nhiều người thầm suy đoán, chẳng lẽ Tương Di công chúa động tâm với Kỷ Lẫm?
Rồi lại nhớ hình như hồi nhỏ Tương Di công chúa rất thân thiết với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, cũng xem như thanh mai trúc mã của Kỷ Lẫm, mà Kỷ Lẫm lớn lên tuấn tú ôn nhu thì việc Tương Di công chúa thích hắn là điều bình thường.
Nghĩ đến đây, có vài người nhìn Khúc Liễm với vẻ sung sướиɠ khi người gặp họa. Khúc Liễm cũng nhìn Trấn Quốc Công phu nhân, nàng ta có vẻ rất vui mừng, khác hẳn bộ dạng nhíu mi cau mày khi nhìn thấy mình.
Đến tận bây giờ Khúc Liễm không hiểu tại sao Trấn Quốc Công phu nhân lại ghét mình, hơn nữa sự chán ghét còn được thể hiện rất rõ ràng. Nếu nói thân phận của mình không xứng với người kia thì đó cũng là bậc cha chú định ra, đâu có liên quan đến mình? Muốn bực thì cũng nên bực Trấn Quốc Công kìa. Nghĩ mãi không ra nguyên nhân thì nàng quy hết về việc trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân đã chọn được con dâu tương lai ưng ý. Vì thế khi thấy cảnh thân mật trước mắt thì não bắt đầu bổ.
"Cô tổ mẫu, hôm nay Tương Di tới thăm ngưòi nè." Tương Di công chúa tiến lên thỉnh an.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa kéo tay nàng, cưòi nói: "Đứa nhỏ này, trời lạnh mà còn xuất cung làm gì hả, muốn để phụ hoàng mẫu hậu ngươi lo lắng sao"?
Tương Di công chúa mỉm cười: "Đã lâu Tương Di không có gặp cô tổ mẫu, người ta rất nhớ ngài nha. Hơn nữa khi xuất cung thì phụ hoàng còn dặn dò ta bồi cô tổ mẫu nhiều hơn đó."
"Ngươi có tâm." Thục Nghi đại Trưởng Công chúa hòa ái nói. Nói chuyện với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa một lát thì ánh mắt Tương Di công chúa chuyển tới Khúc Liễm bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp cong cong, cười nói: "Khúc gia muội muội, đã lâu không gặp."
Khúc Liễm đứng dậy hành lễ, nhỏ giọng nói: "Làm khó Công chúa còn nhớ đến tiểu nữ."
"Làm sao mà quên được chứ, Khúc gia muội muội lớn lên xinh đẹp khả ái thế này rất hiếm gặp đấy, ngay cả tỷ muội trong cung cũng không được như muội đâu." Nàng vừa cười vừa nắm tay Khúc Liễm, lại quay đầu nói với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, "Cô tổ mẫu, ta tới đây nhiều lần rồi nhưng chỉ có hôm nay mới gặp Khúc gia muội muội thôi. Ta rất quý muội ấy, hôm nay ngài để muội ấy bồi ta nói chuyện nha."
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thấy tình cảm của hai ngưòi tốt như thế thì cười ha hả đáp ứng.
Vẻ mặt của Trấn Quốc Công phu nhân cứng đờ, nụ cười cũng thu liễm, hiển nhiên bị thái độ của Tương Di công chúa làm cho bức bối.
Những người đang muốn xem trò vui thì cũng có chút ngốc, hình như không giống những gì mà bọn họ nghĩ nha, chuyện cãi vã tranh giành không có xuất hiện.
Khúc Thấm ngồi cạnh mẫu thân đã thu hết hiểu cảm của bọn họ vào mắt, thầm buồn cười. Những người này náo nhiệt gì cũng không chê, muốn xem Tương Di công chúa làm khó muội muội nhưng ai mà ngờ được Tương Di công chúa lại thân mật với vị hôn thê của Trấn Quốc Công Thế tử cơ chứ.
Khi càng nhiều khách nhân tới thì Kỷ nhị phu nhân dẫn một vài phụ nhân trẻ tuổi đến sân viện bên cạnh uống trà đánh bài, để lại không gian cho Thục Nghi đại Trưởng Công chúa và những lão phu nhân cùng thế hệ với bà.
Về phần Khúc Loan, sau khi thỉnh an Thục Nghi đại Trưởng Công chúa xong thì đã được đưa đến ngoại viện.
Khi Khúc Thấm cùng mẫu thân ra ngoài thì có nhìn thoáng qua muội muội, thấy nàng cũng nhìn mình thì mỉm cười một cái, rồi đi theo mẫu thân.
Bây giờ đã khác trước, nàng tin có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa yêu quý, coi trọng thì muội muội sẽ nhanh chóng đứng vững ở Trấn Quốc Công phủ.
Xác thực Thục Nghi đại Trưởng Công chúa có ý muốn bồi dưỡng Khúc Liễm cho nên mới giữ Khúc Liễm ở lại cùng mình tiếp khách nhân. Mọi người đều biết thân phận của Khúc Liễm, lại thấy nàng được Công chúa cất nhắc thì cũng nể mặt, làm Khúc Liễm nhận biết rất nhiều gia đình huân quý có quan hệ thông gia với Trấn Quốc Công phủ.
Trừ bỏ Khúc Liễm, Tương Di công chúa cũng ở đây.
Tuy nói Tương Di công chúa là khách nhưng lại là vị khách với thân phận tôn quý, có khi các vị Hoàng tử còn không quý giá bằng nàng. Loại tôn quý này không chỉ được biểu hiện ở việc nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu –là con vợ cả mà còn bởi sự sủng ái, yêu thương của Hoàng Thượng nên người có thể thong dong nói chuyện với nàng cũng chỉ có Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, ngay cả Trấn Quốc Công phu nhân cũng không thể.
Trấn Quốc Công phu nhân thỉnh thoảng lại nhìn Tương Di công chúa, vẻ mặt âm trầm.
Ngồi hàn huyên được một lúc, Tương Di công chúa đột nhiên nói: "Cô tổ mẫu, ngồi như này nhàm chán quá, ta dẫn Khúc muội muội ra ngoài chơi nha."
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa chọc trán nàng, cười nói: "Có phải ở trong cung chán quá nên mới nhớ đến nơi này của ta đúng không? Đi đi đi đi, hai tiểu cô nương ngồi chỗ này nghe lão bà tử bọn ta nói chuyện cũng không thú vị, làm khó các ngươi ngồi lâu như vậy." Tiếp đó bà vỗ vỗ tay Khúc Liễm, "Ta biết lòng hiếu tâm của ngươi, nhưng hôm nay cứ đi chơi với Tương Di công chúa đi nhé."
Tương Di công chúa kéo tay Khúc Liễm đứng dậy, nói với Thục Nghi đại Trưởng Công chúa: "Cô tổ mẫu yên tâm, ta rất quen thuộc Trấn Quốc Công phủ nên sẽ dẫn nàng đi tham quan cho quen nhà chồng tương lai." Nói xong còn che miệng cười khúc khích.
Thục Nghi đại Trưởng Công chúa cũng cười lớn, kêu Minh Châu đi theo hầu hạ hai người.
Khúc Liễm còn chưa kịp nói gì đã bị Tương Di công chúa lôi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa thì một cơn gió lạnh ập vào mặt làm Khúc Liễm run run. Tương Di công chúa cũng hắt xì một cái, cung nữ bên cạnh nhanh chóng cầm lò sưởi tay tới nhét vào tay nàng.
“Đưa cho Khúc gia muội muội đi, nàng nhìn kiều nhược quá, không có khỏe mạnh như ta.” Dứt lời, nàng liền cười nói với Khúc Liễm: “Từ nhỏ ta đã cùng các hoàng huynh học cưỡi ngựa bắn cung một chút nên thân thể rất tốt.”
Cung nữ kia nhìn nhanh sang Khúc Liễm, không dám vi phạm mệnh lệnh của Công chúa nên liền đưa lò sưởi tay cho nàng.
Khúc Liễm nhìn Tương Di công chúa, khó xử nói: “Như thế này có vẻ không được tốt lắm đâu.” Nàng còn định nói thêm gì đó nhưng bị Công chúa ngắt lời.
“Không có gì không ổn hết, là ta muốn ngươi bồi ta mà, chúng ta mau đi thôi.” Nàng nói xong liền không cho Khúc Liễm cơ hội từ chối mà kéo nàng đi.
Trong tay Khúc Liễm cầm lò sưởi ấm ấp rất muốn nói với cung nữ kia rằng có thể để Minh Châu đi lấy cho nàng lò sưởi khác cũng được, hiện giờ là đầu xuân gió se se lạnh nên hẳn Trấn Quốc Công phủ có chuẩn bị lò sưởi tay, đâu phải không có mà khiêm nhượng làm chi? Nhưng là Tương Di công chúa không có cho nàng nói chuyện, còn tỏ vẻ không cần cái này.
Buổi sáng mới vừa có mưa xuân nên bầu trời còn âm u, mặt đất vẫn ẩm ướt, không khí lành lạnh.
Khúc Liễm thổi một hơi, thân thể run run. Mùa này trời mưa phùn rất nhiều nên trước giờ nàng không thích ra ngoài đi lại, đáng tiếc Tương Di công chúa có hứng thú nên nàng không tiện mở miệng chối từ.
“Ta nhớ Huyên Phong Viện bên kia có một cây hoa hạnh rất lớn, hoa hạnh ở kinh thành nở rất sớm, còn sớm hơn hoa lê. Mỗi khi đến mùa xuân, vạn vật còn đang đâm chồi thì nó đã nở rộ một mảnh hồng rực rồi, mỗi khi những cánh hoa rơi xuống trông đẹp tuyệt vời.” Tương Di công chúa quen thuộc Trấn Quốc Công phủ như lòng bàn tay, vừa đi vừa giới thiệu với Khúc Liễm.
Trong lòng Khúc Liễm bỗng có cảm giác kỳ lạ, giường như Tương Di công chúa mới là nữ chủ nhân ở đây, còn nàng thì chỉ là một vị khách. Điều này khiến nàng nhớ đến vẻ vui mừng của Trấn Quốc Công phu nhân khi nhìn thấy Tương Di công chúa đến, trong lòng lại âm thầm suy đoán.
Quả nhiên, đến gần Huyên Phong Viện liền thấy sắc hồng nổi bật, hoa hạnh đã nở rồi, tuy không nhiều nhưng tràn ngập hơi thở của mùa xuân.
“Khi còn nhỏ ta rất thích tới Trấn Quốc Công phủ chơi nên đã thuộc làu làu nơi này rồi.” Tương Di công chúa giải thích, như muốn nàng đừng nghĩ nhiều.
Khúc Liễm cũng mỉm cười, thật sự rất khó để không nghĩ ngợi lung tung, vì nàng là người cực hay tưởng tượng.
Các nàng tiến vào sân viện có cây hoa hạnh kia.
Hai bà tử canh giữ ở đó nhìn thấy Tương Di công chúa tới thì vội vàng đến thỉnh an.
“Thế tử các ngươi đâu rồi? Có ở chỗ này không?” Tương Di công chúa kiêu ngạo hỏi.
“Bẩm Công chúa, Thế tử vừa mới trở về....”
Tương Di công chúa nghe xong liền kéo Khúc Liễm đi vào, hành động quá mức tự nhiên của nàng khiến Khúc Liễm càm thấy thật ảo diệu.
Theo lý thuyết, hôm nay là tiệc rượu đầu năm của Trấn Quốc Công phủ thì Kỷ Lẫm hẳn phải đi tiền viện chiêu đãi khách nhân chứ, sao hắn lại ở trong viện của mình nhỉ?
Vào sân, Khúc Liễm nhìn về cây hạnh phía xa xa, thân cây rất lớn, không biết đã được bao nhiêu vòng tuổi rồi, lúc nở hóa thì cũng không có quá nhiều nhưng lại tô điểm thêm vẻ đẹp của mùa xuân.
Khi Khúc Liễm đánh giá hoàn cảnh Huyên Phong Viện thì bỗng nghe Tương Di công chúa vui vẻ kêu một tiếng “Biểu ca”.
Nàng theo bản năng nhìn qua liền thấy hai thiếu niên đang đứng trên hành lang gấp khúc gần đó, trong đó một người mặc áo choàng xanh ngọc dệt tường vân là Kỷ Lẫm, thần sắc ấm áp khiêm nhã. Người còn lại khoác áo choàng lông chồn màu đen, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng nhìn rất gầy yếu, sắc mặt lại tái nhợt, nổi bật trên khuôn mặt ốm yếu là đôi mắt đen như mực, đen đến mức khiến làn da càng thêm trắng bệch.
Hai người nghe thấy tiếng gọi thì cũng nhìn qua, khi thấy các nàng thì đôi mắt Kỷ Lẫm tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Liễm làm cho nàng hơi thẹn thùng. Thiêu niên gầy yếu thì lãnh đạm lạnh nhạt, thơ ơ nhìn.
Tương Di công chúa “vứt” Khúc Liễm lại mà nhanh chóng chạy tới chỗ hai thiếu niên kia, đến bậc thang thì dừng lại nhìn người.
Thiêu niên khoác áo choàng huyền sắc hơi hơi gật đầu nói: “Công chúa.” Khi nhìn Khúc Liễm thì mày khẽ nhíu, tựa hồ không tán đồng hành vi của các nàng.
Trên mặt Khúc Liễm có chút xấu hổ, nàng nhìn ra thiếu niên đó đang hiểu lầm, cho rằng nàng không biết xấu hổ mà bám theo Tương Di công chúa đến viện tử của chủ nhà. Có lẽ chuyện này đã từng xảy ra nên hắn mới biểu hiện như thế.
“A Lãng, đây là vị hôn thê của ta.” Kỷ Lẫm lên tiếng, sau đó mỉm cười với Khúc Liễm, “Liễm muội muội, vị này chính là Thế tử Tĩnh Viễn Hầu Viên Lãng.”
Khúc Liễm không ngờ đây là Tĩnh Viễn Hầu Thế tử mà Lạc Lâm luôn tâm tâm niệm niệm, vội nhún gối, kêu một tiếng “Viên công tử.”
Viên Lãng hơi xấu hổ vì nghĩ xấu cho người ta, đang định nói gì đó thì một cơn gió thổi tới làm hắn ho khan một trận, vội lấy khăn che miệng lại.
Khúc Liễm thấy hắn cứ ho khụ khụ thì cũng sợ người này sẽ khụ đến tắt thở mất. Sau khi gặp được người thật thì nàng mới biết tin đồn Thế tử Tĩnh Viễn Hầu bệnh tật ốm yếu là sự thật, rõ ràng lớn hơn Kỷ Lẫm ba tuổi nhưng khi đứng cạnh Kỷ Lẫm thì chỉ thấy hắn cao hơn, còn dáng người thì thực sự gầy, làn da trên mu bàn tay tái nhợt, mạch máu trên đó cũng nổi lên rõ ràng.
“Biểu ca, thời tiết lạnh lắm, huynh mau vao phòng nghỉ ngơi đi.” Tương Di công chúa thúc giục.
Kỷ Lẫm nhanh chóng đưa thiếu niên đang ho khan vào noãn các, Tương Di công chúa là quan tâm quá sẽ bị loạn nên cũng xách váy đi vào, cung nữ đi cùng Tương Di công chúa cũng đi theo nàng, chỉ còn Khúc Liễm ngơ ngác đứng trong sân, thẳng đến khi có một trận gió lạnh thổi tới làm nàng bừng tỉnh, run cầm cập ôm chặt lò sưởi vào lòng.
Đang lúc nàng không biết nên đi vào hay rời đi trước thì Kỷ Lẫm từ trong noãn các đi ra.
“Liễm muội muội.”
Khúc Liễm liếc mắt nhìn trạng thái hôm nay của hắn thì biết đây là Kỷ Lẫm khiêm tốn ấm áp, vì vậy nàng cong môi cười, nói: “Kỷ ca ca, quấy rầy huynh rồi.” Nàng định giải thích là Tương Di công chúa kéo nàng tới đây nhưng thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của hắn thì lại cảm thấy không cần thiết.
“Thời tiết lạnh lắm, Liễm muội muội cũng vào trong ngồi đi, uống một tách trà ấm để làm nóng người.” Kỷ Lẫm thực săn sóc nói.
“Vậy làm phiền huynh.” Khúc Liễm khách khí đáp, đi theo hắn vào noãn các.
Vừa vào trong thì một mùi hương hoa thanh nhã phả vào mặt, thở ra khói trắng, lông mi cũng có chút ướŧ áŧ. Khi nhìn rõ tình huống trong phòng thì khúc Liễm tức khắc cảm thấy mắt mình sắp bị chọc mù rồi.