Trong noãn các, Thế tử Tĩnh Viễn Hầu đang suy yếu nằm dựa lưng trên giường đất, còn thường che miệng ho khan làm người nhìn cảm thấy thực khó chịu, khuôn mặt tái nhợt có chút xanh xao.
Công chúa Tương Di thì đứng trước mặt hắn, cầm khăn tay thấm mồ hôi trên trán nhưng lại bị thiếu niên dùng tay đẩy ra, chỉ là Tương Di công chúa căn bản không để ý, nhanh chóng bắt lấy bàn tay phản kháng kia rồi cường ngạnh giữ lại, tiếp tục tỉ mỉ lau từng giọt mồ hôi trên trán.
Khúc Liễm 囧.
Nàng ngẩn ngơ nhìn vị Công chúa lúc trước còn kiêu ngạo bây giờ lại không chút quy củ mà ghé sát l*иg ngực hắn để lau mồ hôi, lại nhìn cung nữ của nàng ấy, cung nữ đó đang cúi đầu đứng một bên, làm như không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng, khi nàng tiến vào thì chỉ ngẩng đầu nhìn nhanh rồi lại cúi xuống.
“Biểu ca, trời rõ ràng lạnh như vậy huynh ra cửa làm chi, nhìn xem, giờ lại ho rồi.” Tương Di công chúa vừa lải nhải, vừa vuốt ve mặt hắn.
“Ta biết rồi, Tương Di, muội buông ta ra trước đã.....” Thanh âm Viên Lãng vẫn còn yếu, nhưng ngữ khí lại mạnh mẽ: “Muội là cô nương gia, dựa gần nam tử như vậy còn ra thể thống gì?”
“A.” Tương Di công chúa không lên tiếng, cũng không có ý định buông người ra, thiếu chút nữa là ngồi hẳn trong lòng hắn.
Khúc Liễm: =_=! Show ân ái làm mắt chó đều muốn mù luôn rồi...
“Liễm muội muội mau lại đây ngồi nào.”
Nàng đờ đẫn quay đầu, sau đó bị Kỷ Lẫm nắm tay dắt đến chỗ ngồi, hắn tự tay rót một tách trà nóng đưa tới cho nàng, săn sóc dặn: “Trà vẫn rất nóng, Liễm muội muội cẩn thận kẻo bỏng nhé.”
Khúc Liễm tùy ý đáp, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú đôi nam nữ đang ở trên giường đất, cảm thấy đây là lần đầu tiên từ khi nàng đến thế giới này nhìn thấy một cảnh rất chừng mực –ngẫm lại cũng cảm thấy bi, màn thuần khiết thế này mà ở đây lại thành cảnh gian tình nam nữ lộ liễu, hơn nữa bị người ta nói là người không có quy củ, không có phép tắc.
Đến khi một bàn tay lau vệt trà bên khóe miệng nàng thì Khúc Liễm mới hồi phục tinh thần, sau đó lại ngượng ngùng.
“Cảm ơn huynh, ta tự làm được.” Nàng lấy khăn tay ra xoa xoa miệng, không nhìn bên kia nữa.
Kỷ Lẫm nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận mà không biết nghĩ gì, sau đó lại đỏ mặt dời mắt, thấy nàng trộm ngắm Công chúa thì nhẹ giọng nói: “Muội đừng trách móc nhé, bọn họ vẫn luôn như vậy đấy.”
Khúc Liễm à một tiếng, căn bản không nghe rõ hắn nói gì.
Viên Lãng ho thật sự quá nặng, thân thể hắn vẫn không có sức lực, chỉ có thể suy yếu dựa vào đầu giường, sắc mặt xanh mét. Tương Di công chúa bưng nước đến gần miệng hắn, biểu cảm rất ôn nhu, phảng phất như thiếu niên trước mặt chính là cả thế giới của nàng, khác hẳn một Tương Di Công chúa kiêu ngạo ở Hàn Sơn Nhã Cư.
Hình như nàng hiểu rồi.
Tương Di công chúa không phải đối với nàng vừa gặp đã cảm thấy thân quen mà vì nàng là vị hôn thê của Kỷ Lẫm cho nên mới thân cận nàng, như vậy thì sẽ có cớ để làm chuyện của mình. Chắc chắn Tương Di công chúa biết hôm nay Thế tử Tĩnh Viễn Hầu có tới nên đem nàng “vớt” ra ngoài, có nàng đi cùng thì sẽ rất dễ hành động, không có ai hoài nghi.
Thấy dáng vẻ hận không thể dính lên người ma ốn kia thì Khúc Liễm thấy thực vi diệu.
Mãi sau cơn ho của Viên Lãng mới dịu bớt, hắn liền đưa tay đẩy thiếu nữ ra, xụ mặt nói: “Công chúa, muội là cô nương gia, về sau chớ có như này nữa, còn ra thể thống gì.”
“Có quan hệ gì chứ? Huynh đã bệnh đến thế này rồi mà.” Tương Di công chúa không để bụng đáp lại.
Sắc mặt Viên Lãng lại xanh thêm một vòng, hiển nhiên bị lời này chọc giận rồi.
Khúc Liễm cũng cảm thấy Tương Di công chúa nói quá thẳng thắn, Viên Lãng vừa bị bệnh tật hành hạ lại còn bị đả kích.
Công chúa Tương Di thấy sắc mặt hắn xấu hơn thì vội vuốt ngực cho hắn, giọng nói mềm xuống: “Biểu ca, huynh đừng có giận Tương Di mà, huynh biết muội nói chuyện không biết lựa lời nên đừng tức giận hại thân nhé.” Sau đó nàng ủy khuất cúi đầu, chà chà đôi bàn tay có chút đỏ.
Viên Lãng là người rất chu đáo nên vừa thấy những ngón tay bị lạnh đến đỏ bừng của nàng thì liền duỗi tay nắm lấy, không vui nói: “Làm sao tay của muội lại lạnh như này?”
Tương Di công chúa lén liếc hắn một cái, “Không có việc gì, vừa nãy ra ngoài Ngọc Cánh quên chuẩn bị lò sưởi tay cho muội, mà muội cũng không thể đoạt lò sưởi của Khúc muội muội, nếu làm muội ấy bị lạnh thì Kỷ Huyên Hòa sẽ liều mạng với muội mất.” Nói xong còn chớp chớp mắt.
Tầm mắt của Viên Lãng tức khắc chuyển đến người cung nữ kia, nàng ta vội quỳ xuống thỉnh tội, “Đều do nô tỳ sơ ý, thỉnh Công chúa trách phạt ạ.”
“Cung nhân bất cẩn như này không có cũng được, muội nói với Hoàng Hậu nương nương đổi người mới đi.” Giọng nói Viên Lãng hơi khàn, nhưng lạnh lùng.
Công chúa Tương Di vội nói: “Nhưng muội dùng Ngọc Cánh quen rồi, ngoại trừ hơi sơ ý thì thường ngày nàng làm rất tốt. Phạt tiền tiêu nửa năm là được rồi ạ.” Nàng nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Ngọc Cánh.
Ngọc Cánh nhanh nhẹn tiếp lời: “Nô tỳ tạ ơn Công chúa.” Sau đó không đợi Viên Lãng mở miệng liền vội đứng dậy, tiếp tục sắm vai vật trang trí.
Viên Lãng nhíu mày, hiển nhiên bị đôi chủ tớ kẻ xướng người họa làm cho cấm nín.
Khúc Liễm trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Tương Di công chúa lại đưa lò sưởi tay cho mình, còn năm lần bảy lượt ngắt lời không cho mình nói, rõ ràng là đã ủ mưu rồi. Lại nhìn qua Viên Lãng, thần sắc thì có vẻ lãnh đạm, không cho Tương Di công chúa sắc mặt tốt nhưng khi thấy nàng ấy bị lạnh đỏ tay thì vẫn đem lò sưởi của mình cho nàng.
Nhìn biểu hiện đạm mạc của hắn, rõ ràng đã nhìn thấu mưu kế của Công chúa Tương Di, nhưng lại khó nói lời trách mắng. Hắn nhìn Kỷ Lẫm và Khúc Liễm đang ngồi không xa, mở miệng:
“Xin lỗi, để các ngươi chê cười rồi.”
Tương Di công chúa ngồi bên người hắn, cong môi cười với hai người rồi tầm mắt lại đặt trên người thiếu niên.
Khúc Liễm không biết nói cái gì, cũng đành cười một cái, âm thầm đánh giá hắn.
Có thể bởi vì bệnh tật ốm yếu từ nhỏ nên thân thể Viên Lãng rất đơn bạc, gầy gò, thậm chí gương mặt cũng bởi vì quá gầy nên không được đẹp lắm, chỉ gọi là thanh tú dễ nhìn thôi, so với mỹ thiếu niên Kỷ Lẫm thì khác nhau một trời một vực. Nhưng trên người hắn luôn toát lên sự lạnh nhạt, đôi mắt không cảm xúc tạo nên một mị lực vô hình, làm người khác không cách nào bỏ qua sự tồn tại của người này.
Thấy cách hắn nói chuyện, cư xử với Tương Di công chúa thì có thể nhìn ra người này rất bảo thủ, lúc nào cũng treo quy củ bên miệng.
Kỷ Lẫm hơi hơi mỉm cười, thanh âm ôn hòa nói: “Không sao, ngươi biết ta đã quen rồi mà.” Hắn ho nhẹ một tiếng, nhìn qua Khúc Liễm, lại nói: ”Chỉ cần Công chúa đừng ở trước mặt Hoàng thượng lỡ miệng tiết lộ chuyện này là được rồi, nếu không ta không thể thoái thác tội của mình.”
Mày Viên Lãng nhướn lên, “Ngươi yên tâm, ta với Tương Di không.....”
“Yên tâm, phụ hoàng sẽ không khó dễ ngươi đâu.” Tương Di công chúa ngắt lời Viên Lãng, nở nụ cười rất chi là chân thành, “Ngươi đã có vị hôn thê nên phụ hoàng đã sớm từ bỏ ý định rồi.”
Viên Lãng nghe xong thì hơi tiếc nuối, lại nhìn Khúc Liễm ngồi cạnh Kỷ Lẫm thì nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
Khúc Liễm cũng nhìn ra, trong đầu nhanh chóng hiện lên một câu chuyện cẩu huyết.
Công chúa Tương Di ái mộ Viên Lãng, đáng tiếc thân thể Viên Lãng không tốt nên muốn đem Tương Di công chúa đẩy về phía Kỷ Lẫm. Tương Di công chúa vì Viên Lãng nên đã lợi dụng Kỷ Lẫm, lấy hắn ra làm lá chắn, nhiều lần lợi dụng Kỷ Lẫm khiến cho Hoàng Thượng hiểu lầm hai đứa nhỏ tình cảm thâm hậu, ai mà ngờ bỗng dưng xuất hiện một Trình Giảo Kim là nàng –trở thành vị hôn thê của Kỷ Lẫm làm Hoàng Thượng với Viên Lãng tiếc nuối không thôi. Còn Tương Di công chúa cũng muốn tiện gặp người trong lòng nên mới đối xử nhiệt tình với nàng.
Hiện tại xem ra, Viên Lãng lo thân thể mình không tốt, không thể chăm lo cho Công chúa, đặc biệt vị Công chúa này lại là hòn ngọc quý trên tay Hoàng đế. Chính vì thế hắn lúc nào cũng tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, muốn duy trì khoảng cách giữa hai người nhưng hữu tâm vô lực, Tương Di công chúa ỷ vào sức mình lớn nên đem sự phản kháng của hắn trấn áp, thiếu chút nữa là bá vương ngạnh thượng cung.
Trong khi Khúc Liễm bổ não thì Kỷ Lẫm chính thức giới thiệu mọi người với nhau.
“Chúc mừng các ngươi.” Viên Lãng chân thành chúc mừng, lại nói với Khúc Liễm: “Ta biết hôm nay là Tương Di nghịch ngợm, thỉnh ngươi đừng trách.”
Khúc Liễm xua tay: “Công chúa rất tốt, giúp ta nhiều lắm.” Thấy hắn nhíu mày thì trong lòng cười thầm, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật, rõ ràng theo bản năng mà giải vây cho Tương Di công chúa nhưng rồi lại khiêm khắc cự tuyệt nàng –chỉ là mỗi lần cự tuyệt đều bị Tương Di công chúa lơ đi.
Tương Di công chúa cười khanh khách: “Biểu ca nhìn xem, Khúc muội muội đúng là người tốt nha, muội với nàng vừa gặp cứ ngỡ đã quen từ lâu vậy.”
“Chớ có khi dễ người.” Viên Lãng không tán đồng nói, “Nếu không Huyên Hòa sẽ tức giận.”
Tương Di công chúa định nói Kỷ Huyên Hòa rất tốt bụng, sẽ không tức giận đâu, chỉ là nhớ tới chuyện nào đó đành im miệng.
Nàng đổi đề tài, “Có phải thân thể biểu ca lại không thoải mái nên mới đến chỗ của Kỷ Huyên Hòa nghỉ tạm không? Hay là thỉnh đại phu tới khám nhé?” Quay sang hỏi Kỷ Lẫm, “Ngươi có thỉnh đại phu chưa?”
“Định thỉnh nhưng A Lãng nói không cần.” Kỷ Lẫm trả lời, quan tâm nhìn Viên Lãng, “A Lãng, hiện tại ngươi cảm thấy sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại.”
Kỷ Lẫm thấy sắc mặt của hắn dần khôi phục được chút ít thì đứng dậy, “Đã vậy thì ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tí nữa ta sẽ cho người đưa ngươi hồi phủ.”
“Được đấy, đến lúc đó ta sẽ đi cùng biểu ca.” Tương Di công chúa tiếp lời.
Thấy Công chúa Tương Di cười khanh khách nhìn mình thì Viên Lang đem lời nói đến miệng nuốt xuống, chỉ là mày lại nhíu, giữa mày có một dấu vết rõ ràng, nhất định ngày thường hắn rất hay nhíu mi.
“Được rồi được rồi, nơi này không còn chuyện gì nữa đâu.” Tương Di công chúa bắt đầu đuổi người.
Kỷ Lẫm hơi mỉm cười, thức thời dẫn Khúc Liễm ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì gió lạnh quất vào mặt, Kỷ Lẫm cẩn thận chỉnh lại áo choàng cho nàng, nắm tay nàng đi đến phòng khách nghỉ ngơi, ôn nhu nói: “Ta không biết Công chúa sẽ dẫn muội đến nơi này, trước muội cứ ở đây ngồi nghỉ đã nhé, đợi lát nữa cùng Công chúa quay lại chỗ tổ mẫu.”
Khúc Liễm thấy thần sắc của hắn ôn hòa, tựa như ánh nắng tháng ba, mỗi một hành động đều khiến nàng ấm lòng, vì thế cũng cười theo: “Không sao đâu, lúc trước muội còn cảm thấy Công chúa rất kỳ quái, hiện tại thì hiểu rõ rồi.”
Kỷ Lẫm dẫn nàng ngồi trên giường đất, sai bọn nha hoàn dâng trà bánh lên, mới nói: “Tương Di công chúa với Viên Lãng là biểu huynh muội, từ nhỏ đã thân với nhau. Có một lần Tương Di công chúa không cẩn thận ngã xuống nước, A Lãng đã không màng đến thân thể của mình mà nhảy xuống cứu, việc này làm A Lãng suýt không qua khỏi. Cũng bởi vì thế nên Tương Di công chúa cực kỳ để tâm đến A Lãng, không ngờ khi nàng lớn hơn một chút thì tuyên bố không phải A Lãng thì không gả.”
Khúc Liễm nghe được mùi ngon, hỏi: “Có phải Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không chấp nhận không?”
“Đúng thế.” Kỷ Lẫm gật đầu, “Tĩnh Viễn Hầu phủ xưa nay đều là nhất mạch đơn truyền, năm đó khi Tĩnh Viễn Hầu phu nhân mang thai Viên Lang thì không cẩn thận đẻ non làm cho thân thể hắn không được khỏe mạnh, không biết có thể sống đến hai mươi tuổi hay không nên Đế Hậu không nỡ đem ái nữ gả cho hắn, tránh cho nàng tương lai còn trẻ mà lại thủ tiết. Nhưng Tương Di công chúa rất kiên quyết, thường tìm cớ xuất cung rồi lén đi gặp Viên Lãng.” Nói đến đây, hắn ngượng ngùng nhìn nàng khiến Khúc Liễm khó hiểu.
“Muội đừng tin lời đồn bên ngoài nhé.” Giọng nói có chút gấp, “Sở dĩ Tương Di công chúa thường tới Trấn Quốc Công phủ là muốn huynh che giấu cho nàng ta thôi. Trước kia tính tình nàng ta rất xấu, được Đế Hậu sủng ái quá mức nên kiêu căng tùy hứng, sau này được Viên Lãng rèn nên mới được như hiện giờ, đã khá hơn trước nhiều rồi. Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng đều nghĩ vì huynh nên tính nết nàng ấy mới tốt hơn nên từng nghĩ đem Tương Di công chúa gả cho huynh.....Nhưng là huynh đã có vị hôn thê rồi nên chuyện đó không có thành.”
Nghe hắn giải thích xong, Khúc Liễm cũng hiểu rất nhiều chuyện, lại thấy hắn cẩn thận nhìn mình thì không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc trước nàng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là thích bổ não tự sướиɠ thôi nên cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Thanh âm của Kỷ Lẫm lại vang lên lần nữa: “Liễm muội muội còn tức giận sao?”
“A?” Khúc Liễm mờ mịt nhìn.
“Chuyện ở chùa Khô Đàm ta không có cố ý đâu.” Thần sắc hơi ảm đạm, “Lúc ấy ta cảm nhận được nguy hiểm liền hơi mất khống chế, nên mới biến thành như vậy.”
Vừa nghe hắn nói Khúc Liễm lập tức nhớ lại chuyện mình bị dọa sợ ở chùa Khô Đàm, sau đó là một thời gian dài không để ý tới hắn. Chỉ là tính tình của nàng xưa giờ đều không quá để chuyện gì trong lòng, qua một, hai tháng đã tiêu tan rồi, nhưng hai người không có cơ hội gặp mặt, lui tới cũng bị các trưởng bối nhìn chằm chằm nên không nói được gì thôi.
Hiện giờ nàng không còn tức giận nữa, đặc biệt là khi thấy dáng vẻ kinh hỉ của người này càng làm cho nàng không có cách nào giận dỗi.
“Muội không còn tức giận nữa.”
Sự vui sướиɠ bao trùm lấy Kỷ Lẫm, hắn kích động nắm chặt tay nàng, cười nói: “Liễm muội muội, cảm ơn nàng.” Sau đấy lại cảm thán, “Trước kia ta rất ghét Tương Di công chúa, lúc nào cũng thích trêu chọc, gây khó dễ cho người khác, không nghĩ tới lúc này nàng lại mang đến kinh hỉ lớn cho ta.”
Khúc liễm cũng cong môi cười theo.
Hai người ngồi nói chuyện một lát, thấy hắn không có ý định rời đi, nàng hỏi: “Hôm nay bận rộn như vậy mà huynh không cần đến ngoại viện sao?”
Tất nhiên là phải đi, nhưng cô nương mà mình luôn tâm tâm niệm niệm đến nơi ở của mình làm hắn thực sự rất vui mừng, làm sao nỡ đi cơ chứ?
“Không có việc gì đâu, có cha ta với nhị thúc ở đó thì ta có đi hay không cũng không quan trọng, bọn họ không để ý đâu.”
Khúc Liễm không có nghe được ẩn ý trong lời nói, chỉ thấy hắn không bận tâm thì cũng không hỏi lại.
Lúc đầu nàng có hơi khẩn trương khi chỉ có hai người ngồi trong phòng, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện nhân cách thứ nhất của Kỷ Lẫm quả thực chính là một chính nhân quân tử, ngoại trừ nhịn không được mà nắm tay nhỏ của nàng thì không làm chuyện vượt giới hạn, mà nắm tay nhỏ cũng nhanh chóng buông ra, thập phần tôn trọng nàng.
Đến khi nhận được bản chữ khắc nổi tiếng mà Kỷ Lẫm tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng thì Khúc Liễm càng vui vẻ, hứng khởi thảo luận thư pháp với hắn.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi đi rất mau, thoắt cái hai người nói chuyện đã được một canh giờ rồi, đã đến lúc nàng phải về chỗ Thục Nghi đại Trưởng Công chúa.
Kỷ Lẫm sợ nàng ở chỗ tổ mẫu lưu lại ấn tượng không tốt nên không dám giữ nàng lại mà lập tức đi kêu Tương Di công chúa, để các nàng hồi Hàn Sơn Nhã Cư.
“Tí nữa ta sẽ cho người tới gọi ngươi rồi để ngươi và A Lãng cùng nhau về phủ.”
Một câu này của Kỷ Lẫm dễ dàng làm Tương Di công chúa tươi cười.
Nàng ấy kéo tay Khúc Liễm, nói với Kỷ Lẫm: “Được rồi, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì sẽ không ai dám khi dễ Khúc muội muội đâu.”
Kỷ Lẫm chắp tay đa tạ.
Tương Di công chúa cao hứng cùng Khúc Liễm ra khỏi Huyên Phong Viện, đi dạo ở phụ cận một chút rồi đến Hàn Sơn Nhã Cư.
Trên đường đi, Tương Di công chúa lại khôi phục phong phạm của một Công chúa, giường như cô nương lớn mật khi nãy không phải là nàng vậy. Nàng nhìn Khúc Liễm, bình tĩnh nói: “Kỷ Huyên Hòa đã nói hết với ngươi rồi chứ?”
Khúc Liễm không biết chuyện nàng đang muốn nhắc tới là chuyện nào, hàm hồ gật đầu.
Tương Di công chúa nhẹ nhàng thở ra, “Chờ sang năm ta cập kê sẽ gả cho biểu ca, đến lúc đó.......” Nàng cắn môi, thản nhiên nói: “Đến lúc đó nhất định sẽ sinh cho biểu ca một hài tử khỏe mạnh, sẽ làm huynh ấy trở thành người hạnh phúc nhất.”
Vẻ mặt Khúc Liễm hơi thẫn thờ.
Công chúa Tương Di bắt lấy tay nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà nói: “Cho nên, ta yêu cầu ngươi giúp ta một chuyện.”
Khúc Liễm: “.........Công chúa mời nói, ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Ta biết hôn sự của Thế tử Ninh Vương là do Kỷ Huyên Hòa thúc đẩy một phen, tên kia xưa nay rất mưu mô, lần này đã chơi Ninh Vương phi một vố, sai người làm giả nhược điểm của bà ta để bắt chẹt, rồi thúc đẩy hôn sự của Chu Lang với Chúc gia cô nương.” Nàng lúc này chính là vị công chúa khôn khéo, hai mắt sáng quắc nhìn Khúc Liễm, “Cho nên lúc này, ta cũng muốn Kỷ Huyên Hòa giúp ta có thể thuận lợi gả cho biểu ca.”
Khúc Liễm ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ hôn sự của Ninh Vương Thế tử và Chúc Kiêm có sự tham dự của Kỷ Lẫm.