Thê Điều Lệnh

Chương 72

Ý nghĩ cần phải rụt rè vừa hiện lên trong đầu thì nhanh chóng bị Khúc Liễm đá bay, bây giờ nàng đang rất hứng thú thưởng thức gương mặt đỏ bừng manh manh của thiếu niên.

“Đầu huynh còn đau phải không?” Khúc Liễm ngồi trước mặt hắn, quan sát bàn đá ngăn cách giữa hai người, thầm bóp cổ tay không biết mình có nên đánh bạo đi qua ngồi cạnh hắn không nhỉ? Vừa nghĩ như vậy thì trái tim liền gia tốc.

Nghe thấy lời nói quan tâm của nàng, Kỷ Lẫm ôn hòa nói: “Muội đừng lo, huynh đã khá hơn nhiều rồi.”

Loại ôn nhu này xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ càng khiến hắn tỏa sáng như một khối ngọc thượng hạng, làm người nhìn xuân tâm nhộn nhạo. Thiếu chút nữa Khúc Liễm si mê mà nhìn. Nàng tưởng mình đã quen với một mặt ấm áp dịu dàng của Kỷ Lẫm, nhiêu đó thôi cũng đủ để đốn tim thiếu nữ, lại không ngờ khi hắn sử dụng mười phần công lực thì sẽ khiến mình mê muội thế này.

Nàng có chút mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, sợ bản thân không kìm nén được, không giữ được sự rụt rè mà qua ngồi cạnh hắn –nơi này là rừng bia của chùa Khô Đàm, dù hôm nay trời lạnh nên khách hành hương không nhiều những cũng đâu thể cam đoan sẽ không có người tới chứ. Cho nên nàng nhất định phải rụt rè, rụt rè, rụt rè!

Kỷ Lẫm thấy nàng không nhìn mình nữa thì ánh mắt hơi ảm đạm, nụ cười cũng phai nhạt bớt. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện vẻ khác thường của nàng thì nhấp môi, cố nén sự vui sướиɠ nhưng thanh âm lại càng thêm nhu hòa, thẳng đến khi thiếu nữ mặt đỏ tai hồng mới thôi.

“Trước kia huynh vẫn luôn như vậy sao? Không khó chịu hả? Từ khi nào huynh bắt đầu bị đau?”

“Hình như là ba tuổi thì phải, khi đó huynh bị bệnh rất nặng, sau đó liền bị đau đầu. Lúc ấy tổ mẫu mời rất nhiều đại phu tới nhưng vẫn không khá lên, tổ mẫu vì quá nóng ruột nên đã thỉnh Minh Phương đại sư tới, uống thuốc của ngài ấy có thể giảm đau nhưng không thể trị tận gốc. Minh Phương đại sư nói huynh thử uống thuốc trước xem thế nào, có lẽ từ từ sẽ khỏi thôi.” Hoặc là cả đời không tốt lên được.

“Vậy hôm nay huynh tới là....” Khúc Liễm nhớ lại lời hắn vừa nói, “Chẳng lẽ muốn gặp Minh Phương đại sư để xem bệnh?”

“Đúng vậy.” Kỷ Lẫm cũng không dối gạt nàng, “Hiếm khi Minh Phương đại sư hồi kinh nên cứ cách vài ngày thì huynh sẽ tới đó gặp ngài ấy để kiểm tra bệnh tình.”

“Ngài ấy nói sao?” Khúc Liễm mong đợi hỏi.

Kỷ Lẫm ôn nhu nói: “Muội yên tâm, bây giờ huynh khá hơn khi còn nhỏ nhiều rồi, tin chắc mai sau sẽ khỏe hẳn thôi.”

Khúc Liễm thấy hắn không trả lời thẳng thì biết kết quả không lạc quan, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Bất kể ai nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của hắn đều không cầm lòng được. Không biết khi nhỏ hắn bị làm sao mà lại tổn thương đến đầu, hỏi thì hắn cũng không rõ ràng vì lúc đó quá nhỏ, như vậy thì chỉ có thể hỏi Thục Nghi đại Trưởng Công chúa thôi. Bất quá nàng không thể mạo muội đi hỏi vì nếu không cẩn thận chạm đến kiêng kị của bà thì không tốt chút nào, việc này vẫn cần suy nghĩ kĩ càng hơn.

Một trận gió lạnh thổi tới khiến Khúc Liễm rùng mình, lúc này mới phát hiện bọn họ đã ngồi trong đình này khá lâu rồi, tay chân cũng lạnh buốt.

Kỷ Lẫm cũng nhanh chóng nhận ra, trong lòng ảo não chỉ vì tham luyến muốn ở chung với nàng lâu hơn mà quên mất nàng chỉ là cô nương gia yếu ớt, thân mình mảnh mai không thể ngồi trong gió lạnh. Hắn lập tức đứng lên kéo nàng dậy, nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ, cảm nhận bàn tay mềm mại lạnh như băng liền vội bao lấy nó.

“Muội lạnh sao?” Kỷ Lẫm cúi đầu, dịu dàng nói, “Ta đưa muội trở về nhé.”

Bàn tay thì bị bao lấy, bên tai quanh quẩn thanh âm dễ nghe khiến lòng nàng có chút rục rịch, sợ mình làm ra chuyện khác người liền vội rụt tay về, dùng sức xoa xoa tay, cười nói: “Không lạnh đâu ạ.”

Nàng không biết khi mình nói “không lạnh” thì chiếc mũi nhỏ xinh đỏ bừng, trông giống hệt con thỏ nhút nhát sợ sệt, quả thực chính là một kích bạo tâm khiến thiếu niên đối diện phải nuốt một ngụm nước miếng, suýt chút nữa không duy trì nổi dáng vẻ quân tử.

Cho dù hắn mưu kế chồng chất, tâm tư thâm trầm thì cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, hơn nữa còn là lần đầu tiên rơi vào lưới tình. Cho nên hắn cũng sẽ giở thủ đoạn, muốn nàng cũng yêu thích mình, thích đến mức không e ngại bệnh tình của hắn, không ngại hắn tính cách thay đổi thất thường, không sợ một mặt tàn khốc của mình.

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng thì hắn biết nàng thích tính cách này của mình, vì vậy hắn mới càng ôn nhu, dịu dàng hơn.

Chỉ đáng tiếc là bọn họ chưa thành thân nên thời gian ở chung với nhau quá ít, hắn lại không dám thả lỏng vì sợ khắc chế không nổi mà trở nên lãnh khốc táo bạo khi ở cùng nàng, như vậy thì càng làm tăng sự sợ hãi của nàng đối với hắn mà thôi.

Kỷ Lẫm thầm hít một hơi thật sâu, đội mũ ở áo choàng lên cho nàng, nói: “Được rồi, để huynh đưa muội trở về nhé.”

Khúc Liễm mỉm cười thật tươi, sau đó ngoan ngoãn đi theo hắn rời khỏi đình.

Chỉ là vừa mới ra khỏi rừng bia liền thấy tăng nhân mặc áo bào xám tro đi đến, tăng nhân kia cúi đầu đi rất nhanh về phía trước nên suýt đυ.ng vào Khúc Liễm. Kỷ Lẫm tay mắt lanh lẹ kéo vị hôn thê của mình vào ngực, sau đó xoay người đá bay tăng nhân kia.

Khúc Liễm tuy lớn lên có vẻ mảnh mai nhưng hàng năm nàng vẫn hay đi cùng mẫu thân leo núi lễ Phật nên thân thể vô cùng khỏe mạnh, rất ít khi sinh bệnh, năng lực phản ứng cũng không tồi. Lúc ấy nàng còn có tâm tình quay đầu một cái, vừa lúc thấy thiếu nhiên nho nhã một chân đạp bay người, ngay lập tức liền 囧.

Mọi chuyện diễn biến rất nhanh, tăng nhân kia đυ.ng phải tấm bia đã thì một tay nhanh chóng chống lên đó để mượn lực xoay ngược ra đằng sau, vững vàng đáp xuống đất. Không có nghỉ ngơi, hắn ta lập tức hung mãnh lao tới, trong tay còn cầm một đoản kiếm, trong mắt là sát ý dữ tợn.

Khúc Liễm bị đẩy ra vẫn còn đang ngơ ngác, thẳng đến khi thấy Kỷ Lẫm nương tấm bia đá để nhảy lên, hai chân hung hăng đạp bay tăng nhân làm hắn ta đυ.ng mạnh vào bia đá, phát ra tiếng động cực lớn. Mà người này sau khi đá xong thì nhẹ nhàng rơi xuống đất, thân ảnh thon dài, phong tư hiên ngang.

“Ngươi không phải tăng nhân của chùa Khô Đàm, là người phương nào?” Kỷ Lẫm lạnh lùng hỏi.

Khúc Liễm theo bản năng mà nhìn qua, thấy khuôn mặt lãnh khốc của người nọ, thần sắc hung ác nham hiểm thì trong lòng lộp bộp.

Tăng nhân đó không trả lời mà bò dậy, bất chấp khóe miệng vẫn đang chảy máu liền xoay người bỏ chạy. Kỷ Lẫm cười lạnh một tiếng, bàn tay vừa lật thì một thanh chủy thủ xuất hiện trong tay, linh hoạt xoay vài vòng rồi vụt bay đi đâm thẳng vào lưng của tăng nhân đang chạy trốn, hắn ta lảo đảo một cái rồi ngã trên mặt đất.

Kỷ Lẫm thong thả ung dung bước tới, nhấc chân dẫm lên phần lưng của hắn ta, tăng nhân kia ho khan một tiếng, hộc máu. Mà phần chân kia lại tiếp tục đá đá thanh chủy thủ đang cắm trên lưng khiến tăng nhân kêu la thảm thiết, màu đỏ của máu nhanh chóng nhuộm lấy áo bào xám tro.

Hai mắt Khúc Liễm trừng lớn, sắc mặt tái nhợt.

Đêm vào kinh nàng cũng nhìn thấy chết chóc nhưng khi đó là ở trên thuyền, cảnh gϊếŧ người đẫm mãu đã bị bóng đêm che giấu nên dù khi đó có sợ hãi thì cũng chẳng kí©ɧ ŧɧí©ɧ như bây giờ. Mà điều khiến nàng bị đả kích nặng hơn chính là hành vi tàn nhẫn của thiếu niên, hắn một chân dẫm lên chủy thủ làm nó cắm thật sâu vào lưng.

Người vừa nãy ôn nhu ấm áp, trong trẻo như ngọc không còn tồn tại nữa, lúc này chỉ còn sự lãnh khốc tàn nhẫn, coi khinh sinh mạng. Khi hắn nhìn qua nàng thì không còn ánh mắt ôn hòa, không có nụ cười dịu dàng mà thay vào đó là đôi mắt không cảm xúc, nụ cười lạnh lẽo làm nàng không thở nổi.

Đây là Kỷ Lẫm, nhưng lại không phải Kỷ Lẫm.

“Thế tử.” Thường Sơn từ xa chạy tới, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn vì tránh quấy rầy hai người nên mới đi xa một chút, ai dè tăng nhân này lại có vấn đề. Hơn nữa Thế tử lại ra tay nhanh chóng, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng lại nên không cần nghĩ cũng biết màn huyết tinh này đã dọa đến Thế tử phi tương lai rồi.

Kỷ Lẫm ngược đãi người dưới đất đủ rồi liền nâng cằm, lãnh đạm nói: “Đem hắn đến chỗ Minh Phương đại sư, nói cho hắn ta biết lần sau chọc phiền toái gì thì tự mình thu thập, nếu có lần sau thì đừng trách ta tàn nhẫn vô tình.”

“Vâng.”

Thường Sơn không dám nhìn thiếu nữ đứng ở nơi xa xa, cụp mi rũ mắt xách tăng nhân nửa chết nửa sống lên, nhanh chóng dùng khinh công bay đi. Loại thời điểm này không cần hắn lưu lại, dù sao có Thế tử ở đây thì không lo thích khách vì với vũ lực của Thế tử thì có thể đối phó được hết.

Thường Sơn đi rồi, thế giới lại khôi phục an tĩnh, chỉ là tiếng gió thổi qua cũng làm Khúc Liễm cảm nhận được một loại hàn ý khắc cốt ghi tâm.

Hai đời, nàng đều sống trong một thế giới hòa bình, gần như chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh đánh gϊếŧ thế này.

Khi thiếu niên tới gần nàng bỗng lùi về sau một bước, trong lòng vẫn còn đang hoảng loạn thì bị hắn bóp cằm, ép nâng mặt lên đối diện với gương mặt không còn vẻ ôn nhu hiền lành, thậm chí đôi mắt hắn không có một tia cảm tình nào, phảng phất như nàng chỉ là người râu ria không quan trọng.

“Sợ sao?”

Khúc Liễm không nói chuyện, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Nàng phải tập quen đi thôi.” Hắn từ từ cười rộ lên, bàn tay xoa nắn chiếc cằm nhỏ, “Dù có sợ thì cũng không được biểu lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ tức giận đấy. Ta mà giận.....thì sẽ muốn gϊếŧ người.”

Khúc Liễm run cầm cập, vừa rồi muốn tới gần hắn bao nhiêu thì bây giờ muốn tránh xa bấy nhiêu. Biến hóa lớn như này suýt chút nữa làm nàng suy sụp, cảm thấy có khi mình sắp tinh phân mất rồi.

Tựa hồ thấy nàng quá đáng thương nên hắn từ bi buông tay ra, vuốt ve khuôn mắt bị lạnh đến đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng sợ, ít nhất ta sẽ không gϊếŧ nàng đâu. Khi còn nhỏ nàng đã đánh ta bầm dập mà ta cũng đâu có ý định sẽ gϊếŧ nàng? Có phải cảm thấy rất vinh hạnh không, hử?”

Không, một chút cũng không vinh hạnh! Nàng không nhớ khi nhỏ mình có đánh tên này mà! Hơn nữa nàng đánh cũng khá nhiều người rồi nhưng khi đó làm sao có Thế tử Trấn Quốc Công được chứ, trừ phi hắn che giấu thân phận rồi tới trêu chọc mình, bị nàng coi thành hùng hài tử mà đập một trận.

Khúc Liễm bắt đầu hồi tưởng xem trong đám trẻ con mình từng đánh có người này không.

“Ngươi...”

“Ta làm sao hả?” Hắn cười hỏi, nụ cười thực dối trá.

“Ngươi có thể biến trở về như lúc nãy không?” Nàng lớn mật nói, vẫn là muốn Kỷ Lẫm ôn nhu kia cơ.

Quả nhiên, vừa nghe lời đề nghị này thì ngay cả nụ cười dối trá cũng không còn nữa. Hắn lạnh nhạt nhìn nàng, quai hàm bạnh ra làm nàng biết hắn đang rất tức giận, hai mắt lộ ra cảm xúc khác thường, sau đó bắt lấy cổ tay nàng siết chặt đến mức nàng phải kêu đau.

“Đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của ta.” Hắn cúi đầu dùng môi chạm nhẹ vào mu bàn tay lạnh băng của nàng, một đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm, “A Liễm, tuy ta đã đáp ứng sẽ không làm chuyện quá giới hạn với nàng nhưng không cam đoan khi nàng chọc giận ta thì ta sẽ không làm, rốt cuộc thì, nàng là vị hôn thê của ta nha.”

Giờ khắc này, Khúc Liễm có ý niệm bức thiết muốn giải trừ hôn ước.

Má nó, hắc hóa thật là đáng sợ mà 囧.