Thê Điều Lệnh

Chương 64

Khi Kỷ Lẫm bước vào khách viện ở biệt trang của Bình Dương Hầu phủ thì thấy Chu Lang đang nhàm chán nằm dài trên ghế bập bênh uống rượu, bên cạnh còn có gã sai vặt thanh tú đang rót rượu, cả người đều toát lên vẻ thoải mái không nói nên lời.

Kỷ Lẫm ho khan một cái.

Chu Lang ngẩng đầu, nhìn thấy người vào là ai thì nhảy dựng lên, trừng mắt nói: "Giỏi lắm Kỷ Huyên Hòa, đúng là cái đồ vô nhân tính, đem người ta hù xong rồi lại bỏ chạy, quăng cho ta một mình xử lí. Ngươi có biết Minh Phương đại sư hôm lại cười với ta, cười đến mức trái tim ta muốn nhảy ra ngoài luôn."

"Đừng có ồn như vậy, sẽ bị người nghe thấy đấy." Kỷ Lẫm lơ đãng nói, sau đó đi vào trong phòng.

Chu Lang phất tay cho gã sai vặt rót rượu lui xuống, đi theo Kỷ Lẫm vào phòng, trong lòng tràn đầy oán khí: "Ngươi thì tốt rồi, đi chơi với mỹ nhân để ta một mình chịu cơn tức giận của người khác. Minh Phương đại sư hôm nay cực kỳ không khách khí, không biết ai chọc hắn mà lại nổi cơn thịnh nộ."

Kỷ Lẫm thay quần áo ra vẫn thấy Chu Lang đang ngồi lải nhải giống oán phụ thì nói: "Được rồi, coi như lần này ta nợ ngươi, nếu sau này ngươi có chuyện gì thì ta sẽ giúp."

Chu Lang lập tức vui vẻ ra mặt, hớn hở nói: "Ta nhớ kỹ rồi đó, đến lúc đấy không cho phép ngươi từ chối đâu."

Cao hứng xong thì có chút kỳ quái, hỏi: "Có vẻ hôm nay ngươi rất vui vẻ? Vì sao? Chẳng lẽ liên quan đến tiểu mỹ nhân kia?"

Kỷ Lẫm chỉ cười, tất nhiên hắn sẽ không nói cho Chu Lang biết chuyện của mình với Khúc Liễm rồi.

Thấy Kỷ Lẫm không nói thì Chu Lang biết mình sẽ không moi được tin tức gì, vì vây liền đổi đề tài, xoay người ngồi xuống ghế, vừa ăn hạt thông trên bàn vừa nói: "Đúng rồi, buổi trưa Đại hoàng tử hồi kinh, xem tình huống này hẳn là rất vừa lòng cô nương Lạc gia."

Nói đến đây hắn hơi nhăn mày, thở dài: "Bình Dương Hầu phủ này.... bàn tay vươn quá dài. Phụ thân ta mà biết kiểu gì cũng sẽ tiếc hận cho Lạc lão thái gia. Đáng thương cho Lạc lão thái gia lúc trước vào sinh ra tử, bây giờ một thân bệnh đang dưỡng ở Tây Lăng uyển, còn con cháu mỗi người đều có tâm nhãn, sợ sớm muộn sẽ nháo ra tai họa."

Kỷ Lâm nhàn nhạt nói: "Gieo nhân nào thì nhận quả nấy, cứ để bọn họ tự đấu nhau đi."

Thanh âm ấm áp nhưng lời nói lạnh bạc. Chu Lang cũng cười, trêu ghẹo: "Lời này ngươi nói dễ dàng quá ha, chẳng lẽ quên mất hai vị cô nương Khúc gia lớn lên bên người Lạc lão phu nhân sao?"

"Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi." Kỷ Lẫm đạm thanh nói: "Hơn nữa, vẫn còn có ta."

Chu Lang lắc đầu, nếu không phải nể mặt Khúc Liễm thì người này căn bản sẽ không liếc nhìn Bình Dương Hầu phủ một cái. Sau đó lại nghĩ đến một khoảng thời gian hắn biến mất đêm qua, chắc lại đi hù dọa muội muội Khúc gia nên hôm nay mới quăng chuyện Minh Phương đại sư cho mình, còn hắn ta thì ba ba chạy đi tìm người, sợ là bận đi giải thích rồi.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Chu Lang cảm thấy muội muội Khúc gia thật đáng thương, cô nương yếu đuối mảnh mai như vậy không biết có thể chịu nổi tên kia không.

*****

Khúc Liễm đáng thương lúc này đang nằm trên giường đất, nhìm chằm chằm con lật đật tròn vo rực rỡ sắc màu, thỉnh thoảng lại đẩy vài cái.

Bích Thu đi vào, hiếm khi nàng thấy tiểu thư nhà mình lộ tính trẻ con, vì thế kinh ngạc nhìn Bích Xuân, thấy nàng ấy cười cười rồi ra hiệu thì bừng tỉnh, nguyên lai là cô gia tương lai tặng, chẳng trách tiểu thư trước giờ chỉ quan tâm chính sự nay lại có tâm tình nữ nhi chơi đồ chơi.

Nàng ho nhẹ một tiếng, đến cạnh Khúc Liễm bẩm báo: "Cô nương, sau khi người với Anh tiểu thư đi ra ngoài thì Nhị cô nương cũng ra khỏi thôn trang, không biết đi nơi nào. Nửa ngày sau Nhị cô nương mới trở về, sau đó đến chỗ Lạc lão phu nhân một lát rồi về nghỉ ngơi."

Khúc Liễm ngồi bật dậy hỏi: "Tâm tình của tỷ tỷ không tốt sao?" Thảo nào lúc nãy nàng hỏi hạ nhân thì bọn họ nói tỷ tỷ hầu hạ Lạc lão phu nhân mệt nên đã về sớm nghỉ ngơi. Này cũng nghỉ ngơi quá sớm khiến Khúc Liễm cảm thấy lạ.

"Nô tỳ cũng không biết nữa, nhưng nhìn bên ngoài thì thấy Nhị tiểu thư vẫn bình thường."

Khúc Liễm nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Đám người Đại hoàng tử đi chưa?"

"Đi rồi ạ. Chỉ có Ninh Vương Thế tử còn ở trong khách viện, nói là thích nơi này nên muốn lưu lại một ngày mới hồi kinh."

Khúc Liêm chống cằm suy tư, nghĩ một lúc mà không nghĩ ra tỷ tỷ làm chuyện thần thần bí bí gì. Nhưng nhớ tới tỷ tỷ trọng sinh, có bí mật của riêng mình nên nếu tỷ ấy không nói thì nàng có nghĩ nát óc cũng không biết.

Hôm sau, Khúc Liễm thức dậy rất sớm, vừa lúc dùng bữa sáng với Khúc Thấm.

Khúc Liễm cố quan sát tỉ mỉ nhưng không phát hiện chỗ khác thường của tỷ tỷ, thầm nghĩ tỷ ấy bình tĩnh như này thì chắc đó không phải chuyện quan trọng, vì thế liền an tâm hơn.

Dùng đồ ăn sáng xong, hai tỷ muội đến chính viện thỉnh an Lạc lão phu nhân. Khi các nàng đến đó thì tỷ muội Lạc gia đã đến, đang ngồi vây quanh Lạc lão phu nhân.

Khúc Liễm mẫn cảm phát hiện Lạc Cận trước giờ đều nói ngọt nịnh bợ Lạc lão phu nhân nay lại an tĩnh ngồi một chỗ, trên người mặc bộ bối tử màu đỏ thẫm với những hoa văn nhỏ tinh xảo, bên dưới là váy dài màu thạch lựu, trên đầu cài phượng trâm nạm bách bảo khiến nàng ta toát lên vẻ trầm tĩnh quý khí, khuôn mặt bình thản nhưng ẩn ẩn lộ vẻ tự tin kiêu ngạo. Nhớ đến chuyện tối hôm nọ chứng kiến, làm sao Khúc Liễm không biết tâm tư của Lạc Cận? Sợ là nàng ta nghĩ mình đã thắng được tỷ tỷ nên mới kiêu ngạo đến vậy. Nàng ta đối với việc có thể vào phủ Đại hoảng tử chắc vui lắm nhỉ?

Chỉ là, nghe lời Kỷ Lẫm nói thì Khúc Liễm cảm thấy chung quy vẫn không ổn. Đại hoàng tử phi không thể sinh dưỡng, chắc chắn sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí Trắc phi. Ai có thể sinh được nhi tử trước thì chính là trưởng tử của Đại hoàng tử, cũng là Hoàng trưởng tôn, ý nghĩa bất phàm nên người nào chả động tâm?

Lạc Tứ lão gia thật sự hơi nóng vội.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Lạc Lâm nói chuyện: "Sao hôm nay Cẩn tỷ tỷ trầm tĩnh vậy? Cả người nhìn cũng không giống mọi ngày lắm."

Lạc Cận nhìn qua, đôi môi đỏ mọng khẽ cong khiến nhan sắc nở rộ xinh đẹp như hoa mẫu đơn, làm người kinh diễm không thôi. Khúc Liễm cũng hiểu vì sao Đại hoàng tử nhìn trúng nàng ta rồi, với nhan sắc này, không chỉ nam nhân mà ngay cả nữ nhân cũng phải thất thần.

Lạc Cận cười khanh khách nói: "Ý của Lâm muội muội là ngày thường ta quá ồn ào sao?"

Phản kích sắc bén, lại là nói trước mặt lão phu nhân khiến Lạc Lâm biến sắc, vội cười làm lành: "Cẩn tỷ tỷ nói gì vậy, lúc trước tỷ nhã nhặn lịch sự mà. Do hôm nay không nghe thấy tỷ nói chuyện nên mới....." Đang nói, nhịn không được liếc nhìn Lạc Anh.

Ai ngờ Lạc Anh đang thì thầm nói chuyện với Khúc Liễm, căn bản không có ý định nói xen vào khiến nàng ta tức đến đau ngực. Ngày thường Lạc Anh mồm mép nhanh nhẹn, tỷ muội nào mà không bị nàng ta nói đến xấu mặt? Vậy mà đến thời điểm mấu chốt này lại không hé răng.

Lạc Cận cười một cái, nói: "Thấy các muội nói chuyện nên ta không nói nữa, nếu không tổ mẫu lại chê ta ồn ào."

Lạc lão phu nhân cười ha hả: "Làm sao lại kéo ta vào rồi? Các ngươi đều là hảo hài tử, thấy các ngươi vui vẻ hòa thuận thì ta rất vui."

Lạc Lâm nghe vậy thì thất vọng, không dám nói thêm gì nữa. Vò nát khăn tay, liếc nhìn ba người Lạc lão phu nhân, Lạc Cận và Khúc Thấm, cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng mình lại không vớt được chỗ tốt nào.

Chờ Lạc Anh lại ồn ào đi cùng bọn tỷ muội đến thôn trang hái hoa để làm hương liệu thì chỉ còn Khúc Thấm đã không còn tâm tính của tiểu cô nương ở lại hầu hạ Lạc lão phu nhân.

Lạc lão phu nhân sâu khín thở dài một hơi.

"Ngoại tổ mẫu làm sao vậy ạ?" Khúc Thấm ôn nhu hỏi.

Lạc lão phu nhân nhìn ngoại tôn nữ giống hệt nữ nhi mất sớm, trong lòng khó chịu: "Đại hoàng tử coi trọng Cẩn nha đầu, ta biết việc này do lão Tứ một tay thúc đẩy. Cũng không biết là xấu hay tốt nữa, nếu mà chọc giận Chung Quý phi và Anh quốc công lão phu nhân......"

Anh Quốc Công phủ lão phu nhân là muội muội ruột của Lạc lão thái gia, nữ nhi của bà là Chung Quý phi rất được Hoàng thượng sủng ái, sinh được một nam một nữ, đó là Tam hoàng tử và Tứ công chúa. Xưa nay Anh Quốc Công phủ và Bình Dương Hầu phủ có quan hệ tốt với nhau, vậy mà hiện giờ Bình Dương Hầu phủ lại để cô nương nhà mình vào phủ Đại hoàng tử, không phải sẽ khiến Chung Quý phi và Tam hoàng tử bực bội sao?

Khúc Thấm không nói chuyện, việc này nàng không an ủi được ngoại tổ mẫu. Hậu viện của Đại hoàng tử như một hậu cung thu nhỏ, Hoàng thượng còn chưa có chết mà người nào cũng tính tính toán toán, cuối cùng sẽ không thể ngờ được mọi chuyện sẽ có một cú lộn ngược cực lớn.

Việc này đơn giản là Tứ cữu cữu tự tìm đường chết nên Khúc Thấm cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, trong lòng nàng còn thầm mong hai cha con Tứ cữu cữu bị ngoại tổ phụ giáo huấn thật nặng đấy.

Thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của ngoại tổ mẫu thì Khúc Thấm biết bà đều hiểu tâm tư của mấy phòng ở Bình Dương Hầu phủ, chỉ là bà lớn tuổi rồi, mấy đứa con trai đều có suy tính riêng nên quản không nổi. Con hư tại mẹ, ngoại tổ mẫu chính là từ mẫu điển hình.

Lạc lão phu nhân tuy sầu lo nhưng nghĩ trượng phu vẫn còn nên cảm thấy mọi chuyện cũng không phải không có cách cứu chữa, vì thế bà liền kiềm chế xuống, nói với ngoại tôn nữ hiếu thuận: “Thấm Nhi, con thấy Tứ biểu ca thế nào?”

Khúc Thấm rất muốn không khách khí nói: không thể nào, Lạc Thừa Chính là tên nam nhân tâm nhãn nhiều lại lạnh bạc ích kỷ, có chết nàng cũng sẽ không muốn! Nhưng trên mặt vẫn là sự trầm tĩnh, nói: “Ngoại tổ mẫu, từ nhỏ con đã sống bên cạnh bà nên vẫn luôn coi các vị biểu ca giống như thân ca ca của mình.”

Lạc lão phu nhân nghe xong thì biết ngoại tôn nữ không có tâm tư này, chỉ đành thở dài tử bỏ, trong lòng nghĩ chờ khi nào quay lại kinh thành thì sẽ tìm bọn lão tỷ muội, dù thế nào cũng phải chọn cho ngoại tôn nữ một phu quân tốt.

Đang nghĩ ngợi thì thấy Tứ nhi tử dẫn Ninh Vương Thế tử và Thế tử Trấn Quốc Công tới đây.

“Lão phu nhân, ở nơi này của bà quấy rầy hai ngày cũng đến lúc chúng ta phải hồi kinh, vì thế liền đến đây chào từ biệt.” Chu Lang cười nói.

Kỷ Lẫm không thấy Khúc Liễm ở đây thì trong lòng có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn ấm áp thanh đạm, cũng cười cảm tạ Lạc gia đã chiêu đãi.

Lạc lão phu nhân nhìn hai thiếu niên trước mặt thì thầm cảm thấy tiếc, Ninh Vương Thế tử thân phận quá cao, ngoại tôn nữ có chút không xứng, hơn nữa Ninh Vương phi cũng không dễ sống chung nên bà luyến tiếc đem ngoại tôn nữ gả qua chịu tội. Vì vậy nên cũng không có động tâm tư gì, rất hòa ái nói chuyện với hai người vài câu rồi để Tứ nhi tử tiễn họ.

Lạc Tứ lão gia ân cần đưa hai thiếu niên ra ngoài, không dám chậm trễ, trên mặt tươi cười: “Hai vị hiền chất khó có dịp rảnh rỗi, làm sao lại không ở thêm mấy ngày nữa? Phụ cận núi Kỳ Vân có rất nhiều cảnh đẹp để du ngoạn.”

Kỷ Lẫm mỉm cười: “Ra ngoài cũng nhiều ngày rồi, sợ trưởng bối trong nhà nhớ mong.”

Chu Lang cũng nói: “Đúng vậy, bọn Đại điện hạ đều đi rồi, ta với Huyên Hòa ở đây cũng nhàm chán.” Sau đó cười ẩn ý nhìn Lạc tứ lão gia.

Lạc tứ lão gia bị hắn cười đến chột dạ, không biết hắn có ý gì, chẳng lẽ phát hiện Đại hoàng tử là bị người cố ý dẫn dụ tới núi Kỳ Vân?

Liên tiếp mấy ngày Đại hoàng tử đều đến núi Kỳ Vân săn thú nên bọn họ cố ý an bài vì đúng lúc Lạc lão phu nhân mang cháu gái tới nghỉ dưỡng ở thôn trang, thêm có trời cao phù hộ, một cơn mưa to đã níu bước chân của Đại hoàng tử lại, làm hắn tới thôn trang của Bình Dương Hầu phủ tá túc một đêm.

Rất nhiều sự trùng hợp nối tiếp nhau, thì không phải trùng hợp nữa. Chỉ là không có người quan tâm đến thôi.

Chu Lang thấy dáng vẻ bất động thanh sắc của Lạc tứ lão gia thì trợn tròn mắt, lần nữa xác định mình không có tâm tư giao tiếp với người này. Nhớ tới chuyện đã trải qua ở hoa viên thôn trang, Chu Lang đột nhiên hỏi: “Nghe nói nhóm muội muội Lạc gia đến hoa viên chơi đùa hả? Muội muội Khúc gia cũng ở đó sao?”

Lạc tứ lão gia nghe xong thì liếc nhìn Kỷ Lẫm một cái, cười nói: “Tất nhiên là ở đó.” Nghĩ đến Thục Nghi đại Trưởng Công chúa, Lạc tứ lão gia nhanh chóng quyết định sẽ thuận nước đẩy thuyền, kêu bà tử tới dặn dò vài câu.

Kỷ Lẫm đứng một bên nhìn, không có lên tiếng.

Chờ Khúc Liễm bị ánh nắng phơi đến đỏ bừng mặt xuất hiện ở cửa thùy hoa thì Kỷ Lẫm mới đi qua.

“Liễm muội muội.” Kỷ Lẫm đứng cách nàng một trượng, ôn nhu nói: “Ta với Ninh Vương Thế tử hồi kinh trước đây.”

Khúc Liễm vốn không hiểu bà tử gọi mình đến đây là có chuyện gì, hiện giờ nhìn thấy Kỷ Lẫm thì liền minh bạch. Nàng nhìn về phía Lạc tứ lão gia và Chu Lang phía xa xa, trong lòng càng cảm thấy vị cữu cữu này thật không đáng tin cậy, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Ta đã biết, Kỷ ca ca đi thong thả nhé.”

Kỷ Lẫm nhìn nàng, có chút không nỡ: “Nếu có chuyện gì thì Liễm muội muội cứ việc cho người tới tìm ta.”

Nàng thì có thể có chuyện gì chứ? Khúc Liễm nghĩ thầm. Thấy đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhìn mình, quả thực muốn đem người ta chết chìm trong đó, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhỏ giọng đồng ý.

Hai người cứ đứng như vậy mà nhìn nhau, thẳng đến khi Chu Lang ho một tiếng thì Kỷ Lẫm mới lưu luyến rời đi.

Khúc Liễm đứng ở cửa thùy hoa nhìn theo bóng dáng bọn họ, một hồi lâu mới xoay người trở về hoa viên.

******

Qua mấy ngày, Lạc lão phu nhân mang theo các cháu gái mênh mông cuồn cuộn về kinh thành.

Sau khi trở lại kinh thành, Khúc Thấm cáo từ Lạc lão phu nhân, cùng muội muội về nhà.

Về đến nhà Khúc Liễm hoàn toàn thả lỏng, cả người đều có chút lười nhác, đến chỗ Quý thị ăn vạ nửa ngày cũng không chịu đi.

Quý thị thấy hai nữ nhi trở về thì thập phần cao hứng, lập tức đem chuyện thắp hương bái Phật ném sang một bên mà vây quanh hai nữ nhi nói chuyện.

Khúc Liễm buồn cười nói: “Nương, người quên Phật Tổ lão nhân gia rồi sao.”

“Phi phi phi, tiểu hài tử nói bậy gì đó?” Quý thị dỗi: “Phật Tổ luôn ở trong lòng ta, hôm nay ta chỉ đi thắp hương muộn một chút thôi.” Sau đó lại hòa ái hỏi hai nữ nhi muốn ăn gì để sai phòng bếp chuẩn bị.

Chờ Khúc Thấm về phòng rửa mặt, Quý thị liền kề tai nói nhỏ với tiểu nữ nhi, hỏi xem Bình Dương Hầu phủ có an bài gì đối với hôn sự của Khúc Thấm không.

“Con không nghe nói ạ.” Khúc Liễm vui vẻ ăn nho, hàm hồ nói: “Ngoại tổ mẫu hình như vẫn chưa chọn được người phù hợp, nhưng con nghĩ sẽ nhanh thôi, nương cứ yên tâm đi.” Lạc Cận đã có rồi thì Lạc lão phu nhân sẽ không để Khúc Thấm quá mức xấu hổ.

Quý thị nghe xong thì nhíu mày, quyết định ngày mai sẽ đến hẻm Thường Diệp một chuyến.

Buổi tối Khúc Loan trở về nhìn thấy hai tỷ tỷ cũng thập phần cao hứng, người một nhà náo nhiệt dùng bữa tối xong thì Khúc Loan thông báo một tin tốt.

“Đệ đã thông qua khảo hạch của Đan Sơn thư viện rồi, đại bá nói mấy ngày nữa đệ có thể đến đó học. Tuy rằng không phải học sinh chính thức mà là dự thính nhưng cũng chỉ là thiếu danh phận thôi, đến tháng chín chính thức báo danh là được.”

Nghe được tin tức này, Khúc Liễm với Khúc Thấm đều rất vui mừng.

Khúc Thấm hỏi: “Sao hôm qua hồi kinh tỷ không nghe đại cữu cữu nhắc đến chuyện này?” Người Lạc gia thoạt nhìn không có gì khác thường.

Khúc Loan cười nói: “Đại bá tự mình nói với đại cữu cữu, đại cữu cữu cũng cảm thấy học ở thư viện Đan Sơn rất tốt nên không nói gì.”

Sau khi nghe đệ đệ nói thì Khúc Liễm cũng hiểu, có đại bá ra mặt, lại còn tiến vào Đan Sơn thư viện nên sẽ không làm mất mặt Lạc gia, vì thế phản ứng không lớn.

Đây là một chuyện rất đáng mừng, tuy Khúc Thấm và Khúc Liễm có ý nghĩ khác nhau nhưng đều chung một mục tiêu, chính là muốn đệ đệ cách xa người Lạc gia một chút.

Khúc Thấm vẫn còn ghi hận chuyện đệ đệ chết ở đời trước, tuy nói không có quan hệ đến Bình Dương Hầu phủ nhưng Bình Dương Hầu phủ là nguyên nhân gián tiếp, đời này vô luận thế nào thì cũng phải làm cho đệ đệ cách xa những người đó. Mà Khúc Liễm thì nghĩ mấy phòng ở Bình Dương Hầu phủ bất hòa, Hoàng tử nào cũng muốn lấy lòng nịnh bợ thì biết tương lai kiểu gì cũng gặp đại nạn, vì thế cũng chẳng muốn đệ đệ gần gũi với Lạc gia. Còn nhóm tiểu thư Lạc gia, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, cho nên nàng không lo lắng cho Lạc Anh lắm.

Tới cuối tháng bảy, Lạc lão phu nhân bỗng cho người thỉnh Khúc nhị lão phu nhân và Quý thị, Ôn thị tới Lạc phủ.

Khúc Liễm vừa thấy trận thế này thì lập tức minh bạch, vì vậy sau khi cùng trưởng bối thỉnh an Lạc lão phu nhân xong thì vội vàng đến Trúc Tuyên trai tìm Lạc Anh.

Lúc này Lạc Anh đang học nên Khúc Liễm không tiện vào quấy rầy, nhưng trong lòng lại sốt ruột muốn biết tình huống ngay nên liền đứng ở cửa quơ quơ tay.

Lạc Anh là người không an phận, đi học không nghiêm túc, luôn thích làm việc riêng nên đã nhanh chóng phát hiện Khúc Liễm đang đứng hành lang Trúc Tuyên trai, vì thế đôi mắt xoay chuyển, nói với Trần nương tử: “Tiên sinh, thân thể ta có chút không thoải mái, muốn đi tịnh phòng gấp.”

Trần nương tử mệt mỏi, nhìn hùng hài tử Lạc Anh dạy mãi không sửa, thở dài nói: “Đi đi.”

Lạc Anh cười hì hì ra ngoài trong ánh mắt hâm mộ của đám tỷ muội, mọi người thấy nàng nhanh như chớp chạy ra ngoài, sau đó lại thấy Khúc Liễm đang đứng ở cửa thì còn gì không rõ nữa? Nếu trước kia Lạc Anh dám làm chuyện này thì nhất định sẽ bị Lạc đại phu nhân phạt, nhưng hiện tại Khúc Liễm là vị hôn thê của Trấn Quốc Công Thế tử nên Lạc đại phu nhân ước gì Lạc Anh với Khúc Liễm giao hảo nhiều hơn, vì vậy cũng nhắm một mắt, mở một mắt để hai cô nương tự chơi đùa.

Đây chính là nguyên nhân Lạc Anh thoải mái chạy ra ngoài.