Lạc Anh lấy một loại động tác thoải mái đến mức không thể nhìn ra chỗ nào không khỏe mà chạy ra Trúc Tuyên trai, khi thấy Khúc Liễm thì vạn phần cao hứng làm Trần nương tử vẫn luôn chú ý đến nàng ấy cảm thấy bó tay.
Cô nương này lấy lí do thân thể không thoải mái để ra ngoài thì cũng phải giả bộ cho giống chứ, quá thiếu tâm nhãn rồi.
“A Liễm, thật tốt quá, ta đang nhàm chán muốn chết thì muội rốt cục cũng tới tìm.” Sắc mặt thả lỏng, một bộ rũ bỏ được phiền toái, có thể thấy việc mỗi ngày phải đi học đối với nữ hài tử ham chơi chính là một chuyện rất chán ghét.
Khúc Liễm cũng hết cách với tính tình này của nàng: “A Anh, muội tới tìm tỷ có việc....”
Đầu tiên Lạc Anh hơi nghi hoặc nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, “Ta biết rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Lạc Anh dẫn nàng tới đình thủy tạ mà các nàng thường chơi, ở gần Trúc Tuyên trai, không có xa. Chờ tới đình thủy tạ, đợi bọn nha hoàn dâng trà bánh lên thì Lạc Anh phất tay để bọn họ lui xuống, ra ngoài canh chừng, rồi nói với Khúc Liễm: “Muội tới hỏi hôn sự của Thấm biểu tỷ hả?”
Khúc Liễm gật đầu, đôi mắt ngập nước buồn rầu, “Ngoại tổ mẫu hôm qua đã phái người tới nhà muội mời nương với bà thím muội tới thương nghị một chuyện, muội nghĩ chuyện có thể khiến ngoại tổ mẫu thận trọng mời bà thím tới thì chỉ có thể liên quan đến hôn sự của tỷ tỷ thôi. Vì thế muội đã ỷ mình còn nhỏ, nói đến tìm tỷ chơi để được đi theo, còn tỷ tỷ của muội thì đang ở nhà.”
Lạc Anh gật đầu, cười nói: “Đúng thật là như thế, tổ mẫu đã chọn được vị hôn phu tốt cho Thấm biểu tỷ rồi. Nghe cha mẹ ta nói thì trưởng bối của đối phương cũng rất vừa lòng Thấm biểu tỷ nên lần này chắc chắn sẽ định ra.”
Tinh thần Khúc Liễm phấn chấn, nhưng mà vẫn phải hỏi rõ ràng đối phương là người phương nào, “Vậy tỷ có biết đó là ai không?”
“Tất nhiên là biết rồi, ta đã đáp ứng muội sẽ nhìn chằm chằm thì sao có thể cái gì cũng không biết?” Lạc Anh có chút tự đắc nói, “Ta nghe tổ mẫu nói bà chọn cho Thấm biểu tỷ cháu trai trong tộc của Dư Thượng thư, nghe đâu chính là đích trưởng tử (tông tử) của tộc trưởng Dư gia ở phủ Trấn An, đến khi đó Thấm biểu tỷ gả qua sẽ là Dư gia tông phụ.”
Khúc Liêm sửng sốt, không ngờ Lạc lão phu nhân sẽ chọn người trong vòng văn nhân, nàng còn tưởng lấy tính tình của bà thì sẽ tuyển trong đám huân quý vì như vậy tỷ tỷ sẽ có thể lưu lại kinh thành.
Nghĩ nghĩ, Khúc Liễm lại nói: “Tỷ kể cho muội về Dư gia đi, muội không quá hiểu biết về phủ Trấn An, Dư Thượng thư này....” Nàng nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, “Ngoại tổ mẫu với lão phu nhân Dư phủ giao tình thế nào?”
“Khá tốt nha, nghe nói khi tổ mẫu còn ở khuê phòng thì Dư lão phu nhân chính là khuê mật của bà, sau này gả chồng thì mỗi người một nơi nên dần không liên lạc nữa, nhưng mà tình cảm vẫn còn. Sau đó Dư Thượng thư từng bước thăng chức, được vào kinh thì đã đón Dư lão phu nhân đến kinh thành, chỉ là Dư lão phu nhân lớn tuổi rồi, sức khỏe không còn tốt nên không thường ra cửa thôi.”
Nói xong nàng cũng chống má nói: “Ta cũng không hiểu nhiều về Dư gia, nhưng mà Dư gia ở Trấn An phủ rất có danh vọng, lấy thân phận của Thấm biểu tỷ vốn không thể gả cho đích trưởng tử Dư gia tông gia, vẫn là cha ta ra mặt mới được. Đương nhiên, ta nghe lén cha ta nói đối phương có thể nhìn trúng Thấm biểu tỷ chính là nhờ lần sinh thần của tổ mẫu, hôm đó Dư lão phu nhân cũng đến dự. Hơn nữa Khúc gia cũng là danh môn thế gia ở Thường Châu nên rất xứng đôi với Dư gia.”
Khúc Liễm nghe xong thì biết hôn sự này người xuất lực nhiều nhất chỉ sợ là Dư lão phu nhân. Nếu Lạc lão phu nhân thật sự có quan hệ tốt với Dư lão phu nhân thì khi Lạc lão phu nhân hiếm khi thỉnh cầu, lại thêm Dư lão phu nhân đã gặp Khúc Thấm, cảm thấy Khúc Thấm không tồi thì mới động tâm, nói tốt Khúc Thấm với Dư gia. Dư Thượng thư là người hiếu thuận nên Dư lão phu nhân ở Dư gia hẳn rất có uy vọng, cho nên mới có thể làm cho cháu trai trong tộc đồng ý việc hôn sự này.
Trong lúc nhất thời, Khúc Liễm không biết việc hôn nhân này có được hay không nhưng không thể phủ nhận hai nhà cực lương xứng, thậm chí tỷ tỷ của nàng chiếm tiện nghi.
Khi Khúc Liễm với Lạc Anh đang thì thầm bàn tán, ở Gia Thiện đường lúc này Lạc lão phu nhân cũng đang nói với Khúc nhị lão phu nhân và Quý thị chuyện này.
“Hài tử kia gọi là Dư Trường Hạo, năm nay 18 tuổi, Dư Thượng thư là đường bá phụ của hắn, làm người rất hiếu thuận, phẩm đức không cần nói. Đoạn thời gian này hắn vào kinh chúc thọ Dư Thượng thư, tính sẽ lưu lại kinh thành ở một đoạn thời gian nên đến tháng chín sẽ tiến vào Đan Sơn thư viện đọc sách, nghe nói học vấn không tồi, tương lai sẽ đi thi, là hài tử biết phấn đấu. Lúc trước ta đến Dư gia đã gặp mặt rồi, quả thực chính là đứa nhỏ thành thật, Thấm Nhi gả qua sẽ không bị khi dễ đâu.” Lạc lão phu nhân nói.
Khúc nhị lão phu nhân cùng Quý thị đều tin tưởng vì lấy sự yêu thương của Lạc lão phu nhân với Khúc Thấm thì tất nhiên sẽ chọn cho nàng một mối hôn sự tốt, nếu bà cảm thấy Dư Trường Hạo mọi thứ đều tốt thì không còn gì phải lo về người này.
Lập tức, Khúc nhị lão phu nhân nói: “Chúng ta tất nhiên tin ánh mắt của lão phu nhân, nhưng mà vẫn muốn nhìn một cái xem đứa nhỏ này thế nào, nếu Thấm Nhi cũng vừa lòng thì chúng ta đều không có ý kiến.”
Quý thị ngồi cạnh gật mạnh đầu, Dư gia ở Trấn An phủ cũng là danh môn vọng tộc, vốn là lấy thân phận của Khúc Thấm thì Dư gia sẽ không sính vì tông tử, nếu là hài tử khác trong nhà thì còn có thể. Bất quá việc này có người Lạc gia, Dư lão phu nhân cùng với Khúc gia nên Dư gia mới chấp nhận.
Nếu khúc Thấm có thể gả đến Dư gia thì nàng sẽ không có gì phản đối.
Đương nhiên, tiền đề là Khúc Thấm phải vừa ý. Quý thị không phải trưởng bối chuyên quyền độc đoán, hơn nữa Khúc Thấm từ nhỏ đã có chủ ý nên nàng cũng không dám làm chủ hôn sự cho trưởng nữ, thậm chí nàng không cảm thấy cô nương gia nhất định phải nghe trưởng bối an bài nên vẫn muốn nghe ý kiến của bọn nhỏ.
Cho nên, hiện tại nàng duy trì sự trầm mặc.
Lạc lão phu nhân cười nói: “Không thành vấn đề, ta với Dư lão phu nhân cũng đã nói với nhau rồi, qua mấy ngày nữa sẽ mở thu yến thưởng cúc, thỉnh Dư lão phu nhân tới ăn cua, cũng bảo bà ấy dẫn Dư Trường Hạo tới, đến lúc đó các ngươi cũng tới nhìn xem hai đứa nhỏ có hợp không.”
Khúc nhị lão phu nhân và Quý thị đối với cách sắp xếp này cực vừa lòng.
Ở Lạc gia ngồi nửa ngày, Khúc nhị lão phu nhân mang Quý thị, Ôn thị cùng Khúc Liễm cáo từ rời đi.
Hai mẹ con đưa Khúc nhị lão phu nhân và Ôn thị về ngõ nhỏ Thường Diệp trước, sau đó mới hồi hẻm Song Trà.
Không còn người ngoài nữa, Khúc Liễm vội quấn lấy mẫu thân hỏi: “Nương, có phải mọi người đang thương nghị chuyện hôn sự của tỷ tỷ không? Ngoại tổ mẫu nhìn trúng ai thế ạ? Người nọ phẩm cách thế nào? Có được không?”
Quý thị vỗ vỗ tiểu nữ nhi, cười nói: “Gia thế đúng là không sai nhưng người còn chưa có gặp nên không biết tính cách thế nào. Bất quá ngoại tổ mẫu con sẽ không hại Thấm Nhi đâu, nếu lão nhân gia nói không tồi thì hẳn là ổn.” Nói xong, lại hơi chần chờ, “Ta không biết Thấm Nhi nghĩ thế nào nữa.”
Nói tới đây, Quý thị rối rắm, nếu kế nữ không thích thì nàng phải làm sao bây giờ?
Khúc liễm nghe Quý thị nói không khác Lạc Anh lắm thì cảm thấy không đào thêm được thông tin hữu dụng, vì vậy không hỏi nữa. Cho nên, mấu chốt vẫn là vài ngày sau, tại thu yến ở Lạc phủ.
Trở lại Khúc gia ở hẻm Song Trà, Khúc Liễm đỡ Quý thị trở lại chính phòng liền thấy Khúc Thấm đi đến.
Thoạt nhìn Khúc Thấm rất trấn định tự nhiên, một bộ không biết mục đích mẫu thân với muội muội đến Bình Dương Hầu phủ là gì. Nàng sai nha hoàn nhanh chóng mang nước ô mai ướp lạnh trong giếng lên để hai mẹ con giải khát.
Tuy rằng đã gần tới Trung thu rồi nhưng ánh nắng cuối thu vẫn không buông tha người, ban ngày vẫn rất nóng.
Uống nước ô mai ướp giếng xong, Quý thị với Khúc Liễm nói chuyện hôm nay đi Bình Dương Hầu phủ, thuận tiện đem chuyện Dư gia nói cho nàng nghe. Trong lòng nàng biết chuyện này không giấu được Khúc Thấm nên cũng nói luôn, để Khúc Thấm có thời gian suy nghĩ rõ ràng.
Khúc Thấm bình tĩnh nghe xong, nói: “Nếu ngoại tổ mẫu nhìn trúng thì hẳn cũng tốt, ngày ấy con sẽ nhìn xem, nếu không tồi thì liền định ra.”
Nàng không có ấn tượng gì về Dư gia. Đời trước nàng gả vào phủ Hoàng tử, ngày thường chỉ giao tiếp với vương tôn quý tộc nên không có ấn tượng với những danh gia vọng tộc ở Giang Nam, vì thế không biết tông tử Dư gia này như thế nào. Nếu hắn đúng là người tốt thì định ra cũng không tồi, đỡ để ngoại tổ mẫu và người nhà lao lực vì nàng.
Nghĩ đến đây, nàng thở dài, đối với chuyện gả chồng nàng không có cảm giác gì. Nếu thật sự đến Dư gia, tuy nói làm tông phụ sẽ thực phong cảnh nhưng lại phải lo liệu cho cả gia đình, cũng chẳng khác đời trước là mấy. Chỉ là, vì đệ đệ muội muội trong nhà, nàng không thể không gả chồng, hơn nữa cũng không thể làm thanh danh của mình bị hao tổn, miễn cho người nhà bị liên lụy.
Thấy Khúc Thấm bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, Quý thị cảm thấy là lạ, phản ứng của Khúc Thấm hình như không đúng a, cô nương gia nghe đến chuyện hôn sự của mình thì phản ứng đầu tiên không phải là thẹn thùng sao??
Vì thế, Quý thị -người bị kế nữ làm cho trong lòng bất ổn đã xoay người đi tìm Phật Tổ cầu an ủi. Trong lúc nhất thời, tiểu Phật đường lại hương khói ngập tràn khiến Khúc Liễm nhìn mà cạn lời.
“Phật Tổ thật bận nha, mọi người trên đời này có việc quan trọng thì sẽ tìm ngài ấy, còn nương chúng ta thì lại thích tìm Phật Tổ tán gẫu.”
Hai chị em che mũi rời khỏi thính phòng, Khúc Liễm cảm thán một câu.
Khúc Thấm nghe xong thì cảm thấy buồn cười, chọc chọc trán nàng, “Tiểu nha đầu muội lại bỡn cợt! Nếu Phật Tổ nghe được thì sẽ trách tội đấy.”
Khúc Liễm mới không tin Phật Tổ tồn tại đâu, dù không tin nhưng trong lòng lại sợ hãi, cảm xúc rất mâu thuẫn. Nàng kéo tay tỷ tỷ đi trong đình viện, ra vẻ khờ dại nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem công tử Dư gia như thế nào nhỉ? Nếu lúc gặp hắn mà tỷ không vừa lòng thì sẽ cự tuyệt sao?”
Khúc Thấm suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là sẽ không đâu.” Nếu khi hôn sự của muội muội chưa được định ra thì có khả năng nàng sẽ cự tuyệt nếu đối phươn không vừa ý mình, sau đó sẽ nghĩ cách lùi lại ngày gả chồng. Bất quá, trải qua nhiều chuyện khiến nàng nhận ra, tính tới tính lui thì cuộc sống đều phải trải qua, sống tốt hay không thì phải xem bản thân mình muốn sống như nào.
Cho nên, nếu Dư Trường Hạo không có vấn đề lớn thì lấy hắn cũng tốt.
Khúc Liễm nghi hoặc nhìn tỷ tỷ, cảm thấy tỷ ấy rất thản nhiên, thản nhiên đến không thể tưởng tưởng nổi. Chẳng lẽ tỷ ấy đã nhìn thấu mọi thứ nên đối với đối tượng mình sắp gả là ai cũng không quan trọng? Đây chính là chỗ bất đồng giữa nàng với tỷ tỷ sao?
Đời trước nàng chỉ là học sinh cao trung, chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời chính là cha mẹ bất hòa, nàng trở thành trói buộc của họ. Cuối cùng, trong một lần cãi nhau, ba ba đã nhẫn tâm đem thứ trói buộc là nàng đẩy xuống lầu chết thảm. Mà đời này, sớm đi theo tỷ tỷ đến Bình Dương Hầu phủ, học được một ít tâm cơ thủ đoạn để bảo vệ chính mình nên nàng có yêu cầu rất cao đối với người sẽ cùng mình đi đến cuối cuộc đời.
Còn tỷ tỷ đời trước đã gả chồng, trải qua rất nhiều chuyện đến cuối cùng lại chết bệnh, tuy tuổi không lớn những cũng gặp không ít tang thương cho nên không ôm hy vọng ảo tưởng về tình yêu nam nữ nữa.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng có chút thương cảm.
Khúc Liễm không biết thương cảm này từ đâu mà đến.
*********
Hôm sau, Kỷ Lẫm sai gã sai vặt Thường Sơn tới tặng nàng một con ưng.
Khi nghe nha hoàn nói Thường Sơn tới thì nàng còn ngạc nhiên, không hiểu hắn đến làm gì. Vừa tới thính đường thì thấy Thường Sơn cẩn thận cầm một cái l*иg sắt, trong l*иg là một con chim đen nhánh, trên đỉnh đầu có một dúm lông màu vàng kim, thập phần nổi bật.
Khúc Liễm nhìn một lúc mà vẫn không nhìn ra đây là một con ưng, thấy nó đứng trong l*иg, cao ngạo dùng đôi mắt âm lãnh nhìn mình khiến nàng tò mò, hỏi: “Đây là chim gì thế?”
“Khúc cô nương, đây là ưng mà Thế tử dưỡng ạ, Thế tử nói đưa cho cô nương để giải sầu.” Thường Sơn cười đến ân cần, “Con ưng này đã được huấn luyện rất tốt, chỉ cần không trêu chọc nó thì nó không tự tiện đả thương người đâu.”
Nghe đây là ưng thì Khúc Liễm kinh ngạc, nàng đánh giá con chim ưng này, xem bộ dáng vẫn còn chưa lớn. Con ưng trong l*иg cũng nhìn lại, phảng phất cũng đang đánh giá nàng vậy, sau đó xoay mình, đem mông đối diện với nàng.
Khúc Liễm: =.=! Đậu má, vì cái lông gì mà nàng cảm thấy con ưng nhỏ này.....xem thường mình??
Khúc Liễm nhìn con ưng nhỏ, chậm rãi nói: “Thế tử thật sự tặng ưng này cho ta giải sầu? Có nói gì khác nữa không?” Quan trọng nhất chính là, nàng muốn biết nhân cách nào của Kỷ Lẫm sai người đưa tới. Nếu là mỹ thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời thì nàng tin hắn thực sự muốn nàng giải buồn, nếu là yêu nghiệt hung tàn kia –còn cần suy xét lại nha.
Thường Sơn không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Xác thực Thế tử bảo nô tài đưa tới cho cô nương giải sầu, hơn nữa con ưng này rất thông minh, có linh tính nên Thế tử nói cô nương cứ an tâm nhận lấy.”
Khúc Liễm mặt không biểu tình mà nhìn hắn một cái, sau đó khó xử nói: “Chính là…… Ta sẽ không nuôi ưng đâu.” Vạn nhất dưỡng chết thì không tốt đâu.
“Khúc cô nương không cần lo lắng, con ưng này thập phần thông minh, rất dễ nuôi, chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị một ít thịt tươi cho nó là được. Nếu cô nương không để ý tới nó thì nó sẽ tự đi tìm thức ăn.”
Nghe có vẻ giống nuôi thả, dường như không cần mình nhọc lòng.
Khúc Liễm thầm nghĩ, không biết Kỷ Lẫm sai Thường Sơn đưa tới để làm gì, chỉ phải nhận lấy rồi cho người đi chuẩn bị chỗ ở cho nó.
Thường Sơn đem l*иg sắt đặt lên bàn, cận thận mở cửa l*иg ra. Con ưng kia thấy l*иg được mở thì nâng móng vuốt, sau đó bay ra ngoài vỗ cánh phành phạch trên đầu Thường Sơn, Thường Sơn bị vị tổ tông này cào tóc thì chỉ có thể ôm đầu, chờ nó bay về l*иg sắt đứng thì nhanh chóng cười nói.
“Khúc cô nương nhìn xem, nó biết thuộc hạ nhốt nó trong l*иg sắt nên rất tức giận, nhưng không hề làm nô tài bị thương.” Thường Sơn nhanh chóng giải vây cho con chim ưng, chỉ sợ Khúc Liễm hiểu lầm con ưng này hung tàn –tuy rằng nó hung tàn thật =.=
Khúc Liễm à một tiếng, nhìn Thường Sơn, không nói chuyện.